Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Linh đan

Phiên bản Dịch · 2537 chữ

Một chiếc xe buýt du lịch mới toanh đang chạy trên cao nguyên Tuyết Vực mênh mông vô bờ.

Tiêu Phàm yên lặng ngồi trên xe, nhắm mắt dưỡng thần chứ không giống các hành khách khác, ai nấy đều hưng phấn ngắm cảnh ngoài cửa sổ, giơ máy ảnh chụp tanh tách không ngừng.

Đã gần một tháng trôi qua từ lễ khởi công chính thức khu công nghiệp thị trấn Hồng Sơn, Tiêu Phàm trở về cao nguyên một mình một lần nữa.

Không phải không có cô gái nào chịu đi cùng hắn, mà là lần này hắn không cho đi cùng.

Lúc này mấy cô gái đều đang trong thời kì quan trọng.

Tiêu Phàm sau khi rời khỏi thị trấn Hồng Sơn, liền đưa Uyển Thiên Thiến đến thẳng hồ Quang Minh, núi Lão Quân tìm Tân Lâm. Một người từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất như Uyển Thiên Thiên, mà lần này cũng hơi hết hồn. Dù sao núi Lão Quân cũng là tổng đàn của Thất Diệu Cung, Tân Lâm là thiếu chủ của Thất Diệu Cung. Tuy hai cô gái sống ở Chỉ Thủy Quan cũng rất tốt, không xảy ra mâu thuẫn gì. Nhưng không có nghĩa là trong lòng Tân Lâm không có ý kiến gì.

Cứ ở bên cạnh người đàn ông của người ta rồi lại còn nghênh ngang đến “hang ổ” của người ta, đúng là hơi to gan thật.

Nếu không phải Uyển Thiên Thiên từ trước đến nay rất tin tưởng Tiêu Phàm, thì chắc là cũng không dám đến núi Lão Quân cùng hắn.

Sự thật chứng minh lòng tín nhiệm của Uyển Thiên Thiên đối với Tiêu Phàm là hoàn toàn chính xác. Trên núi Lão Quân không xuất hiện mấy cảnh tượng máu chó như “vợ cả đem một đoàn chị em đến dạy dỗ tiểu tam (*)” vì lần này Tiêu Phàm đến là để luyện đan.

(*) tiểu tam chỉ những người chuyên phá hoại và chen vào các cặp yêu nhau hoặc gia đình người khác.

Luyện đan cho Tân Lâm, cũng luyện đan cho Uyển Thiên Thiên.

Tiêu Phàm từng giao cho Lâm Thanh Loan và Uyển Thiên Thiên mỗi người một phương thuốc, bảo các cô chia nhau ra thu thập một số dược liệu quý hiếm để luyện đan. Sau hơn nửa năm thu thập, cơ bản thì tất cả các dược liệu đã đủ, chỉ còn hai thứ quả thực không tìm thấy, Tiêu Phàm cũng đã tìm được thứ khác thay thế.

Những dược liệu này có thể luyện ra hai loại đan dược khác nhau.

Luyện đan cho Tân Lâm là muốn cải thiện thể chất của cô ấy, để cô có thể học được thuật pháp. Thân thể tố âm của Tân Lâm khiến cô đạt được sức mạnh đặc biệt ở một số mặt, nhưng cũng vì vậy mà mất khả năng ở một số mặt khác, nói cách khác là khả năng ở các mặt này bị áp chế. Tình hình như Tân Lâm không phải không có cách giải quyết, ví dụ như có thể luyện “Linh Hóa đan” để tiêu trừ một phần lực áp chế. Phương dược của “Linh Hóa đan”, Tiêu Phàm có biết, nhưng trước đây chưa từng nghĩ đến việc luyện chế đan dược này.

Trong đó có hai nguyên nhân chính.

