Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàng Kinh Các

Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Chùa Đại An trên danh nghĩa mở cửa cho khách du lịch, nhưng thực tế chỉ mở một phần rất nhỏ trong đó. Các bộ phận thực sự quan trọng như đại điện và thiên điện của chùa, đều treo biển “Du khách dừng bước”.

Vừa tiến vào chùa, Tiêu Phàm liền tách khỏi đoàn khách, đi thẳng đến hậu viện.

Với tu vi hiện tại của hắn, các tăng nhân trong miếu gần như không ai có thể thấy đươc hành tung của hắn. Giống như mỗi trường đại học đều có thư viện, mỗi một ngôi chùa có quy mô đều có Tàng Kinh Các ở đó.

Hậu viện chùa Đại An rất yên tĩnh, ít thấy tăng nhân đi lại.

Tiêu Phàm rất nhanh liền tìm được Tàng Kinh Các, một căn phòng tường đỏ ngói xanh, chỉ có một gã tăng nhân canh giữ ở cửa vào tầng thứ nhất đang ngủ gật. Nơi này thuộc khu vực người ngoài không được vào, bình thường những người có thể đến đây, cơ bản đều là tăng lữ trong chùa. Vị tăng nhân trông coi Tàng Kinh Các này kì thật mang tính chất giống nhân viên quản lí thư viện, có trách nhiệm ghi danh mà thôi.

Đã từng luyện qua nội đan Ngân Dực Lôi Bằng, Tiêu Phạm cũng có hiểu biết cơ bản về thuật phong độn, giai đoạn hiện giờ mà muốn ẩn hình được giống như Phong Vô Tà, trên cơ bản là nói nhảm. Chỉ có điều đối với người trần mắt thịt mà nói, thuật phong độn của Tiêu Phàm thật sự rất cao minh rồi. Tuy rằng khó có thể đi qua trước mặt vị tăng nhân đang trông coi kia mà không bị phát giác, nhưng theo một phương hướng khác trực tiếp nhảy lên lầu hai, vị tăng nhân trông coi đó quả thật đến nửa phần khác thường cũng không phát hiện ra.

Trong Tàng Kinh Các không có ai.

Dường như tăng nhân chùa Đại An cũng không phải thích học tập. Thế đạo hiện nay, tăng nhân trong chùa từ lâu đã bị lây nhiễm hồng trần, còn mấy người sẵn lòng xuất giá làm tăng? Nhưng theo truyền thống tuần hoàn từ xưa, trong một giai đoạn độ tuổi nhất định, xuất gia làm tăng mấy năm sau này vẫn còn muốn hoàn tục, lấy vợ sinh con đấy.

Nếu đã chỉ là làm dáng, vậy thì không cần thiết phải quá nghiêm túc rồi.

Tiêu Phàm lại dễ dàng hành động.

Tàng Kinh Các chùa Đại An tuy rằng không bằng thư viện đại học, tàng thư cũng coi là phong phú, ít nhất cũng có mấy chục nghìn sách. Chỉ có điều đối với loại kinh văn sách vở thiết kế đẹp đẽ được in theo kĩ thuật in ấn hiện đại, Tiêu Phàm không buồn liếc nhìn. Tàng Kinh Các tổng cộng ba tầng, tầng thứ nhất và tầng thứ hai đều là các bản in ấn hiện đại tinh mỹ này.

Tiêu Phàm theo đường nhỏ đi thẳng lên lầu ba.

Lầu ba đang bị khóa. Trên khung cửa còn tích một lớp bụi mỏng, nhìn qua đã có một thời gian không ai đặt chân đến đây rồi.

Khóa cửa như thế này đương nhiên không gây được bất kỳ trở ngại nào cho Tiêu Phàm. Trong nháy mắt Tiêu Phàm vào trong Tàng Kinh Các, bên ngoài cửa phòng vẫn khóa như trước, không bị hư tí nào.

