Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại thượng sư

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Lạc Cát đại thượng sư đối với những người khác hoàn toàn như không thấy, ánh mắt lạnh như điện rơi thẳng lên trên mặt của Tiêu Phàm.

Đương nhiên, làm như vậy rất là vô lễ.

Tuy nhiên, tuổi của Lạc Cát đại thượng sư khiến cho ông có tư cách làm như vậy. Hơn nữa, ẩn sĩ chân chính đối với lễ tiết thế tục, vốn không quá để ý như vậy. Bọn họ thường thường có thể bỏ qua biểu tượng ở bên ngoài của sự vật, trực tiếp nhìn vào bản chất.

- Lạc cát đại thượng sư!

Tiêu Phàm ở dưới bậc thang đứng lại, khẽ khom người.

Vẻ tươi cười nở ra trên mặt dày như vỏ quýt hong gió của lão hòa thượng, như gió xuân thổi ngày đông giá rét.

- Tiêu tiên sinh khách khí, mời vào!

Bên trong viện tử của Lạc Cát đại thượng sư bày biện khá đơn sơ. Chi sĩ khổ tu đối với hưởng thụ ngoài thân này, không thèm để ý chút nào. Ở chùa Gia Nguyên loại nơi tu luyện này, đó là không làm được thanh tú. Quanh năm suốt tháng, đến người ngoài đều không thấy được mấy người, thể hiện cho ai xem? Chỉ có cao tăng đại đức chân chính, mới chọn tới nơi khổ tu này, ma luyện tâm chí.

Mọi người ở trong sân phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, đến ghế dựa đều không có, mỗi người một cái bồ đoàn. Gia Thố thượng sư tự mình động thủ, dâng cho những người khách một ly nước chè xanh. Là nước chè xanh, không phải bơ trà. Tác dụng chủ yếu của bơ trà là gia tăng nhiệt lượng cơ thể, chống đỡ giá lạnh cao nguyên, trợ giúp tiêu trừ phản ứng cao nguyên. Nói đến hương thuần, đương nhiên vẫn là không sánh kịp trà xanh thực sự.

- Tiêu tiên sinh là người đến từ trường phái thuật pháp Trung thổ nào?

Lạc Cát đại thượng sư mỉm cười hỏi, giữa hai mắt vẫn lạnh như điện.

Cơ Khinh Sa có chút không quen, đối với một vị tuổi lão hòa thượng tuổi cao như thế này mà nói, tất cả trên vốn đều là phai nhạt. Ánh mắt lạnh lẽo như thế, với thân phận cao tăng đại đức của Lạc Cát đại thượng sư, dường như có chút không xứng. Đương nhiên, điều này cũng chỉ làm cảm giác của cá nhân Cơ Khinh Sa. Có lẽ, mục tiêu khổ tu của thượng sư cao nguyên Tuyết Vực, và hòa thượng Phật giáo Trung thổ, vốn cũng không giống nhau.

- Đại Thượng sư, ta là là truyền nhân Vô Cực Môn.

- Truyền nhân Vô Cực?

Lạc Cát đại thượng sư biến sắc rợn da gà.

- Như vậy, Tiêu tiên sinh và Chỉ Thủy chân nhân là loại quan hệ nào?

Tiêu Phàm vội vàng khom, kính cẩn nói:

- Chính là gia sư.

Lạc Cát đại thượng sư lại chấn động, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm từ trên xuống dưới, dường như có chút không dám tin:

- Tiêu tiên sinh là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy chân nhân? Nhưng, nếu lão tăng không nhìn lầm, Tiêu tiên sinh rất trẻ a... Ta tuy rằng với Chỉ Thủy chân nhân duyên thương nhất diện, nhưng rất sớm trước kia, khi ta còn rất trẻ, lúc đi Trung Nguyên du ngoạn, liền từng nghe nói tới uy danh hiển hách của Chỉ Thủy chân nhân...

Ngươi trẻ tuổi như vậy, tại sao có thể là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy chân nhân?

