Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỏa hiệp và hợp tác

Phiên bản Dịch · 2473 chữ

Thị trấn Hồng Sơn giăng đèn kết hoa, trên cây cối hai bên đường đều được treo lụa đỏ, rực rỡ bay lượn, không khí tràn đầy vui mừng. Hàng dãy xe con đỗ trên bãi đất trống gần khu công nghiệp, nhìn biển số xe cũng có thể biết những người đến đây đều là các nhân vật có máu mặt.

Gần như tất cả các biển số xe số 1 số 2 của tỉnh và các số trong top 10 của thành phố và huyện đều có mặt, còn có xe gắn biển của Bắc Kinh sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề, cứ như là lãnh đạo mở cuộc họp, xe nào đậu đúng vị trí đó, tuyệt đối không thể đi quá giới hạn.

Ai mà nhầm lẫn thì đúng là to chuyện.

Thị trấn Hồng Sơn dốc toàn bộ lực lượng, người dân ai nấy đều đến xem.

Hôm nay là ngày khởi công chính thức của khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn. Vốn việc khởi công một khu công nghiệp ở một thị trấn nho nhỏ cũng không đến mức phải làm kinh động đến các lãnh đạo hàng đầu trong tỉnh, thậm chí còn chưa chắc đã kinh động đến lãnh đạo đứng đầu của thành phố. Cho dù Bí thư Đảng ủy của thị trấn Hồng Sơn là Tiêu Thiên thì cũng chẳng có mặt mũi lớn như vậy.

Đương nhiên Lão Tiêu gia là một người tài giỏi, nhưng một con cháu hậu bối còn trẻ cũng không đến mức khiến các vị quan lớn coi trọng đến vậy, lãnh đạo đứng đầu thành phố có thể xuất hiện đã là nể mặt lắm rồi.

Nhưng nếu thêm Lão Uông gia, thì tình hình lại hoàn toàn khác.

Nhị gia của Lão Uông gia – Uông Vĩ Thành – đích thân đến thị trấn Hồng Sơn. Lần này Uông Vĩ Thành đến thị trấn Hồng Sơn cũng là có mục đích. Trước đó không lâu, cuối cùng anh ta cũng khỏi bệnh, từ nước ngoài về Bắc Kinh, vẫn đứng đầu chèo chống doanh nghiệp lớn Nguyên Tiên. Lão Uông gia rất có máu mặt, dường như vị trí kia là để dành riêng cho anh ta vậy, chỉ cần Uông nhị gia chưa chết thì đừng mong có ai nghĩ đến việc cướp cái vị trí này, có cướp cũng vô dụng. Những thủ hạ cốt cán đáng tin của Uông Vĩ Thành chẳng ai có thể điều khiển được cả, ai mà ngồi lên cái vị trí đó được thì cũng chỉ có thể chờ bị chèn ép thôi.

Sau khi quay lại nắm giữ vị trí lãnh đạo của doanh nghiệp, hành động đầu tiên của anh ta là kí thỏa thuận hợp tác với thị trấn Hồng Sơn, xây dựng một cơ sở sản xuất ở khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn, chuyên sản xuất linh phụ kiện cho doanh nghiệp của anh ta. Đất được sử dụng quy hoạch ban đầu của khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn là 1000 mẫu, cơ sở sản xuất này của Uông Vĩ Thành theo kế hoạch ban đầu đã chiếm hơn 1500 mẫu, điều đó cũng có nghĩa là quy hoạch đất đai của khu công nghiệp không đủ dùng với mỗi doanh nghiệp này.

Uông nhị gia đúng là Uông nhị gia, ra tay cũng rất hào phóng.

Không tặng lễ thì thôi, đã tặng là phải lễ lớn. Chẳng phải mấy ngày trước khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn các anh có chuyện ma quỷ sao? Chẳng phải đã dọa cả mấy doanh nghiệp nước ngoài cũng chạy mất, không ai dám đến sao? Chẳng phải Bí thư Tiêu đang sốt ruột sao? Không sao, tất cả đã có ta!