Thứ nhất là Tiêu Phàm cho rằng thân thể tố âm của Tân Lâm không cần phải thay đổi. Thể chất này vốn rất tốt, khả năng lĩnh ngộ của Tân Lâm trên nhiều mặt khác hẳn người thường, về phần khả năng của một số mặt khác bị áp chế khiến Tân Lâm không thể tu học được thuật pháp cũng chẳng có gì to tát. Trên đời này, những người tu học thuật pháp dù sao cũng rất ít, Tân Lâm không tu thuật pháp, thì cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến mối quan hệ của hai người bọn họ.

Thứ hai là “Luân hồi tương” ngày trước của Tiêu Phàm cũng chưa đạt đến cảnh giới, cho dù biết phương đan của “Linh Hóa đan” cũng rất khó để luyện chế ra được đan dược này. Không chỉ đơn giản bỏ các dược liệu vào với nhau rồi luyện, mà còn phải quan tâm đến việc để lửa như thế nào, loại dược liệu nào cho trước, loại dược liệu nào cho sau, lúc nào mới cho vào. “Luân hồi tương” chưa hoàn thành, cho dù không được tinh chuẩn, thì “Hóa Linh dược” luyện ra được cũng bị giảm hiệu quả.

Nhưng hiện giờ việc luyện “Hóa Linh đan” đã rất cấp bách.

Thời đại tu chân của thế giới Trung Thổ sắp mở ra lần nữa, một khi thông đạo không gian được mở ra lần nữa, thì cuộc chiến Thần Ma mới sẽ lập tức nổ ra. Là chưởng giáo hiện thời của Vô Cực Môn và người hữu duyên của Tàng Bảo Các thủy tổ, nên Tiêu Phàm rất rõ ràng rằng bản thân mình bất kể thế nào cũng không tránh được cuộc chiến loạn này.

Trong thời khắc quan trọng này, Tiêu Phàm hy vọng Tân nhi có thể đi cùng với mình, còn có thể kề vai chiến đấu như trước đây.

Tân Lâm nhất định phải bước trên con đường trường sinh này.

Nếu không khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng lớn, cuối cùng tất sẽ phải chia tay.

Hiện giờ Tiêu Phàm không chỉ hoàn thành được “Luân hồi tương”, mà còn đã bước vào cảnh giới thứ nhất của tầng thứ nhất “Thiên nhân tương”, hiểu rõ thiên địa huyền cơ, có thể tranh được phúc khí đạo hạnh của “Sơn tinh thủy quái” một cách có hạn. Trong lúc luyện nhập đan dược, vật thế kiếp thay đổi thiên cơ một cách mạnh mẽ, hiệu quả của đan dược luyện ra được chắc chắn không gì sánh được.

Từ sau khi đặt chân vào cảnh giới “Thiên nhân tương”, cuối cùng Tiêu Phàm cũng đã hiểu được tại sao Vô Cực Môn có thể trở thành đại tôn của Tu Chân giới trong thời thượng cổ. Vô Cực Thiên Tôn tung hoành thiên hạ, hiếm có đối thủ. Tất cả những điều này đều do con đường tu luyện độc đáo và khác biệt của Vô Cực Môn, còn các môn phái tu chân bình thường đều không tu bói toán tướng thuật.

Mà con đường trường sinh quả thực là chuyện nghịch thiên. Người tu chân đạo hạnh càng cao thì bị trời phạt càng nặng, trong bóng tối dường như có sức mạnh thiên cơ vô hình sẽ chủ động giữ sự cân bằng giữa trời đất. Nhiều thế hệ người tu chân đều phải chịu đủ loại thiên kiếp lôi kiếp lớn nhỏ. Chính vì nguyên nhân này, cho dù anh có lớn mạnh hơn nhưng đến cảnh giới vô địch thiên hạ, không ai có thể đánh bại được anh thì trời đất cũng sẽ đích thân ra tay, dùng sức mạnh thiên kiếp để lấy tính mạng của anh.

Các tu sĩ tinh thông thuật bói toán tướng mệnh, trong phương diện chống lại thiên kiếp, ưu thế tuyệt vời của người tu hành bình thường là vật thế kiếp.