Lạc Cát đại thượng sư mặc dù tuổi đã trên 80, nhưng so sánh với Chỉ Thủy tổ sư mà nói, lại là một “Người trẻ tuổi” rồi. Nếu năm đó may mắn gặp được Chỉ Thủy chân nhân, Lạc Cát đại thượng sư hơn phân nửa phải làm lễ tiết của một đệ tử. Ví như Gia Thố thượng sư chính là đệ tử của Lạc Cát đại thượng sư, nhìn qua tuổi rất trẻ, kì thực tuổi cũng đã gần năm mươi rồi.

Cơ Khinh Sa ở một bên mỉm cười nói:

- Đại thượng sư, Tiêu tiên sinh chẳng những là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy tổ sư, mà còn là chưởng giáo chân nhân đương đại Vô Cực Môn!

Lạc cát Đại Thượng sư lại kinh ngạc, lại hướng về Tiêu Phàm làm lễ, nói:

- Hóa ra là Tiêu chân nhân. Thất kính... Nghe Gia Thố nói, Tiêu chân nhân trợ giúp bộ lạc Đaba đánh đuổi tuyết yêu ngàn năm. Hóa ra là chưởng giáo chân nhân đương đại Vô Cực Môn, chẳng trách.

Tiêu Phàm khiêm tốn hai câu.

Đối với Lạc cát đại thượng sư cao tăng đại đức tuổi cao như vậy, sự kính trọng của Tiêu Phàm là phát ra từ nội tâm.

- Nghe Gia Thố nói, Tiêu chân nhân đang chuẩn bị xâm nhập núi tuyết đi truy tìm sào huyệt của tuyết yêu ngàn năm, đây là định giết chết yêu thú này sao?

- Quả thực có ý đó.

Thần sắc của Lạc Cát đại thượng sư, lập tức liền trở nên ác liệt, trầm giọng nói:

- Tiêu chân nhân, trong truyền thuyết, tuyết yêu ngàn năm này là yêu linh trong tuyết, lực lớn vô cùng. Xin thứ cho tôi nói thẳng, các ngài ở bộ lạc Đaba có thể đả thương nó, thậm chí đuổi đi, hẳn là đánh nó trở tay không kịp. Nhưng các ngài cũng phải rõ ràng, ở chỗ sâu trong núi tuyết, tuyết yêu mới có thể phát huy uy lực lớn nhất. Mà nhân loại chúng ta lại sẽ phải chịu ảnh hưởng của khí trời ác liệt, thực lực thực sự rất khó phát huy được.

Tiêu Phàm gật gật đầu, nói:

- Đại thượng sư nói đúng.

Thấy Tiêu Phàm cũng không có ý muốn thay đổi chủ ý, Lạc Cát đại thượng sư lại hỏi:

- Tiêu chân nhân, xin hỏi ở bên trong băng tuyết ngập trời này, các ngài làm thế nào truy tung tung tích của tuyết yêu ngàn năm kia chứ?

Tiêu Phàm nói:

- Lúc chúng tôi giao thủ với tuyết yêu, đã thừa dịp bất ngờ, để lại trên người của nó một chút hậu thủ. Chỉ cần tuyết yêu này không có rời ra ngoài ngàn dặm, liền có thể tìm ra tung tích của nó.

Lạc Cát đại thượng sư kinh ngạc nói:

- Không thể tưởng được Tiêu chân nhân còn có thủ đoạn như vậy, thật không hổ là đại phái Trung thổ.

“Minh tưởng” mà chi sĩ khổ tu cao nguyên tu luyện, cũng có cùng loại thủ đoạn truy tung. Nhưng đó chỉ là đối với người bình thường mà nói, muốn truy tung loại yêu thú trong tuyết này, dĩ nhiên là xa xa không đủ.

Tiêu Phàm cười cười, lại khiêm tốn hai câu.

Lạc Cát đại thượng sư trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:

- Như vậy đi, Tiêu chân nhân, mấy vị ở chùa Gia Nguyên nghỉ ngơi một buổi tối, sáng mai, tôi bồi chư vị cùng nhau vào núi, đi tìm tuyết yêu ngàn năm kia.

Mọi người lập tức đều thất kinh.

Đan Tăng Đa Cát gần như nhảy dựng lên, vội kêu lên:

- Đại thượng sư, sao có thể?

