Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm.

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

Ba ngày sau khi nhóm người Tại Thiên bị nhốt tại Lăng Tiêu Thành. Mọi chuyện vẫn như vậy. Không có gì tiến triển.

Cho đến buổi trưa hôm ấy.

Lăng Tiêu Thành có một nhà ngục lớn. Với lính canh cùng mật độ quân số vô cung dày đặt. Với tên gọi Bươn Xá.

Người cai quản ở đây là tướng quân Nghiêm Mật. Tuy nhiên khi có sự giam giữ đặt biệt như vậy, Nhiếp Khang đã được cử đến đây để giám sát.

Quân số theo đó cũng đã tăng lên gấp đôi. Cho nên có thể nói lúc này, một con kiến cũng đừng hòng chui qua lọt.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ, đầy dễ chịu của Tiên giới. Hai bóng hình nữ nhân trước sau đang từ từ tiến lại gần nhà lao.

Từ xa, Nhiếp Khang đã nhìn thấy họ. Và lẽ đương nhiên hắn vội di chuyển lại gần hai người.

Khi đủ gần thì cúi chào đầy cung kính thưa rằng:

"Quận chúa, người không nên đến đây mới phải."

Quả thật, người đến đây ngày hôm nay chính là quận chúa "Lạc Lạc" cùng tì nữ cùa mình. Nàng khi quay trở về làm quận chúa đã ăn mặc đúng với phong cách con nhà hoàng tộc. Vô cùng xinh đẹp và lộng lẫy. Khó có ai nhận ra Trương Ngọc trước đây ở đâu nữa.

Nàng thấy Nhiếp Khang đứng ra can ngăn thì nói:

"Ta đến để gặp phu quân cùa mình thì có gì là sai."

"Thưa quận chúa, người và Trương Vệ chỉ mới được hoàng thái hậu ban hôn. Vẫn chưa chính thức thành phu phụ. Cho nên không thể nói là đi gặp phu quân được." Nhiếp Khang kính cẩn.

Thấy những lời nói của vị quân sư này. Rất khó có thể cho mình qua,nàng liền giờ giọng hống hách:

"Chuyện của quận chúa ta, cần người như ngươi sen vào hay sao. "

"Không dám, không dám." Nhiếp Khang ríu rít phù nhận thì đột nhiên hằng giọng can ngăn : "Chằng qua, hạ thần chỉ muốn khuyên người mà thôi. Tên Trương Vệ đó thân đang mang trọng tội, có thể bị xử tử bất kỳ lúc nào. Quận chúa cành vành lá ngọc. Dây dưa với hắn, chẳng phảit đang tự hạ thấp phẩm giá của chính mình hay sao?"

Nghe được những lời đó chẳng hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy khó chịu ra mặt.

"Phầm giá của ta, ta tự biết cân nhắc. Không cần ngươi thay gia gia để mà dạy ta đâu."

Nhìn được thái độ cùa nàng, Nhiếp

Khang tự biết không thể can ngăn. Liền đứng nép qua một bên nhường lối cho nàng đi.

"Thần không có ý đó, quận chúa mời đi lối này."

Vừa nói, Nhiếp Khang giang tay hướng về phía chiếc cổng sắc to lớn.

Theo đó Lạc Lạc cùng tỳ nữ nhanh chóng tiến đến gânc. Khi nàng chỉ còn cách cánh cửa đúng ba bước chân.

Tướng quân Nghiêm Mật ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ mở cổng. Tức thì âm thanh nặng nề ì ạch của cánh cổng sắc vang lên.

Mở ra một con đường vào nhà lao.

Bước thêm hai bước, Lạc Lạc bỗng dừng lại. Nghiêng mặt hỏi:

"Người của Trương Gia Bảo bị giam ở đâu ?"

"Thưa, buồng giam đặc biệt số hai."

Nhiếp Khang kính cẩn đáp lời.

Nhận được câu trả lời bản thân cần nàng cước bộ thanh thoát tiến sâu vào trong.

Một lác sau, nàng đã đến nơip phòng giam của nhóm người Trương Vệ.

Từ phía xa nàng đã nhìn thấy hình bóng của chàng vẫn lành lặng như ngày nào. Thì vui mừng khôn xiết, liền vội chạy lại chạm tay vào thanh sắc.

"Mọi người vẫn khỏe chứ!"

Câu nói đó khiến sự chú ý cuả những người bên trong. Tức thì Tại Thiên nhìn thấy dáng vẻ của nàng vô cùng quen thuộc.

Nhưng quá gấp gáp khiến tạm thời không thể nhớ ra nàng là ai. Cả Lục Kiếm Bình cũng vậy. Vì hai người đâu có mặt ở Tâm Thanh Trường vào lúc đó đâu.

Trong vô thức Tại Thiên liền hỏi:

"Cô là ai?"

"Cô ta là Lạc Lạc quận chúa, hay còn một cái tên khác mà ngươi cũng từng được biết "Trương Ngọc"."

Lý Tấn cũng đã ngồi bậc dậy, nhìn thấy nàng thì liền thay nàng giải đáp thắc mắc.

"Hừm!"

"A!"

