Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chùa trong núi tuyết

Phiên bản Dịch · 2500 chữ

) Giống như nghe thấy ở đây có chùa, làm cho người ta giật mình. Quy mô của chùa Gia Nguyên lại lần nữa khiến cho Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa giật mình kinh hãi.

Ở nơi cản gió của triền núi, một nơi có chút bằng phẳng, một đám vật kiến trúc tường đỏ ngói xanh lộ ra tướng mạo vốn có. Bước đầu nhìn ra, chùa Gia Nguyên này là xây tựa vào núi, ít nhất là đại viện ba vào ba ra. Chùa quy mô như vậy, ở nội địa cũng không coi vào đâu, chỉ là miếu nhỏ mà thôi. Nhưng nơi này là ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết, thậm chí từ bộ lạc Đaba đi đến nơi đây, đều mất ba bốn ngày trời. Cho dù ở trong này xây dựng một căn nhà gạch, cũng đã xem như tương đối giỏi rồi. Đại viện ba vào bar a như vậy, tường đỏ ngói xanh trang trí tỉ mỉ, kim đỉnh chùa miếu xanh vàng rực rỡ, không một cái nào không biểu hiện ra sự tinh xảo và xa hoa của chùa Gia Nguyên, thật không biết ban đầu là xây dựng như thế nào.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa còn tưởng rằng, ở chỗ này sẽ nhìn thấy mấy căn nhà đá thô ráp.

Nếu là chi sĩ khổ tu, các thượng sư trong trong miếu chắc hẳn ai cũng sẽ không để ý đến những thứ bên ngoài này?

Ai ngờ lầm to.

Thậm chí ngay cả Tiêu Phàm đều bị ngôi chùa ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.

- Tiêu tiên sinh nhất định cảm thấy có chút kỳ quái nhỉ?

Đan Tăng Đa Cát một bên đi nhanh về phía trước, một bên nói với Tiêu Phàm, trong giọng nói mang theo ý kiêu ngạo không nói ra được. Bất kể nói thế nào, kỳ tích này là xuất hiện tại núi Đại Tuyết, xuất hiện tại cố hương của y.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Quả thật có chút, lúc trước muốn xây dựng lên một ngôi chùa như vậy, không biết phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực.

Đan Tăng Đa Cát lập tức nói:

- Tiêu tiên sinh, kỳ thật, chùa Gia Nguyên đã có hơn một nghìn năm lịch sử. So với lịch sử của cung điện thủ phủ lớn còn sớm hớn.

- Hả?

Tiêu Phàm hai hàng lông mày bỗng nhiên dương lên.

Lần này, Tiêu Phàm là sự thật có chút kinh ngạc rồi.

Hơn một nghìn năm trước, khi đó, đến tổ sư sáng lập ra môn phái Phật giáo cao nguyên đều chưa xuất thế. Cao nguyên của lúc đó và cao nguyên trong nhận thức của các hậu nhân, có khác nhau rất lớn. Nhưng Tiêu Phàm tin rằng, địa lý khí hậu chắc sẽ không có biến hóa quá lớn. Khi đó khoa học kỹ thuật, so sánh với hiện tại càng thêm lạc hậu, muốn ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết kiến tạo ra một ngôi chùa như vậy, lẽ nào có thể lớn hơn.

- Đúng vậy a, gia chùa Gia Nguyên trước mắt là một trong những ngôi chùa cổ xưa nhất cao nguyên. Năm đó trình độ kiến tạo cực cao, sau khi kiến thành, trên cơ bản vốn không có trải qua sửa chữa quy mô lớn, mãi cho đến hiện tại, chỉ tu bổ một chút thôi.

Tiêu Phàm gật gật đầu, không nói gì thêm.

t r u y e n c u a t u i n e t
Một hàng năm người tới bên ngoài chùa Gia Nguyên, cửa sân khép. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng thét của gió núi lạnh lẽo thổi đến từ một bên trong sơn cốc, lại hoàn toàn không liên can với bên này.