Đặt chân vào cảnh giới “Thiên nhân tương” là có thể lấy cái gọi là đạo hạnh phúc lộc của “Sơn tinh thủy quái” để ngăn kiếp cho mình. Có lẽ cách thế kiếp này vẫn chưa hoàn toàn có thể triệt tiêu lực thiên kiếp nhưng chỉ cần triệt tiêu một phần thì truyền nhân của Vô Cực Môn có thể chiếm được lợi thế lớn.

Ví dụ như lịch kiếp của mọi người là “cửu tử nhất sinh ‘, tỷ lệ sống sót chỉ có 1/10, sau khi có vật thế kiếp thì có thể được” ngũ tử nhất sinh’, tỷ lệ sống sót đạt được một nửa, dần dà, những người tu luyện tầng cao của Vô Cực Môn cũng tự nhiên nhiều hơn các môn phái khác rất nhiều.

Ngoài ra, người tu chân tinh thông thuật bói toán tướng mệnh còn có thể luyện chế “hóa kiếp thế thân” cho chính mình, thời khắc sống chết có thể phóng xuất hóa kiếp thế thân kịp thời, nói không chừng có thể đổi được một cái mạng của mình. Sự tàn sát giữa những người tu chân với nhau, thì sống chết chỉ cách nhau một sợi dây, ai có thêm một “hóa kiếp thế thân” là coi như có thêm một cái mạng, nếu có được ưu thế này thì đúng là quá tuyệt.

Đương nhiên, thiên đạo cân bằng, dưới gầm trời này làm gì có chuyện chỉ được lợi mà không bị hại chứ? Những người tu chân tinh thông đạo bói toán phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực vào mặt này. Khi tiến bộ về mặt chủ tu pháp công thì lại tụt hậu về tít đằng sau so với những người tu chân “chuyên nhất” kia rồi. Trong cùng một thời gian nhưng tốc độ tiến giai của người ta nhanh hơn rất nhiều.

Nói tương đối thì những người tu chân tinh thông đạo bói toán tướng mệnh có thể chiếm thượng phong trong số các tu sĩ cùng giai nhưng đối mặt với những người tu chân cao hơn mình một hoặc hai bậc thì chỉ có thể chạy trối chết, thậm chí là khoanh tay chịu chết.

Lãng phí thời gian và tinh lực đi học đạo bói toán tướng mệnh thì không bằng tập trung tu luyện một công pháp nào đó, nhanh chóng tiến giai. Đúng là mỗi người một cách nhìn khác nhau, cũng không thể nói phương thức nào là tốt nhất.

Nhưng Tiêu Phàm là chưởng giáo hiện giờ của Vô Cực Môn, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.

So với sự phức tạp của luyện chế “Hóa Linh đan”, thì việc luyện chế “Bồi Nguyên đan” cho Uyển Thiên Thiên đơn giản hơn nhiều. Uyển Thiên Thiên không cần cải thiện thể chất, chỉ cần loại trừ những lực âm sát cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, rồi đặt cơ sở là có thể bắt đầu tu luyện đạo thuật.

Phương pháp tu luyện của Vô Cực Môn có thể tách ra được. Các đệ tử môn hạ có thể không tu đạo bói toán tướng mệnh, mà chỉ tu công pháp lấy pháp lực khắc địch chế thắng. Tiêu Phàm đã tỉ mỉ chọn một bộ công pháp phù hợp cho việc tu luyện của Uyển Thiên Thiên, nhưng nếu bản thân Uyển Thiên Thiên cứ đòi muốn học đạo bói toán tướng mệnh, thì Tiêu Phàm cũng không phản đối.

Về phần Uyển Thiên Thiên không phải là đệ tử của Vô Cực Môn, liệu có thể tu luyện công pháp của Vô Cực Môn hay không, thì Tiêu Phàm chưa từng quan tâm lắm đến vấn đề này.

Vô Cực Môn biển lớn chứa trăm con sông, việc gì phải tính toán chi li như vậy chứ?