"Là Trương Ngọc thật ư?." Tại Thiên kinh ngạc thốt ra. Bỗng chậm lại suy xét một chút, cậu đã nhìn thấy được những nét của Trương Ngọc.

Dù lớp trang điểm có khiến nàng quý phái khó nhận ra, nhưng Tại Thiên đã nhìn ra được.

Tuy nhiên trái ngược với cậu, khi biết được thông tin này Lục Kiếm Bình đã tỏ ra vô cùng cảnh giác.

"Phải, chính là ta." Sau khi thừa nhận, nàng xoay người về phía sau, ra dấu cho tì nữ của mình tiến gần về phía mình. Sau đó thì nàng lấy chiếc giỏ mà tì nữ đang mang, lấy ra những cái màn thầu nóng hổi.

"Ta biết, mọi người không được ăn uống gì mấy ngày nay rồi. Nên ta mang thức ăn đến đây."

Tưởng rằng thức ăn ờ trước mắt sẽ khiến bốn người mừng rỡ. Nhưng không, họ có sự cảnh giác nhất định. Nên trên gương mặt ai nấy đều hiện rõ sự căng thẳng.

Điều đó khiến Lạc Lạc kinh ngạc, không biết bản thân đã làm sai điều gì. Nàng cầm lấy màn thầu mà đứng khựng mất mấy giây.

Thấy vậy, Lục Kiếm Bình đứng lên chầm chậm tiến đến đối diện với nàng mà nói:

"Lạc Lạc, không phải chúng tôi nghi ngờ cô. Mà là lần trước cũng được ban cho một khẩu phần ăn. Nhưng trong đó lại có độc. Nên mọi người lúc này rất cảnh giác. Hy vọng cô không để bụng."

Nghe được lời đó, Lạc Lạc mỉm cười gượng gạo:

"Vậy sao."

Nói đoạn nàng trực tiếp cắn một miếng bánh cực lớn. Rồi trực tiếp nuốt xuống người phát ra một tiếng ực.

Hành động đó của nàng khiến những ai chứng kiến đều vô cùng kinh ngạc.

Một cách ăn uống thô lỗ của người phàm, một nữ nhân quyền quý như nàng thì điều đó lại càng không nên. Khi nuốt nó xuống bụng nàng tươi cười nói:

"Ta đã thử rồi, không có độc đâu. Mọi người có thể ăn rồi."

Lời nói đó của nàng đã khiến mọi người nhìn nhau mà không biết nên nói gì.

Về phía Lục Kiếm Bình nàng nhìn thấy rất rõ thành ý của nàng. Nên đã đáp lại lời đó bằng một nụ cười an ủi. Rồi đáp:

"Vất vả cho quận chúa rồi!"

Sau đấy nàng trực tiếp lấy từng mẫu bánh qua khe cửa đưa cho mọi người. Quả thật là bọn họ rất đói, nhưng vì không muốn chết oan uổng vì độc dược.

Nên thà rằng tuyệt thực còn hơn. Phần bánh này của Lạc Lạc coi như giúp họ cầm cự thêm được ít lâu.

Lúc đầu khi cầm mẫu bánh lên, Lý Tấn cùng Khuất Duy Công có hơi do dự chưa muốn cắn ngay.

Tuy nhiên khi họ nhìn thấy Tại Thiên ăn ngấu ăn nghiến. Thì biết rằng là không có độc, nên cũng đã bắt đầu bỏ vào mồm.

Cứ thế ba giỏ bánh mà nàng mang theo, thoáng cái đã hết sạch. Nhưng đổi lại, là những cái bụng no căng. Thấy vẻ mặt hạnh phúc trong hiểm cảnh của mọi người.

Lạc Lạc bất giác mỉm cười. Rồi chuẩn bị rời đi. Trước khi đi nàng nhìn lấy Trương Vệ một lần như không muốn lìa xa.

Nhưng rồi cũng phải nhắm mắt lại mà bước đi. Trước khi đi nàng đã nói:

"Từ nay ngày ba bữa ta sẽ đem đến cho mọi người."

Khi nàng đi được vài bước thì từ nhà ngục một giọng nói vang ra.

"Chúng tôi sẽ bị giết đúng không?"

Câu hỏi đó khiến nàng đứng khựng lại, đầu bất giác cúi xuống buồn bã. Nhưng rồi nàng cũng kiềm nén hết cảm xúc mà đáp lại.

"Vẫn chưa có quyết định cụ thể, nhưng ta sẽ không để điều đó xảy đến."

Hết lời nàng cùng thị nữ tiếp tục bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Người vừa đưa ra câu hỏi chính là người có lý trí nhất lúc này "Lục Kiếm Bình".

Khi bóng của nàng khuất dạng, Lục Kiếm Bình xoay đầu nhìn về phía Lý Tấn cũng Khuất Duy Công mà nói:

"Xem ra vẫn có cơ hội cho hai người được tiếp tục sống đấy."

Lời nói đó khiến họ cảm thấy thắc mắc. Tuy nhiên nàng đã nói tiếp:

"Chỉ cần Lạc Lạc đứng ra làm chứng hai người không liên can đến chúng ta. Thì ắt hẳn hai người sẽ được thả."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.