Cơ Khinh Sa thở dài nói:

- Đúng là một chốn bồng lai.

Khó trách các thượng sư này muốn chọn khổ tu ở chùa Gia Nguyên. Nơi này là một nơi thanh tĩnh thực sự, ngoại trừ âm thanh tự nhiên, không có tiếng ồn ào ầm ĩ khác.

Khác với chùa miếu bình thường, chùa Gia Nguyên cũng không có “gác cửa”, đoàn người đẩy cửa đi vào. Trong chùa lại càng an tĩnh đến kỳ lạ, đến tiếng gió núi đang gào thét đều không nghe thấy. Thậm chí làm cho người ta hoài nghi, trong chùa này có thật sự có người sống hay không.

Cũng may Đan Tăng Đa Cát tựa hồ đối với chùa Gia Nguyên rất quen thuộc. Dẫn theo đám người Tiêu Phàm đi vào trong chùa, rất nhanh ngay tại một tăng phòng thanh tĩnh tìm được một tăng nhân trung niên. Người tăng nhân này mặc tăng y đơn bạc, tóc dài đen thùi hơn một tấc sáng bóng, không có chút hoa râm nào, nhìn qua chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Trong tăng phòng, đồ dùng cực kỳ đơn sơ, thậm chí ngay cả chậu than đều không có, nhiệt độ trong phòng và bên ngoài không khác nhau là bao.

Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của tăng nhân, cũng là không thèm để ý chút nào. Cũng không biết là tu vi tinh thâm hay là thói quen thành tự nhiên, có lẽ hai cái cùng có đủ cả.

Đan Tăng Đa Cát đối với vị tăng nhân trung niên vô cùng tôn kính, quy củ tạo thành hình chữ thập thi lễ, xoay người thật sâu, kính cẩn nói:

- Gia Thố thượng sư!

Tăng nhân trung niên mặt mang mỉm cười, gật gật đầu, ánh mắt cực kỳ nhanh xẹt qua trên mặt mọi người, lập tức định trên người của Tiêu Phàm. Hai tròng mắt hơi híp lại một chút, hiển nhiên bộ dạng so với y càng thêm “Mát mẻ” kia của Tiêu Phàm khiến vị Gia Thố thượng sư này cũng rất là kinh ngạc.

Trong chùa mặc dù rét lạnh, nhưng dù sao cũng là xây dựng ở nơi cản gió, so với bên ngoài băng tuyết ngập trời, là hai hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng. Cho dù ông ta cao tăng tu hành nhiều năm ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết như vậy, cũng không dám ăn mặc mỏng manh như thế đi ra cửa “Đi bộ”, đó là thực sự muốn lấy mạng người đấy.

Trang phục của Tiêu Phàm như vậy, chỉ thuyết minh một điều —— người này nội công chi thâm hậu, đã đến mức không thể tưởng tượng nỗi.

Uy lực của thiên nhiên, đối với hắn ảnh hưởng đã rất nhỏ, thậm chí đa số thời điểm đã nhỏ đến không đáng kể.

Một vị cao nhân như vậy, hơn nữa là cao nhân Hán tộc, chợt giá lâm chùa Gia Nguyên, không biết đã xảy ra loại sự kiện trọng đại nào. Huống chi, còn là do Đan Tăng Đa Cát vị Đao Vương Tuyết Vực trứ danh này dẫn đến. Đối với Gia Thố thượng sư mà nói, danh hiệu “dũng sĩ đệ nhất cao nguyên” của Đan Tăng Đa Cát, có lẽ không coi vào đâu. Đây là danh hiệu mà người thế tục ban tặng, cao nhân ẩn sĩ cũng chỉ là cười trừ, lơ đễnh. Nhưng mà một thân phận khác của Đan Tăng Đa Cát, lại là ngay cả Lạc Cát đại thượng sư cũng không thể coi thường.

Đan Tăng Đa Cát chính là vệ sĩ trưởng của Đại hòa thượng thủ lĩnh.

Gia Thố thượng sư thậm chí hoài nghi, vị cao nhân Hán tộc này là đặc sứ mà Đại hòa thượng thủ lĩnh phái tới.