Cái khu công nghiệp nho nhỏ này của anh không cần phải lo lắng, Uông nhị gia bao trọn luôn.

Tiêu Thiên là phận con cháu, các quan lại cấp cao nể mặt quá thì anh ta cũng không gánh vác được, nhưng Uông nhị gia lại khác. Trong số con cháu đời thứ hai các nhà giàu có thì Uông Vĩ Thành rất nổi tiếng, không hề thua kém Tiêu Trạm và anh trai anh ta là Uông Vĩ Minh. Đây là đại nhân vật có thể sánh vai với các quan chức kia. Phán đoán sức mạnh thực sự của con cháu một thế gia, thì không thể chỉ nhìn chức vụ của anh ta, mà phải nhìn vào sức ảnh hưởng thực sự của người đó.

Uông Vĩ Thành chính là con cháu đời thứ hai có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Nhìn từ ý nghĩa nào đó thì anh ta chính là lãnh đạo tinh thần của đám con cháu thế gia.

Lễ khởi công chính thức khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn cũng là lễ khởi công chính thức của cơ sở sản xuất kia. Doanh nghiệp và thị trấn Hồng Sơn đã kí thỏa thuận hợp tác, khoản tiền vốn đầu tiên cũng đã được chuyển đến tài khoản chuyên dụng. Uông Vĩ Thành đã nói rất rõ ràng, cho dù các dự án khác có dừng lại cũng không sao, nhưng nhất định phải ưu tiên đảm bảo 100% cho việc xây dựng cơ sở sản xuất này, tuyệt đối không thể nửa đường đứt gánh.

Dường như Uông Vĩ Thành chưa từng tỏ thái độ cứng rắn như vậy.

Vậy nên tất cả các thuộc cấp đều hiểu một đạo lý rằng, chuyện này là nhiệm vụ cấp thiết đầu tiên của công ty hiện giờ, không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào.

Thậm chí thái độ này của Uông Vĩ Thành còn ảnh hưởng trực tiếp đến các lãnh đạo chủ chốt của tỉnh Giang Hán, khiến tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng cao độ.

Nói thật thì các lãnh đạo tỉnh cũng không quá để ý đến chuyện liệu khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn có thể hoàn thành được không. Tuy Bí thư Đảng ủy của thị trấn Hồng Sơn là Tiêu Thiên, nhưng nhỡ khu công nghiệp này không hoàn thành được, thì bọn họ cũng có cách để đảm bảo con đường làm quan của Tiêu Thiên không bị ảnh hưởng. Nói tương đối, thì làm người phê chuẩn cho Tiêu Thiên còn thoải mái hơn nhiều sống chết ôm cả cái khu công nghiệp này.

Quan trọng là Uông Vĩ Thành đột nhiên làm vậy khiến mọi người hoàn toàn không hiểu gì. Đây hẳn là cho thấy thái độ chính trị nào đó của Uông gia. Uông gia và Tiêu gia vốn không đi chung đường, điều này ai cũng biết. Bây giờ đột nhiên Uông Vĩ Thành tỏ thiện ý với một hậu sinh của Tiêu gia, chắc chắn không phải là nể mặt bản thân Tiêu Thiên, mà muốn mượn chuyện này để phát tín hiệu hữu nghị với Tiêu gia.

Uông gia và Tiêu gia hóa thù thành bạn và hợp tác toàn diện sao?

Đây là một tín hiệu rất trọng đại, có ý nghĩa không hề tầm thường.

