Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viện Trưởng Già Nam Học Viện - Mang Thiên Xích

3707 chữ

“Oanh... Oanh... Oanh.....!!! Vù... Vù... Vù...!!!”

Sau tiếng nổ, Hư Không Lôi Trì giống như lần nữa bạo động, vô số lôi điện nổi lên điên cuồng oanh kích khắp nơi làm không gian xung quanh liên tiếp bị chọc thủng ra từng cái lỗ đen.

Tuy rằng Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động nhưng lần này năng lượng sấm sét lại không tấn công cả hai người họ mà lại nhanh chóng tụ tập với nhau lao vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì.

Nghịch Thiên và lão già thần bí cũng đồng thời nhận ra Hư Không Lôi Trì bạo động nhưng tâm trạng của hai người lúc này là khác nhau, một người vui vẻ và mừng thầm, còn một người thì sợ hãi cùng tò mò.

“Đây là... Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động sao!!! Nhưng tại sao tất cả lôi đình đều lao về phía đó vậy!!! Nơi đó ẩn dấu thứ quái quỷ gì vậy!!!”

Lão già thần bí nhìn thấy vô số lôi điện đang nhanh chóng chạy vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì thì vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, hai mắt suýt chút nữa thì lồi ra ngoài.

Không chỉ thế, vốn bàn tay đang vuốt râu trang vẻ lão phu là cao nhân cũng do bị kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa thì nhổ toàn bộ mà trong lòng lão già thần bí lúc này cũng đang kinh hoảng đến tột độ.

“Đây là Cửu Huyền Kim Lôi khí tức!!! Nhìn tình trạng quá trình tụ linh hiện tại rất thuận lợi!! Xem ra lần này chắc nó sắp có thể thành công rồi!!”

Trong khi đó, ở bên kia, Nghịch Thiên sắc mặt vẫn không hề biến đổi, hai mắt hắn giống như có thần quang nhìn xuyên tới nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì đang có một con kim sắc lôi đình cự long đang trong quá trình tụ linh.

“Không được!!! Ta nhất định phải đi xem thật hư ra sao!!! Tuy có chút nguy hiểm nhưng lôi điện hiện tại đều đang chạy vào đó!! Đây cũng là một cơ hội tốt để biết nơi tận cùng đó có thứ gì!!!”

Là một vị cường giả, tính tò mò cũng không thể nào thấp, lão già thần bí cuối cùng vẫn quyết định xông vào nơi tận cùng của Hư Không Lôi Trì để xem thực hư nơi đó đang ẩn dấu thứ gì.

“Nghịch Tiểu Tử!! Hư Không Lôi Trì hiện tại giống như lần nữa bạo động rồi!!! Mặc dù ngươi có cái đỉnh này trợ giúp nhưng không cầm cự được bao lâu đâu!! Mau nhanh chóng rời đi nhanh!!!”

Tuy nhiên là một vị cường giả, tầm mắt của hắn cũng rất cao, đã sớm nhận ra tư chất của Nghịch Thiên rất mạnh nên hắn vẫn nhắc nhở Nghịch Thiên một câu như muốn kết một cái thiện duyên.

Nghịch Thiên nghe thấy lão già thần bí nói liền có chút cảm động vì ở thế giới cường giả vi tôn này, bảo vật thuộc về kẻ mạnh nhưng người này mặc dù tu vi cao hơn lại không hề có ý cướp bảo vật của hắn.

Nếu theo lẽ bình thường thì lão già thần bí có thể ra tay cướp đoạt đồ vật của vãn bối rồi giết luôn hắn mà không sợ bị phát hiện vì nơi đây không có người nhưng lão già không tàn độc như thế, chứng tỏ rằng lão là người tốt.

Không chỉ thế lão già thần bí này còn nhắc nhở hắn rời đi do Hư Không Lôi Trì lần nữa bạo động khiến Nghịch Thiên có chút xấu hổ vì nghĩ lầm lão già thần bí này còn có ý định cướp đoạt Thành Tiên Đỉnh.

“Nghịch tiểu tử!! Cầm lấy cái này đi tiểu tử thối!!! Sau này sẽ có đại dụng đấy!!!”