- Đa Cát, vị này chính là...

Đan Tăng Đa Cát vội tức nói:

- Gia Thố thượng sư, vị này chính là Tiêu tiên sinh, là đại thuật sư tới từ Trung Nguyên.

Gia Thố thượng sư vội vàng tiến lên chào Tiêu Phàm, khi hàn huyên, lựa chọn tìm từ, cẩn thận hỏi han:

- Không biết Tiêu tiên sinh đại giá quang lâm tới chùa Gia Nguyên hẻo lánh này của chúng tôi có gì chỉ giáo?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Chúng tôi tới quá đường đột, quấy rầy thượng sư rồi. Kỳ thật chúng tôi chỉ là đang truy tung một con tuyết yêu ngàn năm, trên đường đi ngang qua quý tự mà thôi. Muốn hướng chư vị thượng sư cầu khẩn, bổ sung một ít lương thực. Xin thượng sư yên tâm, chúng tôi sẽ không quấy rầy quá lâu, nghỉ ngơi một chút, sẽ lập tức rời đi.

Cách đại chiến với tuyết yêu lần trước, đã qua ba bốn ngày, theo thời gian dần dần trôi đi, bất kể là Hàng Đầu của Cơ Khinh Sa truy tung hay là của thuật pháp Tiêu Phàm truy tung, đều càng ngày càng khó khăn. Cho nên Tiêu Phàm quả thật không có ý định lưu lại ở chùa Gia Nguyên quá lâu.

- Tuyết yêu ngàn năm?

Gia Thố thượng sư vốn bình tĩnh chợt biến sắc, kinh hô thốt lên.

- Điều này sao có thể? Tuyết yêu loại vật này, chỉ là yêu linh trong truyền thuyết mà thôi, chẳng lẽ thật sự tồn tại ở trong hiện thực sao?

Đan Tăng Đa Cát cười khổ một tiếng, nói:

- Gia Thố thượng sư, tôi ban đầu cũng không tin, nhưng, ngay tại bốn ngày trước, tôi tận mắt nhìn thấy quá vật kia, còn giao thủ với nó. Nếu không phải Tiêu tiên sinh ra tay kịp thời, tôi đã chết dưới móng vuốt sắc bén của quái vật kia rồi.

“...”

Gia Thố thượng sư lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn Đan Tăng Đa Cát, sau một lúc lâu nói không ra lời. Ông ta không phải lần đầu giao tiếp với Đan Tăng Đa Cát, biết vị vệ sĩ trưởng bên người Đại hòa thượng thủ lĩnh này, xưa nay nhất quán cẩn thận ít lời, cũng không phải hạng người ăn nói lung tung. Huống hồ, trong đầu mùa xuân gió tuyết này, y dẫn theo hai người Hán tới từ Trung Nguyên xuyên qua núi Đại Tuyết, đi vào chùa Gia Nguyên, vốn đã chứng minh rất rõ vấn đề.

Không có nguyên nhân đặc biệt trọng đại, ai muốn mạo hiểm tới tính mạng làm ra chuyện nhàm chán như vậy?

Đan Tăng Đa Cát liền đơn giản rõ ràng nói tóm tắt tình huống phát sinh ở bộ lạc Đaba cho Gia Thố thượng sư nghe.

- Không ngờ thực có chuyện như vậy... Đa Cát, Tiêu tiên sinh, mời các ngài chờ một chút, chuyện này, ta phải lập tức bẩm báo với Lạc Cát đại thượng sư.

Gia Thố thượng sư cuối cùng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, lập tức nói. Cũng không đợi đám người Tiêu Phàm đáp lại, liền vội vã đi ra cửa, tay áo tăng bào run nhè nhẹ, có thể thấy được ở sâu trong nội tâm vị đại hòa thượng này đang khẩn trương.