- Thuật phong độn quả nhiên có chút đạo lý...

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, thấp giọng tự nói một câu

Đây chỉ là sau khi luyện nội đan Ngân Dực Lôi Bằng tự nhiên có được năng lực như vậy, rất “cẩu thả” không được “gia công” thêm bất cứ cái gì. Thực tế thì trước mắt Tiêu Phàng cũng không biết nên thông qua cách nào khác để cường hóa kĩ năng này. Công pháp tu luyện của Vô Cực Môn dường như không kiêm dung với thuộc tính phong lôi của bản thân Lôi Bằng. Có lẽ giống như lời Cơ Khinh Sa, sau khi tìm thấy công pháp tu luyện Kim sí đại bằng vương thì có thế chính thức đem nội đan Ngân Dực Lôi Bằng dùng cho chính bản thân mình.

Không gian lầu ba Tàng Kinh Các nhỏ hơn hẳn so với lầu một và lầu hai, chỉ có mấy hàng giá sách, giá sách không cao. Sách bày trên giá không còn là bản in ấn mà là quyển da cừu. Mùi da thuộc tiêu chế có chút khó ngửi. Có thể nhìn ra nơi này mới là chỗ giá trị nhất chùa Đại An.

Đối với công pháp tu luyện của kim thân chuyển thế Kim Cánh Đại Bàng Vương, nói thực Tiêu Phàm không có nửa điểm rõ ràng. Trước đó hắn cũng đã từng xem quẻ, quẻ tượng mơ hồ gần như không có gì. Thuật bói toán của Vô Cực Môn rất cao minh, mà cũng khó bói được chuyện như vậy. Trong truyền thuyết, Kim Cánh Đại Bàng Vương là nhất đẳng đại yêu gần bằng Phật tổ, chỉ sợ Vô Cực Thiên Tôn cũng không thể bói được công pháp của Kim Cánh Đại Bàng Vương.

Nếu đã như vậy thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà tìm từng quyển một, xem có thể thu hoạch được gì không.

Tiêu Phàm ở mấy ngày mấy đêm trong Tàng Kinh Các. Trong thời gian này trước sau không có ai tới quấy rầy hắn. Thật ra đã từng có tăng nhân vào lầu một và lầu hai, nhưng không ai lên lầu ba cả. Không biết có phải là chùa có quy định không để người khác tiếp cận, tận lực bảo vệ quyển da cừu, hay là căn bản vốn không có tăng nhân nào muốn đến xem quyển da cừu từ “thời kì thượng cổ”.

Thật sự rất tối nghĩa khó hiểu.

Tiêu Phàm cũng có căn cơ Phạn văn thâm hậu, nếu không cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn từng hàng quyển da cừu đó.

Chỉ có điều mấy ngày liên tiếp Tiêu Phàm vẫn không có thu hoạch gì.

//truyencuatui.net/ Những quyển da cừu đó ghi lại đều là chuyện Phật giáo và kinh văn Phật giáo cao nguyên từ xưa, thời gian tồn tại của một số quyển da cừu thậm chí còn nhiều năm hơn so với Tông Già đại sư, có thể đuổi kịp đến thời kì đại chiến Thần Ma. Trong đó có nhiều quyển da cừu đều ghi lại tường tận cảnh Thần Ma đại chiến.

Tiêu Phàm không khỏi cười khổ, kì thật Thần Ma đại chiến “thời kì thượng cổ” không chỉ có quyển da cừu chùa Đại An ghi lại, trong rất nhiều cổ tịch trong “Vô Cực Thuật Tàng” cũng có ghi lại. Chỉ có điều khi đó ai lại coi đây là truyền thuyết thần thoại? Ai lại tin đây là những chuyện đều đã từng xảy ra?

Ở giữa tầng cao nhất của giá sách có đặt một hộp gỗ đàn hương dài mảnh, được chế tác khéo léo.