Không phải chứ, lão hòa thượng? Lão nhân gia ngài cho dù chưa đến một trăm tuổi, cũng đã chín mươi mấy rồi. Trong thời tiết gió tuyết này xâm nhập vào núi Đại Tuyết, là nói giỡn với chúng tôi sao? Ngài bảo đảm ra khỏi cửa chính chùa, còn có thể đi được một dặm ư?

Bình thường lão nhân chín mươi mấy tuổi, có thể ở trong thời tiết nắng ấm, không cần người nâng đỡ, chậm rãi tự đi được mấy trăm mét, đã rất khó lường rồi. Cho dù Lạc Cát đại thượng sư tu vi cao thâm, nội công thâm hậu, là ẩn sĩ thanh danh vang dội nhất cao nguyên Tuyết Vực, mọi người cũng tuyệt không tin ông ta còn có thể lực như vậy.

Gia Thố thượng sư cũng liên tục nói:

- - Sư tôn, tuyệt đối không được!

Mắt thấy Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đều muốn mở miệng khuyên bảo, Lạc Cát đại thượng sư khoát tay áo, ngăn bọn họ lại, mỉm cười nói:

- Tiêu chân nhân, lệnh sư hơn trăm tuổi còn có thể thu đồ đệ thụ nghiệp, chẳng lẽ cứ như vậy khinh thường tôi bộ xương già này sao? Vô Cực Môn cố nhiên là đại phái Trung thổ, truyền thừa ngàn năm, Phật giáo cao nguyên chúng tôi cũng là có bí mật độc đáo của riêng mình. Đến lúc đó nếu thật là vướng víu tới các ngài rồi, Tiêu chân nhân chỉ cần vứt lão hòa thượng ta lại trên đường, không cần để ý tới là được.

Tiêu Phàm không khỏi cười khổ.

Lão hòa thượng này thật sự chính là gừng quế chi tính, già di cay. Lời nói này cứng rắn nói ra, lập tức liền chặn tất cả những lời khuyên cảnh cáo của đám người Tiêu Phàm lại. Nói cái gì thêm nữa, chính là xem thường bí mật độc đáo của Phật giáo cao nguyên rồi!

Huống hồ, lão hòa thượng một khi đã tự tin như vậy, nghĩ đến cũng tuyệt không phải nhất thời kích động. Nếu thật là trong lòng không có chút thực lực nào, Lạc Cát đại thượng sư cũng không sẽ lỗ mãng, hấp tấp đề xuất yêu cầu như vậy.

Cũng không phải là bởi vì người ta lớn tuổi, liền thật sự chán sống, muốn tự tìm cái chết.

Sự tình cứ như vậy định xuống.

Đêm đó, một hàng năm người nghỉ ngơi tại chùa Gia Nguyên, Cơ Khinh Sa tắm nước nóng, lập tức cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Mấy ngày mệt mỏi tựa hồ cũng trở thành hư không, trở nên nét mặt toả sáng, tinh thần chấn hưng.

Sáng sớm ngày kế, đội ngũ đuổi giết rời khỏi chùa Gia Nguyên.

Lạc Cát đại thượng sư rõ ràng ở trong đội ngũ.

Lão hòa thượng cầm trong tay một cây quải trượng gỗ chắc, mặc áo bông, đầu đội mũ bông. Cũng giống với đám người Đan Tăng Đa Cát, bên hông đeo một một chiếc túi da dài, bên trong chứa lương khô. Chòm râu tuyết trắng không ngừng bay múa trong gió lạnh gào thét, có vẻ vô cùng chói mắt.

Chùa Gia Nguyên vẫn yên tĩnh, ngoại trừ Gia Thố thượng sư, không có người khổ tu khác hiện thân đưa tiễn. Đan Tăng Đa Cát từng giải thích cho Tiêu Phàm, các thượng sư ẩn cư tu luyện ở chùa Gia Nguyên, vốn không lệ thuộc lẫn nhau. Lạc Cát đại thượng sư lớn tuổi đức huân, ngày bình thường trong chùa nếu có sự vụ gì, bình thường đều xin chỉ thị xử trí của ông. Nhưng không có nghĩa là, các thượng sư khác là đệ tử môn nhân của ông. Ở cao nguyên Tuyết Vực, đây là một loại hiện tượng rất bình thường. Nhưng phàm là tăng nhân khổ tu ẩn cư trong chùa núi, đều tương tự với tình huống của chùa Gia Nguyên, không khác nhau là mấy.