Cũng khó trách ông ta khẩn trương như vậy. Chùa Gia Nguyên tọa ở chỗ sâu trong núi tuyết, so với vị trí của bộ lạc Đaba còn sâu hơn nhiều. Nếu hết thảy mà Đan Tăng Đa Cát nói đều là sự thật, tuyết yêu ngàn năm loại yêu vật này lại xuất hiện ở Tuyết Vực, như vậy chùa Gia Nguyên vô cùng có khả năng trở thành mục tiêu tập kích kế tiếp của yêu vật.

Đó là tai hoạ ngập đầu thực sự!

Dù là Gia Thố thượng sư chính là chi sĩ khổ tu tâm trí cực kiên, giờ phút này cũng khó có thể áp chế sợ hãi trong lòng.

Rất nhanh, Gia Thố thượng sư liền vội vã quay lại, cúi đầu thi lễ với Tiêu Phàm, kính cẩn nói:

- Tiêu tiên sinh, Lạc Cát đại thượng sư mời mấy vị quý khách đi tới tăng phòng của ngài một chuyến.

- Được, vậy quấy rầy đại thượng sư rồi. Làm phiền Gia Thố thượng sư!

- Tiêu tiên sinh khách khí. Mấy vị, xin mời đi theo ta.

Gia Thố thượng sư vung tay áo tăng bào, liền dẫn đám người Tiêu Phàm ra cửa phòng, dọc theo hành lang dài trong chùa, đi vào trong. Xuyên qua hai cánh cửa, vượt qua ba khúc cong, đoàn người dừng lại ở trước một tiểu viện đơn độc.

Cái tiểu viện này hoàn toàn xây bằng đá, không tương liên với các vật kiến trúc khác trong chùa, cửa đơn cột độc, tự thành một thiên địa nhỏ.

Gia Thố thượng sư ở trước tiểu viện khom người thi lễ, trầm giọng nói:

- Khởi bẩm sư tôn, Tiêu tiên sinh và những người khách đều tới rồi.

- Mời vào!

Một lát, trong sân truyền tới một thanh âm cực kỳ già nua, nhưng trung khí lại dư thừa. Âm điệu không cao, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng.

- Vâng, sư tôn. Tiêu tiên sinh, mời. Các vị quý khách, mời!

Lập tức Gia Thố thượng sư dẫn đám người Tiêu Phàm vào tiểu viện đá. Đại sảnh của tiểu viện, cửa phòng mở rộng ra. Một vị lão hòa thượng mặc tăng bào màu vàng, đứng ở ngoài cửa, bày ra tư thế nghênh đón khách quý, vẻ mặt nghiêm nghị.

Vừa thấy vị lão hòa thượng này, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều thầm cả kinh. Lạc Cát đại thượng sư râu tóc trắng phau, đầu bạc dài hơn hai tấc, giống như ngọn lửa nhiệt độ cực cao đang nhẹ bay múa ở trong gió. Phật giáo cao nguyên và Phật giáo nội địa có chút khác nhau, các thượng sư không nhất định phải cạo trọc tóc. Dưới tóc trắng, là một khuôn mặt đầy nếp nhăn. Trên mặt đại thượng sư, khắc đầy tang thương và sự vô tình của năm tháng. Nhưng đôi mắt lão hòa thượng, lại vẫn là tinh quang bắn ra bốn phía, không có nửa điểm mờ nhạt không sạch sẽ.

Vị ẩn giả đệ nhất danh chấn cao nguyên này, dáng người cũng không cao lớn. Bởi vì tuổi quá già, thậm chí còn rất nhỏ gầy, trên cánh tay lộ ở bên ngoài, làn da vô cùng nhão, tràn đầy nếp nhăn. Với đại đa số lão nhân tuổi cao trên 80 không có bất kỳ khác nhau, nhưng so với Văn nhị thái gia tóc bạc da dẻ hồng hào lại hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng vị lão hòa thượng còm nhom này vừa đứng trên bậc thang, khí độ nghiêm nghị này lập tức đập vào mặt, làm người ta không dám nhìn gần.

599-chua-trong-nui-tuyet/1162332.html

599-chua-trong-nui-tuyet/1162332.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 442

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.