Không hề hay biết mình đã bị Nghịch Thiên đánh lên một cái “thẻ người tốt”, lão già thần bí sau khi nhắc nhở một câu với Nghịch Thiên liền thò tay vào ngực lấy ra một cái ngọc bài ném về phía hắn.

“Học viện ..!!! Hoả tháp!! Tiền bối!!! Ngọc bài này là cái gì vậy!!”

Đứng trên Thành Tiên Đỉnh, Nghịch Thiên cũng nhanh chóng bắt lấy ngọc bài, vừa tóm được vào tay thì trên ngọc bài có hai bức vẽ hình ảnh được khắc hoạ hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Nghịch Thiên nhìn kĩ thì nhận ra hai bức vẽ hình ảnh này được khắc hoạ ở cả hai bên mặt của ngọc bài, đằng trước thì có một toà học viện, còn mặt sau có một toả hoả tháp khiến hắn vô cùng tò mò liền lên tiếng hỏi thăm.

“Không phải tiểu tử ngươi muốn biết tên của lão phu sao!! Ta họ Mang, tên là Thiên Xích..!! Là viện trưởng của Già Nam Học Viện!!! Mà cái ngọc bài kia là lệnh bài của lão phu có thể giúp tiểu tử ngươi gia nhập học viện!!”

Lão già thần bí thấy vẻ mặt của Nghịch Thiên tràn đầy vẻ hiếu kì liền vuốt chùm râu bị đánh tơi tả, cũng không để ý đến y phục cũng rách tả tơi, khuôn mặt hiện lên vẻ hiền lành, cười nói.

“Mang Thiên Xích!!! Tiền bối là vị viện trưởng thần bí đã biến mất nhiều năm của Già Nam Học Viện ở Hắc Giác Vực!!!”

Nghịch Thiên nghe lão già thần bí tự xưng danh tính thì lập tức bật thốt lên, hắn đã nhớ ra người này là ai, Mang Thiên Thước - người sáng lập Già Nam Học Viên, đồng thời cũng là một vị Bán Thánh Cường Giả.

Ngoài ra thân phận thật sự của lão đầu tử này cũng rất cao, Mang Thiên Thước ngoại trừ là Bán Thánh thì còn là là Viễn Cổ Bát Tộc một trong Lôi Tộc cường giả chuyên tu lôi hệ đấu khí cùng lôi hệ công pháp.

Mà Nghịch Thiên sau khi biết thân phận của Mang Thiên Thước thì cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lão đầu tử này mặc dù bị Hư Không Lôi Trì bạo động vẫn còn sống rồi, đó là vì lôi tộc đối với lôi đình có kháng tính cực mạnh.

“Ồ!!! Nghịch tiểu tử!!! Không nghờ ngươi cũng biết thân phận của lão phu!!! Xem ra tiểu tử ngươi là người của Tây Bắc Địa Vực nhỉ!! Bởi vì danh tiếng của ta chỉ có tại nơi đó là không nhỏ đấy!!!”

Ở bên kia, Mang Thiên Thước nghe thấy Nghịch Thiên khuôn mặt có chút biến đổi cùng bật thốt lên lời nói thì lập tức suy đoán ra một chút thân phận của hắn liền vuốt râu cười vui vẻ nói ra suy nghĩ của mình.

“Haiz!!! Mang Thiên Thước tiền bối!!! Không ngờ tiền bối lại chỉ qua vài câu nói đã suy đoán ra thân phận của ta!! Vãn bối không biết thân phận thật sự của mình nhưng nơi sinh sống của vãn bối đúng là Tây Bắc Địa Vực!!”

Nghịch Thiên không nghờ chỉ qua lại đôi, ba lời nói liền bị Mang Thiên Thước đoán trúng, hắn biết mình tâm tính còn quá non trẻ, không so được với mấy lão bất tử này liền thở dài một hơi rồi nói ra một ít sự tình.

“Được rồi!! Được rồi!! Lão phu không thèm để ý tiểu tử ngươi giấu đi thân phận làm gì!! Dù sao tiểu tử ngươi mang theo trên mình quá nhiều đó tốt mà chỉ nói tới cái Lục Đỉnh này rất dễ gây nên kẻ khác nhòm ngó rồi!!”