Đây là vị trí trung tâm ở giữa Tàng Kinh Các, cũng là tầng duy nhất trên giá sách không trực tiếp bày quyển da cừu mà đặt hộp gỗ đàn hương. Tiêu Phàm đã sớm phát hiện tầng này không giống bình thường, nhưng cũng không vội vàng mở hộp gỗ này ra. Trong tình hình không có kết luận gì, Tiêu Phàm không có ý định phá hư phong cách làm việc nhất quán của mình, bị hấp dẫn bởi sự đặc biệt của sự vật, sau đó không chút do dự vứt bỏ các mặt khác mà đổ xô chạy theo sự đặc biệt đấy, đó chính là thói quen của rất nhiều người. Nhưng không thể không nói, đây thực ra không phải thói quen tốt. Thường những thứ có giá trị thật sự lúc nào cũng ẩn giấu bên trong những đồ vật bình thường đấy.

Tiêu Phàm nếu vội vàng mở hộp gỗ này ra, kết quả lại không phải là thứ mình muốn tìm, sự thất vọng lớn cũng là sự đả kích đối với niềm tin, chỉ sợ không còn tâm trí xem từng quyển da cừu còn lại. Nếu hắn muốn tìm công pháp mà đúng lúc lại giấu bên trong một quyển da cừu không thu hút, nói không chừng hắn sẽ bỏ qua.

Sau khi xem hết tất cả các quyển da cừu khác, Tiêu Phàm xác định không bỏ sót quyển nào, lúc này mới bắt đầu mở hộp gỗ đàn hương trên tầng cuối cùng của giá sách. Trong hộp gỗ vẫn là quyển sách da cừu cũ kĩ, cũng là Tông Già đại sư viết. Tiêu Phàm từng nghiên cứu qua quyển thượng kinh văn Tông Già đại sư tự viết khi ngộ đạo, rất quen thuộc bút tích của Tông Già đại sư.

Thời gian lại trôi qua một ngày một đêm.

Tiêu Phàm đọc hết một lượt tất cả các quyển da cừu trong hộp gỗ đàn hương, chậm rãi đóng lại quyển da cừu cuối cùng, cất vào hộp gỗ, để lại chỗ cũ. Nhắm mắt trầm tư một chút, khẽ gật đầu một cái.

Hắn vẫn chưa tìm thấy công pháp tu luyện của Kim Cánh Đại Bàng Vương, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì. Ở bên trong quyển da cừu cuối cùng có ghi lại cảm ngộ tâm đắc của Tông Gìa đại sư. Tông Già đại sư tự tay viết ở quyển da cừu thượng, khí bạo ngược của đại bàng ảnh hưởng đến việc ông thiền tâm, khiến huyết mạch ông sôi sục khó có thể tĩnh tâm tu luyện, cần từ bi phật pháp mới có thể dần dần hóa giải loại xâm nhập nội tâm tàn bạo này.

Tiêu Phàm gần như có thể khẳng định, Tông Già đại sư nhất định tu luyện qua công pháp có liên quan tới Kim Cánh Đại Bàng Vương, nếu không sẽ không cách nào giải thích được vì sao trong sách của Tông Già đại sư lại xuất hiện miêu tả “bạo ngược khí của đại bàng”. Kim Cánh Đại Bàng Điểu là thần chỉ địa vị cực cao trong kinh điển Phật giáo. Dựa theo Phong Vô Tà đã nói, Tông Già đại sư chính là kim thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Nếu như không phải ông tự mình thể nghiệm, nhất định sẽ không thể viết ra được những lời như vậy.

Chỉ có điều, Tông Già đại sư không ghi lại công pháp của Kim Cánh Đại Bàng Vương.

Điều này cũng rất dễ hiểu.