Cho dù không nói đến chuyện khác, chỉ nói thân phận Uông lão nhị đích thân đến thị trấn Hồng Sơn, tham gia lễ khởi công cơ sở sản xuất ở khu công nghiệp đã đáng để các lãnh đạo đứng đầu tỉnh đích thân ra mặt tham gia. Đối với những chuyện chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì sách lược ứng phó tốt nhất là cùng chơi trò mất tích. Đại ca và nhị ca chẳng ai rơi, để những người đang dõi nhìn chằm chằm vừa nhìn đã biết đây thuần túy chỉ xuất phát từ nhu cầu lễ tiết chứ không mang bất cứ hàm nghĩa chính trị nào khác.

Kết quả là mấy ngày hôm nay thị trấn Hồng Sơn vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố mà cả đương sự Tiêu Thiên cũng không biết rốt cuộc Lão Uông gia đang muốn làm cái trò gì. Khi Tiêu Thiên biết tin công ty mà Uông Vĩ Thành lãnh đạo muốn hợp tác với thị trấn Hồng Sơn, đầu tiên anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Phàm rồi gọi điện báo cho Tiêu Trạm.

Tiêu Phàm mỉm cười nói với em trai là cứ yên tâm hợp tác với Uông Vĩ Thành, không cần phải kiêng kị gì cả.

Mấy lời này lập tức như một liều thuốc an thần đối với Tiêu Thiên nhưng Tiêu Trạm lại nghiêm túc nhắc nhở anh ta nhất định phải thận trọng, không được vội vàng gật đầu đồng ý. Tiêu Thiên lanh mồm lanh miệng, không nhịn được nói mấy lời “không cần phải kiêng kị” của Tiêu Phàm với ông. Tiêu Trạm nghe xong hơi ngẩn ra một chút nhưng vẫn bảo Tiêu Thiên cẩn thận một chút, không nên vội vàng ăn miếng bánh đột nhiên rơi từ trên trời xuống, nên tự hỏi bản thân tại sao.

Nhưng trong lòng Tiêu Thiên đã có tính toán, thực ra bố anh ta nói vậy cũng coi như đồng ý rồi.

Hiện giờ quyền ăn nói của anh trai trong gia đình đã ngày càng lớn, cho dù ông nội cũng rất coi trọng ý kiến của anh ấy.

Hôm nay Tiêu Phàm cũng đến thị trấn Hồng Sơn, nhưng lại không tham gia lễ khởi công vô cùng náo nhiệt kia, mà chỉ nhìn xa xa từ phòng khách quý của khách sạn Hồng Sơn cảnh mọi người hối hả bắt đầu khởi công khu công nghiệp. Bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp mắt sáng, răng trắng, trang điểm trẻ trung, đó chính là Uyển Thiên Thiên.

- Thiên Thiên, chuyển hết các thứ chưa?

Tiêu Phàm nhìn khu công nghiệp mấy cái, cảm thấy mất hứng, quay lại ngồi xuống ghế rồi bưng chén trà lên, thuận miệng hỏi. Tiêu Phàm của lúc này đã không còn giống với trước kia nữa, cho dù là người bình thường thì cũng có thể nhìn thấy bảo quang ngầm lưu chuyển trên khuôn mặt hắn, trong suốt như ngọc, ung dung hoa quý.

Uyển Thiên Thiên cười nói:

- Anh yên tâm đi, có đồ tốt thì đám người đó cũng tay chân nhanh nhẹn hơn hẳn.

Đám người đó chính là đám anh em của “Yên Chi xã” mà Tống Hoàn dẫn đầu. Mấy tháng nay gần như bọn họ luôn theo dõi thị trấn Hồng Sơn từ xa, đồng thời mở một thông đạo rất dài thông đến thành phố ma dưới lòng đất khu công nghiệp, lấy đi từng món đồ cổ được bảo tồn nguyên vẹn trong này. Theo yêu cầu của Tiêu Phàm thì chuyện này phải được làm vô cùng kín kẽ, cho dù là Tiêu Thiên cũng không biết đến số đồ cổ mà bọn họ lấy từ dưới lòng đất.