“Lão phu cũng biết mang ngọc có tội mà nhìn tuổi tác của tiểu tử ngươi thì không đủ sức để bảo vệ ngọc nên giấu đi thân phận cũng là điều tốt!! Cái lão phu để ý là thân phận cùng tên thật của tiểu tử ngươi cơ!!”

Mang Thiên Thước sau khi nghe Nghịch Thiên nói xong liền hiện lên vẻ bất cần đời, không thèm để ý đến tổn hại hình tượng của bản thân, một tay ngoáy ngoáy lỗ tai, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ hiền lành cười nói.

“Mang Thiên Thước tiền bối!!! Về việc xuất thân của vãn bối thì hiện tại chưa thể cho ngài biết được nhưng tên thật của vãn bối thì có thể...!!!”

Nghịch Thiên biết rõ trong nguyên tác Mang Thiên Thước từng giúp đỡ nhân vật chính Tiêu Viêm, tính cách rất hiền lành, từ tốn nhưng bản năng đề phòng người khác từ kiếp trước vẫn còn nên hắn vẫn giấu diếm đi một ít.

“Ồ!! Không sao!! Không sao!!! Tên thật của tiểu tử ngươi cũng đủ rồi!!! Lão phu mới gặp mặt lần đầu đã đi sâu vài lai lịch người khác quá cũng không tốt!! Thế tiểu tử ngươi tên thật là gì vậy???”

Mang Thiên Thước vẫn giữ nguyên vẻ mặt bất cần đời, một tay lấy ra ráy tai cười nói nhưng Nghịch Thiên nhìn thấy lão bất tử này trong lời nói tràn đầy ẩn ý đổi nhanh hơn gió thì trong lòng chửi thầm một câu “cáo già”.

“Nghịch Thiên!!! Vãn bối tên thật là Nghịch Thiên!!!”

Mang Thiên Thước vừa nghe xong cái tên của Nghịch Thiên thì lập tức hai mắt suýt lòi ra, bàn tay bởi vì giật mình liền xé đứt một chùm râu dài bạc trắng, thân thể cũng nghiêng ngả như sắp ngã....

“Cmn!!! Nghịch Thiên tiểu tử!!! Bộ hết cái tên hay để đặt rồi hay sao mà tiểu tử ngươi lại lấy hai chữ Nghịch Thiên làm tên vậy hả!!”

Không thèm để ý đến bản thân quần áo tơi tả cùng hình tượng cao nhân biến mất, Mang Thiên Thước khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận, gân xanh nổi lên, nhanh như tên bắn lao đến gần Nghịch Thiên rồi mắng một trận.

“Mang Thiên Thước tiền bối!!! Tên của ta có vấn đề gì hay sao mà tiền bối cứ nổi giận như vậy!!! Nó rõ ràng là cái tên rất hay đó!!”

Nghịch Thiên cũng không giấu giếm tên thật của mình với Mang Thiên Thước nhưng khi cái tên của hắn vừa bị đọc ra thì thấy lão bất tử này liền nổi giận với mình liền cũng có chút không nhịn được tức giận, mắng trả lại.

“Hay cái đầu tiểu tử thối nhà ngươi!! Nghịch Thiên có nghĩa làm trái với trời, làm trái đạo trời!! Đặt tên như thế tất nhiên sẽ bị trời phạt!! Giờ thì tốt rồi!!! Lão phu bởi vì biết tên của ngươi nên hoàn toàn bị thiên địa nhắm tới..!!!”

Trong khi đó, Mang Thiên Thước thấy Nghịch Thiên vẫn chưa biết mình đã sai ở đâu liền lập tức nổi giận, gân xanh nổi lên trên khuôn mắt, một tay chỉ hắn, miệng thô tục bạo mắng một trận.

Tu đạo giả đa phần đều biết khi hành sự cũng là thuận theo thiên địa pháp tắc và quy luật thống nhất của vũ trụ mà pháp tắc và quy luật này được gọi là thuận theo Thiên Đạo cũng tức là đạo của trời.