Gia Thố thượng sư là đệ tử đích truyền của Lạc Cát đại thượng sư, đương nhiên khác với người khác.

Gia Thố thượng sư vốn muốn đi theo sư tôn cùng nhau vào núi, bị Lạc Cát đại thượng sư ngăn cản. Lão hòa thượng cũng không nói lý do gì, chỉ là giọng điệu và vẻ mặt đều cực kỳ nghiêm túc. Gia Thố thượng sư không dám cãi bẻ lệnh của sư phụ, chỉ đành nghe lời thôi.

Gió tuyết to đã ngừng lại, trước mắt một mảnh trắng xoá, phân không rõ Đông Tây Nam Bắc.

Lần này, cũng là Lạc Cát đại thượng sư đi ở phía trước đội ngũ. Lạc Cát đại thượng sư nói rất rõ, đối với tình hình ở chỗ sâu trong núi Đại Tuyết, không có người nào quen thuộc hơn so với ông ta, thậm chí ngay cả người hái thuốc thâm niên nhất của bộ lạc Đaba cũng không bằng ông ta.

Điểm này, thật ra không có ai nghi ngờ.

Chi sĩ khổ tu của cao nguyên Tuyết Vực có chút giống với ẩn sĩ đạo môn Trung Nguyên, theo đuổi đạo trường sinh là đặc điểm chung của bọn họ. Chẳng qua ẩn sĩ đạo môn là đốt thủy ngân luyện đan, còn chi sĩ khổ tu cao nguyên lại là hái thuốc phối dược, đại khái không sai biệt lắm. Để thu thập dược liệu, Lạc Cát đại thượng sư lúc tuổi còn trẻ, khẳng định không chỉ một lần xâm nhập vào chỗ sâu trong núi Đại Tuyết.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa theo sát ở phía sau.

Thứ nhất bọn họ muốn truy tung hơi thở của tuyết yêu ngàn năm, phải chỉ phương hướng cho người dẫn đầu. Thứ hai cũng là đối với Lạc Cát đại thượng sư không yên tâm lắm. Nếu chẳng may lão hòa thượng thể lực chống đỡ hết nổi, liền có thể kịp thời cứu viện. Nếu để lão hòa thượng đi ở cuối cùng đội ngũ, nói không chừng lúc nào bị gió to quét đi rồi, những người khác đều không hay biết.

Nhưng sau một giờ, Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa liền thay đổi ý tưởng lúc ban đầu.

Lão hòa thượng thể lực dũng mãnh, vượt xa dự liệu của bọn họ. Chống một cây quải trượng, không vội vàng không hấp tấp mà đi ở phía trước nhất đội ngũ. Tuy rằng tốc độ chưa nói tới mau hơn, nhưng hơn một giờ, lại không có dừng chân, vẫn duy trì tốc độ đi đều đặn như vậy. Tiêu Phàm Cơ Khinh Sa vẫn tốt, Đan Tăng Đa Cát cũng có thể với bằng. Nhưng Kampot và Đan Châu nội lực rõ ràng không bằng, đã có chút thở hồng hộc rồi. Miễn cưỡng lại đi được một giờ, thậm chí không thể không chủ động yêu cầu dừng lại nghỉ tạm một lát. Sư huynh đệ hai người sau khi ngồi xuống, liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc vừa sợ vừa phục.

Lạc Cát đại thượng sư danh chấn cao nguyên, đến Đại hòa thượng thủ lĩnh đều dùng lễ tiết đệ tử để tham kiến, cũng không phải không có lý do.

Lại đi được bảy ngày, một hàng sáu người bay qua sông băng lớn, đi lên một ngọn núi tuyết cao cao.

- Đây là núi Lạc Cống!

Lạc Cát đại thượng sư trên lông mi và râu kết một tầng băng sương mỏng, tinh thần lại vẫn chấn hưng, thản nhiên nói.

Tiêu Phàm và Cơ Khinh Sa đứng song song ở bên người Lạc Cát đại thượng sư dõi mắt trông về phía xa, đồng thời nhướn mày, lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ.

600-dai-thuong-su/1162333.html

600-dai-thuong-su/1162333.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 424

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.