Tông Già đại sư chính là kim thân chuyển thế của Kim Cánh Đại Bàng Vương. Sau khi ông tỉnh giấc nhất định sẽ nhận ra hoàn cảnh trước và sau khi chuyển thế có sự thay đổi rất lớn, hầu như không còn linh khí, thế giới tu chân trung thổ hoàn toàn sụp đổ. Dù là như thế, Tông Già đại sư nhất định vẫn sẽ tu luyện những gì trong thần hồn còn nhớ về công pháp Kim Cánh Đại Bàng Vương, cho đến khi xác định thật sự không thể tiến thêm bước nữa mới áp dụng công pháp khác.

Bất kể ông dùng công pháp nào, Kim Cánh Đại Bàng Vương vẫn là cơ mật cao nhất, nên sẽ dùng đến cách thức thích hợp nhất để bảo tồn, không dễ dàng xuất hiện trước mắt thế gian hiện tại. Thậm chí Tông Già đại sư căn bản cũng sẽ không ghi vào văn tự, mà là tiếp tục khắc ấn trong trí nhớ của mình, chờ đến lần thức tỉnh tiếp theo của kim thân chuyển thế.

Khả năng này cũng không thể xem nhẹ.

Dù sao kim thân chuyển thế là sau Tông Già đại sư, mới dần dần biến thành một loại định chế nào đó.

Hơn nữa, Tông Già đại sư cũng từng nói rất rõ ràng, từ bi Phật pháp có thể hóa giải khí bạo ngược. Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Phàm không kìm nổi đưa tay phải ra, một ảo ảnh của Ngân Dực Lôi Bằng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mỏ sắt móng vuốt thép, ngân dực lập lòe, lôi quang trầm tĩnh. Cho dù chỉ có một tấc nhỏ, nhưng lại có hơi thở ác liệt bác kích trời xanh, hai mắt hung hăng nhìn thẳng Tiêu Phàm, tràn đầy oán độc và ý chỉ không cam lòng.

Tiêu Phàm cười cười, bỗng nhiên nói với ảo ảnh Lôi Bằng:

- Ngươi cũng không cần không cam lòng như thế, con đường trường sinh vốn cực kì gian nan, sinh tử đều có số, ta và người hiện giờ hợp làm một thể chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lẽ một ngày kia, ngươi lại có thể thấy ánh mặt trời, lại được bay lượn trên chín tầng mây.

Lôi Bằng vẫn hung tợn như trước nhìn thẳng hắn, bộ dạng không cảm kích chút nào.

Tiêu Phàm nhẹ lắc đầu, bàn tay hơi run lên, ảo ảnh Lôi Bằng liền tan biến mất.

Truyền thừa Vô Cực không thuộc về bất cứ nhánh nào của Nho Thích Đạo tam gia, vẫn là đạo thống độc lập ở bên ngoài tam đại giáo này. Tuy nhiên nếu từ bi phật pháp có thể hóa giải ác khí, Tiêu Phàm cũng không để ý nhiều mà đi nghiên cứu điển tịch Phật gia một phen.

Hơn nữa, hết thảy việc thiện đều có thể quy nạp vào phạm trù của từ bi phật pháp.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tiêu Phàm bỗng nhiên rung lên. Để tránh tăng nhân trong chùa chú ý, mấy ngày nay, điện thoại di động của Tiêu Phàm đều để ở trạng thái rung.

Tiêu Phàm lấy điện thoại di động ra xem, là một số điện thoại lạ hoắc. Mã vùng cho thấy, cú điện thoại này đến từ một nước Trung Đông.

Trong lòng Tiêu Phàm khẽ động, Đại hòa thượng thủ lĩnh hiện nay đang sống ở quốc gia Trung Đông này. Chẳng lẽ cú điện thoại này có liên quan tới Đại hòa thượng thủ lĩnh hoặc Đan Tăng Đa Cát?

619-tang-kinh-cac/1162352.html

//truyencuatui.net/

619-tang-kinh-cac/1162352.html

Bạn đang đọc Đại Hào Môn của Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính​
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 493

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.