“Quy tắc vận mệnh vốn dĩ đã được đặt sẵn, Thiên bất biến thì Đạo cũng là bất biến, Thiên Đạo là không thể chống lại, cho nên “thuận thiên thì hưng thịnh mà nghịch thiên thì tất sẽ vong mạng!!”

Hết thảy mọi thứ quy tắc ở thế gian đều nằm trong tay của Thiên Đạo, đó cũng là điều mà con người hay gọi là: 

“Lưới trời tuy thưa mà khó lọt”, “mưu sự tại nhân nhưng thành sự tại thiên”, “thuận thiên thì sống mà nghịch thiên thì chết”...

Con người cùng các sinh vật khác khi làm việc gì cũng phải quan sát Thiên Ý, tuân theo Thiên Đạo và thuận theo Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa thì mong muốn thật sự sẽ thành công.

Bởi vậy con người làm việc cũng cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình và nghe theo Thiên Mệnh và theo thời gian trôi qua từng câu nói kinh điển đã in sâu vào trong tiềm thức nhân loại như:

“Người tính không bằng Trời tính”, “Con người có ngàn tính toán nhưng ông Trời chỉ có một tính toán mà thôi”, “Mưu trí của con người há có thể đấu với Trời”

Từ xưa đến nay, cố nhân đều khuyên rằng: “Thiên ý cao khó hỏi”, “Thiên cơ là không thể tiết lộ”, “người đang làm, Trời đang nhìn”, “Người sinh ra một niệm, ông Trời đều biết hết”.

Hết thảy những gì con người nghĩ và làm, há có thể giấu diếm được Thiên Đạo, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo cũng không phải là nói suông, chỉ là báo chưa đến lúc, thời điểm vừa đến thì hết thảy sẽ có báo ứng.

Con người có người lương thiện cũng có người gian dối nhưng ông trời sẽ không lừa dối, thiên lý là công bằng mà người vi phạm Thiên lý tất sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, đây là điều được gọi là “Trời phạt”.

Mà Nghịch Thiên đặt tên mình có quan hệ nhân quả với Thiên Đạo quá lớn nên ông trời cũng muốn giết chết hắn khi danh tính của hắn bị lộ ra, còn Mang Thiên Thước cũng biết nên cũng bị Thiên Đạo nhắm vào.

“Oanh...!!!”

Hư Không Lôi Trì nổi lên từng đạo lôi đình sấm chớp ầm ầm, dường như đang cảnh cáo hai người đã dẫn động một sự việc đáng lẽ ra không đáng được biết nên đều phải bị “Thiên Phạt” khảo nghiệm.

“Oanh...!!!”

Trong Hư Không Lôi Trì, bình thường lôi đình ít xuất hiện giờ đây bắt đầu có vô số lôi đình khác nhau như Thanh Bạch Lôi, Ngân Sắc Lôi cho đến Cửu Sắc Lôi Đình, Hắc Ma Lôi dần dần hình thành như thể “Thiên Phạt” đang tới.

“Oanh...!!!”

Tại Hư Không Lôi Trì, vô số lôi đình vốn dĩ ban đầu không có tấn công Nghịch Thiên và Mang Thiên Thước lúc này lại đột nhiên giống như bị điều khiển nhằm vào cả hai người bọn họ mà bổ xuống từng đạo lôi đình.

“Cmn!! Nhìn thấy chưa Nghịch Thiên tiểu tử!! Tên hay của ngươi đấy!!! Giờ thì chúng ta đều bị nhắm vào rồi!! Còn không mau chạy đi!!! Muốn bị lôi đình bổ chết hay sao!!

Nhìn thấy đủ loại lôi đình mang màu sắc khác nhau đánh tới, Mang Thiên Thước lập tức thô tục mở miệng mắng Nghịch Thiên một trận rồi chỉ nhắc nhở một câu bảo hắn rời đi, sau đó liền xé rách không gian biến mất.

“Xé rách không gian!!! Đây là điều khiển không gian chi lực của Đấu Tôn Cường Giả!! Mang Thiên Thước có tu vi là Bán Thánh, nếu so sánh chiến lực thì có thể so với Già Thiên Đại Thế Giới - Tứ Cực Bí Cảnh Tầng Thứ Tư!!”

