Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời nói che giấu.

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Sau khi rời khỏi Bươn Xá, Lạc Lạc di chuyển nhanh đến Hoàng Hạc Cung nơi của hoàng thái hậu tiên tộc.

Khỏi phải nói nơi này về độ xa hoa. Khi đến từng góc ngách nhỏ, đều được nạm vào những phỉ thúy, cùng những viên kim cương lấp lánh.

Đừng đếm số lượng người hầu kẻ hạ, bởi vì có khi có đến hàng ngàn người là ít.

Lạc Lạc di chuyển đến gian phòng lớn, nơi hoàng thái hậu đang ngồi thưởng thức trà. Cùng nhiều thị nữ vây quanh.

Tướng đi của nàng thể hiện ra rất nhiều sự lo lắng. Khi vừa hớp xong một ngụm trà nóng, Hoàng Thái Hậu liền mỉm cười nói:

"Lạc Nhi con đến tìm ta có việc gì?"

Sau đó thì đưa ánh mắt chuyển dịch về phía nàng. Hoàng thái hậu tên thật là Độc Cô Thượng Uyển, dáng người nhỏ bé, tuổi tác đã dừng lại ở độ tuổi 60. Tuy đã cao tuổi nhưng dung mạo của bà vô cùng đẹp lão đồng thời bà là mẫu thân của Độc Cô Ngạo Tuyết. Và cũng là bà của Lạc Lạc.

Thấy bà đã nhân ra mình, Lạc Lạc liền nhún người một cách lễ phép, hành lễ nói:

"Hoàng thái hậu thánh an!"

"Được rồi miễn lễ, ngồi xuống đây với ta nào." Hoàng thái hậu, chỉ tay về phía chiếc ghế bên cạnh mình mà ra chỉ thị.

"Vâng."

Không một chút đắn đo, nàng liền ngồi xuống ghê. Nhìn dĩa thức ăn trên bàn mà lòng nàng mang theo rất nhiều tâm trạng.

Cứ thế nàng yên lặng một hồi mà không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thấy vậy, Hoàng thái hậu liền nói:

"Chẳng lẽ con đến đây ngày hôm nay là vì chàng thiếu niên tên Trương Vệ hay sao?"

Bị nói trúng tim đen, khiến Lạc Lạc giật bắn mình. Không để nàng nói, hoàng thái hậu đã tiếp lời:

"Mặc dù ta đã hứa ban hôn cho con, nhưng xem ra chuyện này cần phải xem xét lại."

Nghe được những lời đó, đã khiến Lạc Lạc ngay lập tức có phản ứng. Nàng liền phản đối:

"Thưa thái hậu, rõ ràng là chàng không màng đến tính mạng mà đứng ra giải cứu chúng ta. Vậy tại sao chúng ta lại lấy oán mà báo ân vậy chứ."

"Chuyện hắn có cố tình hay không, đới hắn tỉnh lại rồi mới nói trước được. Đến giờ này chẳng phải hắn vẫn đang ngủ như chết hay sao."

"Nhưng thưa thái hậu..."

Nhìn thấy đứa cháu của mình một mực bảo vệ cho người ngoài đã khiên bà trở nên nóng giận mà ngắt lời với ngữ điệu vô cùng tức giận.

"Lạc nhi, con lo lắng cho tính mạng của tiểu tử Trương Vệ đến như vậy. Thế còn huynh trưởng của con thì sao, nó đang cận kề với cửa tử. Tại sao con không dành thời gian cầu nguyện cho nó được bình an mà sống tiếp. Thay vào đó lại chạy đến đây van xin cho kẻ lạ."

Lời nói phẫn nộ của bà, đã khiến những tì nữ xung quanh khiếp sợ mà lui ra xa. Hoàng thái hậu vốn được biết đến là người vô cùng điềm tĩnh mà nay trở nên như vậy chả trách người khác có phâng sợ hãi.

"Lạc Nhi có lỗi mong thái hậu lượng thứ." Lạc Lạc phản ứng rất nhanh liền đứng lên chắp tay thành khẩn. Đồng thời nghĩ ra cách xoa dịu bà.

"Chẳng qua là lạc nhi, không muốn những người có công trạng với Tiên giới bị xử phạt oan uổng. Nếu tin này truyền ra bên ngoài, thì sau này liệu còn có ai dám vì chúng ta mà liều mình chiến đấu nữa."

Những lời của nàng nói ra, đã khiến Độc Cô Thượng Uyển có chút lắng đọng mà suy xét. Nhờ đó mà cơn tức giận phần nào cũng nguôi ngoai. Suy nghĩ một lúc bà liền nói:

"Nếu như con nói vậy, thì có những kẻ đang bị bắt giam không liên quan đến tên tiểu tử đó sao?"

"Vâng, người có thể cho người kiểm chứng. Lạc nhi tuyệt đối không hề bịa chuyện."

Lạc Lạc biết rằng nếu đưng về phía Trương Vệ lúc này quả thật không có lợi cho chàng. Nên tạm thời nàng cố ý tránh né nhắc đến chàng.