Hơn nữa, từ mức độ nào đó mà nói thì Uyển Thiên Thiên thực ra đã là người phụ nữ của Tiêu Phàm rồi, chỉ còn kém mỗi bước cuối cùng chưa hoàn thành. Nội quyến của chưởng giáo chân nhân phải tu luyện công pháp bản môn, đương nhiên chẳng ai tìm được cớ bắt bẻ cả.

Nước ta từ xưa đến nay có truyền thống là tay nghề chỉ truyền cho con dâu, chứ không truyền cho con gái.

Con dâu là người trong nhà, sau này sống chết cũng vẫn ở nhà mình. Nhưng con gái đến cuối cùng vẫn là của nhà người ta.

Tiêu Phàm đương nhiên không đến mức hẹp hòi như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không chịu sự hạn chế hạn hẹp này của bản môn. Đến bây giờ, thực ra Trần Dương cũng không thể được coi là truyền nhân chính thức của Vô Cực Môn, nhưng Tiêu Phàm đã truyền “Hạo Nhiên Chính Khí” cho cô. Nguyên nhân chính là Trần Dương là người hợp nhất để tu luyện loại công pháp này, còn hợp hơn cả bản thân Tiêu Phàm. Về việc sau này Trần Dương liệu có trở thành nội quyến của chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn, hoặc có trở thành đệ tử chính thức của Vô Cực Môn hay không, thì Tiêu Phàm cũng không nghĩ nhiều.

Thời kì phi thường, cần gì phải câu nệ luật cũ chứ?

Việc cấp bách là phải khiến những người bên cạnh hắn trưởng thành với tốc độ tiến bộ nhanh nhất và thời gian ngắn nhất, để cùng ứng phó với những khó khăn sau này.

Tiêu chân nhân ở lại núi Lão Quân tầm bảy ngày bảy đêm, mồ hôi như mưa trong phòng luyện đan của Thất Diệu Cung, lần lượt luyện chế ra “Hóa Linh đan” và “Bồi Nguyên đan” rồi cho hai cô gái ăn, chỉ bảo hai cô tăng cường luyện tập rồi rời khỏi Đông Nam, lần nữa đến cao nguyên Tuyết Vực.

Điểm đến của chiếc xe buýt này chính là “Chùa Đại An”.

Trên cao nguyên, “Chùa Đại An” là một trong những ngôi chùa quan trọng, là nơi Tông Già đại sư trú chân năm đó. Tông Già đại sư sau khi trở thành cao tăng danh cao vọng trọng nhất Phật giáo cao nguyên, thì quanh năm trú ở “Chùa Đại An”, vì vậy “Chùa Đại An” cũng được xưng tụng là “tổ miếu” của Phật giáo cao nguyên.

Trước đây “Chùa Đại An” không mở cửa đối với người ngoài, ngoài một số người chính phái hành hương thì du khách chỉ có thể dõi nhìn từ xa, không được phép đến gần “Chùa Đại An”. Nhưng cùng với sự phát triển của thời đại, tất cả đều lấy phát triển kinh tế làm chủ, là thánh địa thánh nhất và cũng là “tổ miếu” thần bí nhất. Cuối cùng “Chùa Đại An” cũng chính thức mở cửa với du khách vào mấy năm trước, trở thành một địa điểm du lịch.

Thân phận hiện giờ của Tiêu Phàm là một du khách bình thường. Hắn và tất cả các du khách vãng lai đi xe buýt đến “Chùa Đại An” tham quan. Thực ra nếu như Tiêu Phàm để lộ thân phận thật sự của mình, thì chắc chắn “Chùa Đại An” sẽ long trọng tiếp đón. Chức vụ trưởng phòng không cao, nhưng Cục tôn giáo lại là đơn vị quản lý chính thức.

Nhưng như vậy cũng không khỏi thu hút sự chú ý quá.

Lần này Tiêu chân nhân đến cao nguyên là để tìm công pháp tu luyện thần thông bản mệnh của kim thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Nếu như gây động tĩnh lớn như vậy, thì làm sao tùy cơ ứng biến được cơ chứ?

618-hoa-linh-dan/1162351.html

618-hoa-linh-dan/1162351.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 508

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.