“Xem ra ra pháp môn tu luyện của Đấu Phá Thương Khung có chút thú vị!! Sau này nếu có được phân thân bí pháp thì có thể thử tu luyện pháp môn của thế giới này!!! Còn giờ phải giải quyết rắc rối trước đã!!”

Nghịch Thiên nhìn thấy Mang Thiên Thước đã chui vào một vòng xoáy không gian rồi biến mất thì khuôn mặt hiện lên vẻ hứng thú, một tay vuốt cằm cười mỉm nhưng trong lòng thì đã suy nghĩ đến việc đối phó “Thiên Phạt”.

“Oanh.... Oanh.... Oanh...!!!”

Trong Hư Không Lôi Trì, vô số đạo lôi đình mang màu sắc khác nhau tạo thành từng con lôi long mang theo khí thế huỷ diệt nhắm ngay Nghịch Thiên đang đứng trên Thành Tiên Đỉnh như thể muốn diệt sát hắn.

“Vù............Vù........Vù........!!!”

Đáng tiếc rằng Nghịch Thiên không phải kẻ tầm thường nên ngay khi từng đạo lôi đình sắp đập đến người hắn thì vốn không có động tĩnh gì như tử vật Thành Tiên Đỉnh đột nhiên tỉnh giấc rồi ra tay.

Nghịch Thiên chỉ thấy từng toà lôi trì voins bắt được đang nhanh chóng bị tiêu hoá để làm nhiên liệu khởi động mà Thành Tiên Đỉnh sau đó liền phát ra tiên quang rồi một cỗ hấp lực từ trong đỉnh toả ra hấp thu vô số lôi đình.

“Oanh... Oanh... Oanh...!!!!”

Thiên phạt là không thể dừng lại cho đến khi vật thể nhắm tới bị tiêu diệt nhưng Thành Tiên Đỉnh vốn có rất nhiều lôi trì khác nhau cung cấp năng lượng để khởi động nên hai bên bắt đầu so đấu tiêu hao.

Theo thời gian trôi qua, vô số lôi đình cuối cùng không chịu nổi tiêu hao nên dần dần yếu bới mà Thành Tiên Đỉnh cũng chớp đúng thời cơ, từ trong đỉnh hấp lực bỗng nhiên tăng vọt rồi bắt giữ hết toàn bộ lôi đình khác nhau.

Nghịch Thiên nhìn thấy “Thiên Phạt” đã hoàn toàn rút đi, vô số lôi trì cùng lôi đình trong Hư Không Lôi Trì cũng bị hắn và Thành Tiên Đỉnh bắt hết liền biết sắp đến lúc phải quay lại nhà ở của mình là Ma Thú Sơn Mạnh rồi.

“Haizzz!!! Không có cuộc vui nào là sẽ không có lúc tàn!!! Lần này đến đây ta cũng có cảm ngộ thêm một chút về sự mạnh mẽ của tự nhiên!! Đa tạ ngươi!!! Hư Không Lôi Trì!!”

Liếc nhìn Hư Không Lôi Trì một lát, Nghịch Thiên nhớ lại quãng thời gian khi đến đây rồi gặp gỡ vô vần nguy hiểm cùng sự huỷ diệt của thiên nhiên, trong lòng giống như cảm ngộ ra điều gì đó liền tự nhủ một câu.

“Oanh...!!!”

Nghịch Thiên nhắm mắt, không nói gì, đứng im trên Thành Tiên Đỉnh một lát như thể tiễn biệt nơi này xong liền quay đầu định đi kiểm tra xem Cửu Huyền Kim Lôi tụ linh ra sao thì Hư Không có dị động.

“Vù... Vù... Vù...!!!”

Chỉ thấy tại nơi sâu nhất của Hư Không Lôi Trì, vô số sấm sét nhanh chóng nổ tung thành từng luồng năng lượng cuồng bạo nhưng từng luồng năng lượng kia lại không trôi đi mà lại bị một sinh vật kì dị nào đó hấp thu hết.