Do bức tường vây quanh vẫn còn, đại trận trấn áp do Lục Ninh Trần bày ra cũng vẫn còn, cho dù chính quyền thị trấn lần nữa nhấn mạnh với mọi người rằng dưới lòng đất khu công nghiệp chỉ có mấy ngôi mộ cổ bình thường chứ không hề có gì kỳ lạ khác thì người dân có ai tin chứ? Mấy người từng bị “ma nhập” không chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà còn suýt nữa mất mạng.

Còn ai dám to gan chui vào trong nữa chứ?

Tự dưng lại để các anh em “Yên Chi xã” được lợi.

Thực ra lần này Uyển Thiên Thiên cũng không định đào cái thành phố ma này. Cô muốn nói nghĩa khí với Tiêu Thiên, nếu chẳng may hành tung bị bại lộ, bị người ta bắt được thì Tiêu Thiên cũng khó xử. “Yên Chi xã” không thiếu mấy cổ vật này mà là Tiêu Phàm dặn dò bọn họ lấy. Tiêu Phàm bảo Uyển Thiên Thiên trong thời gian sau này anh ta cần dùng một số tiền lớn, còn muốn nhờ các anh em của “Yên Chi xã” giúp anh ta hoàn thành một chuyện lớn, số cổ vật được chôn dưới đất này đều coi như thù lao của các anh em “Yên Chi xã”.

Nếu Tiêu Phàm đã nói vậy thì mọi người cũng chẳng ngại gì nữa, từng chuyến một chuyển hết số kho báu dưới khu công nghiệp đi.

Sau đó Tiêu Phàm giao cho Tống Hoàn bốn bức vẽ, bảo anh ta bí mật tập hợp nhân số đến thi công ở các địa phương xung quanh, kiến tạo bốn đạo quán với phong cách khác nhau ở nơi non xanh nước biếc, ít người lui tới quanh đây, sau đó chiêu mộ đạo sĩ, đèn hương nhang khói. Bốn đạo quán này đều có một cái tên là Vô Cực Điện. Bốn tòa đạo quán này phải được xây dựng thật tráng lệ, khí thế kinh người, tóm lại phải thật “uy phong” trong mắt người dân bình thường, để người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy đây là kế thừa ngàn năm.

Hoàn thành càng sớm càng tốt.

Về việc tại sao phải làm vậy thì Tiêu Phàm không nói, Tống Hoàn cũng không hỏi.

Nếu như Tiêu Phàm đã dặn dò như vậy thì chắc chắn là có lý do. Với lại, quả thực họ cũng mò được không ít đồ tốt trong thành phố ma dưới lòng đất ở khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn lần này, lấy được một khoản tiền phi nghĩa rất lớn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Phàm giao cho, cộng với các khoản tích lũy khác, các anh em của “Yên Chi xã” ngoài hơi vất vả chút ra thì cũng kiếm được không ít. Mấy chuyện như thế này cho dù ngày nào nhận cũng thấy ít.

Về phần Tiêu Phàm thì hắn đích thân đến thị trấn Hồng Sơn rồi bày ra một trận pháp rất lớn trong thành phố ma, một mặt muốn trấn áp sát khí oán khí ở đây, mặt khác là muốn tụ hội sinh khí cát kí của mười vùng đất về hướng thị trấn Hồng Sơn và thôn Hồng Sơn, đảm bảo sự hưng thịnh 10 năm sau này của vị trí “Sinh môn” này.

Tất cả mọi thứ đều được tiến hành trong yên lặng, ngay cả Tiêu Thiên cũng chẳng hay biết gì, cũng không biết anh trai mình lại đến Hồng Sơn.

- Đi thôi, chúng ta đi tìm Tân nhi nào!

Tiêu Phàm đặt chén trà xuống, đứng dậy rồi thản nhiên nói.

617-thoa-hiep-va-hop-tac/1162350.html

617-thoa-hiep-va-hop-tac/1162350.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 477

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.