Nghe thế, Hoàng thái hậu liền nói với trưởng thị nữ trong cung là Lệ Phi rằng:

"Hãy cho người điều tra cho ta, nếu không liên quan đến Trương Gia Bảo lập tức phóng thích. Đồng thơi ban thưởng xứng đáng. Ta sẽ thay hài tử của mình quyết định chuyện này."

"Vâng." Lệ Phi chắp tay phụng mệnh mà rời đi.

Khi ấy, nàng mới cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào. Nhưng tính mang của Trương Vệ vẫn như mành treo chuông. Nàng ở lại Hoàng Hạc Cung một lác thì vội trở về Phụng Hi Cung của mình.

Nàng đi đi lại lại trong phòng liên tục. Vì khi trở về nàng đã nhận được một tin tức không mấy vui vẻ.

Phụ thân của nàng, tức Độc Cô Ngạo Tuyết đã cùng những hoàng tử khác đã đến Đế Đô cứu chữa cho đại hoàng tử.

Chính vì lẽ đó, nên hoàng thái hậu mới trở nên nóng giận như vậy. Tuy nhiên nàng là một người hiểu chuyện.

Với một sự kiện quan trọng như vậy, nhưng tuyệt nhiên phụ thân của nàng không ưu tiên giải quyết Trương Vệ trước mà lo lắng cho nhi tử của mình hơn.

Thì ắt hẳn quyền sinh quyền sát đã được giao lại cho người khác. Và đó ắt hằn là Hoàng Thái Hậu. Mà người khi nãy đã không có thiện cảm với Trương Vệ, cho nên điều đó lại khiến nàng vô cùng lo lắng.

Thường ngày, bà yêu thương nàng, chiều nàng hết mực. Nhưng khi đụng chuyện đại sự thì bà tuyệt đối không nương tình dù cho đó có là người thân ruột thịt.

Tất cả những điều đó cộng lại khiến nàng đứng ngồi không yên. Hơn nữa điều khiến nàng bận lòng hơn cả.

Khi Phục Hổ La Hán đã một mực khẳng định Trương Vệ đích thị là người đã ngồi vào Vương tọa. Một người thần thông quản đại đến như vậy thì dù có dùng trăm ngàn lý do bao biện cũng khó mà tránh được.

Điều đặt biệt là ông lại là bạn thân chí cốt của phụ thân nàng. Mỗi lời ông nói ra đều có ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của Độc Cô Ngạo Tuyết.

Dù nàng có muốn cũng rất khó năn nỉ thay cho Trương Vệ vì lời nói của nàng dường như không đủ trọng lượng để mọi người suy xét.

Hết cách nàng chỉ còn mức thở dài đầy sầu não.

Trong phòng của nàng là một không gian nên thơ lãng mạn. Nàng đi vòng một lác cũng đã thấm mệt, nên ngồi xuống chiếc giường cùa mình.

Bỗng chốc một chút hồi ức trỗi dậy. Mỗi đêm nằm trên giường sau mỗi lần vui chơi với Trương Vệ là nàng luôn thao thức trằn trọc. Rât khó để có thể vào giấc.

Cứ ngỡ như khi được ban hôn, mỗi đêm nàng đều sẽ được nằm bên cạnh chàng và được hơi ấm từ chàng dẫn lỗi vào giất ngủ khiến nàng vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên mọi thứ lại thay đổi quá nhanh chóng. Khiến giấc mộng xuân của nàng phần nào đã bị đập vỡ, khiến nàng không cam tâm.

Bất chợt nàng nhìn thấy lồng chim Hoàng Xào. Tức thì nàng nhớ đến một người, người đó như một chiếc áo phao cứu rỗi tình cảnh lúc này.

Vậy là nàng liền nói lớn giọng:

"Tiểu Các chuẩn bị cho ta bút."

"Dạ." Thị nữ Tiểu Các vâng lời đi lấy bộ văn phòng tứ bảo mà đặt lên bàn.

Lạc Lạc liền ngồi xuống lấy giấy viết một bức thư rất dài. Sau đó thì đến gần chiếc lồng chim.

Bên trong là một chú chim Hoàng Xào với một vài sợi lông màu tím nhạt. Nàng để bức thư đến trước mặt nó.

Trong khoảng khắc nó đã thu vật đó vào trong người. Rồi chỉ chờ đợi nàng mở lồng là ngay lập tức đập đôi cánh bay đi.

Nó mang theo hy vọng của nàng đi đến gặp ngưòi mà nàng muốn nhờ giúp.

Trong thời khắc ấy,nàng nói thầm.

"Lúc này chỉ có người ấy mới có thể cứu chàng. Hy vọng ngươi sẽ mang tin này đến kịp lúc."

Chú chim Hoàng Xào bay đến tối, thì đã đến một nơi vô cùng quen thuộc với rừng hoa anh đào nở rộ bên cạnh bờ hồ trong suốt.

Nơi ấy không đâu khác chính là Vấn Lạc Nhai.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.