“Thiên Địa Lôi Đình chi lực đều bị hút đi!!! Đây là.... Cửu Huyền Kim Lôi đang hấp thu bọn chúng sao..!!! Nó rốt cuộc có thành công hay không..!!!”

Đứng trên Thành Tiên Đỉnh, lại cách xa vị trí trung tâm của Hư Không Lôi Trì, Nghịch Thiên tuy không nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra bên trong đó nhưng hắn biết đây là tác phẩm của Cửu Huyền Kim Lôi.

Mặc dù biết có trợ giúp của hắn sẽ tăng khả năng giúp Cửu Huyền Kim Lôi tụ linh hoá hình thành công nhưng Nghịch Thiên sớm đã biết đây chỉ là trên lý thuyết nói nên hắn có chút lo lắng.

Nghịch Thiên không hề hay biết chuyện mình lo là thừa thải, bởi theo thời gian trôi qua, năng lượng lôi đình bị hút sạch xong thì tại nơi sâu nhất của Hư Không Lôi Trì đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang chói mắt.

“Viu....!!!!”

Đạo kim quang vừa xuất hiện liền giống như cảm nhận được sự sống duy nhất tồn tại bên trong Hư Không Lôi Trì là Nghịch Thiên thì lập tức nhắm ngay hắn mà lao đi, đồng thời trên đường đi của nó không gian cũng bị xé rách.

Nghịch Thiên linh hồn lực khá lợi hại, hắn cảm giác được đạo kim quang bên trong tràn đầy khí tức cuồng bạo cùng huỷ diệt liền định điều khiển Thành Tiên Đỉnh va chạm thì đột nhiên đạo kim quang lại dừng trước mặt hắn.

“Oa!!! Tiểu chủ nhân!!! Cái đỉnh này của ngài thật lợi hại a !!! Trong chớp mắt đã bắt giữ hết tất cả lôi đình con dân của ta rồi!! Hơn nữa đây còn là Thiên Phạt đưa tới lôi đình đó!!!”

Ngay khi đạo kim quang vừa dừng lại thì một tiếng nói tràn đầy vẻ non nớt bỗng nhiên vang lên bên tai Nghịch Thiên khiến cho hắn lập tức giật mình bỏ đi việc dùng Thành Tiên Đỉnh va chạm rồi quay đầu nhìn lại.

Đập vào trong mắt của Nghịch Thiên lúc này là một tiểu anh nhi độ tuổi chỉ khoảng chỉ khoảng 1,2 tuổi không rõ giới tính là nam hay nữ, trên đầu ba búi tóc màu kim sắc chẻ hình quả đào.

Trên thân thể tiểu anh nhi mặc một bộ kim sắc áo yếm có một con kim sắc lôi đình cự long đang hống lên trời, ngoài ra toàn thân tiểu anh hài còn có kim sắc lôi điện vờn quanh như lôi đình chi tử...

“Ngươi là... Cửu Huyền Kim Lôi!! Ngươi tụ linh thành công rồi sao...???”

Nghịch Thiên nhìn thấy hình dáng của tiểu anh hài cùng linh hồn lực đồng thời cảm nhận được khí tức quen thuộc liền lập tức giật mình kêu lên, khuôn mặt nhanh chóng chuyển hoá lên vẻ vui mừng.

“Chủ nhân!!! Ta đúng là Cửu Huyền Kim Lôi!! Ngài có thể gọi ta là Cửu Huyền!!”

Cửu Huyền Kim Lôi trước khi tụ linh hóa hình thành người đã nhận Nghịch Thiên làm chủ nên sau khi Nghịch Thiên nhận ra hắn liền vô cùng vui vẻ kêu to thân phận của mình rồi lao về phía hắn.

Nghịch Thiên biết rõ Cửu Huyền Kim Lôi sẽ không gây ra tổn thương gì cho mình liền lập tức bỏ đi tấm quang đoàn bảo vệ của Thành Tiên Đỉnh rồi ôm lấy Cửu Huyền Kim Lôi đã hoá hình thành tiểu anh hài.

Bạn đang đọc Người Tại Đấu Phá Bắt Đầu Thả Câu Vạn Giới của Yêu Hoả Đại Thánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yêuhỏađạithánh
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.