Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiến Nam.

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Những lời mà Lục Kiếm Bình nói, đã hoàn toàn ứng nghiệm. Khi tối hôm ấy, cả Khuất Duy Công cùng Lý Tấn đều đã được thả tự do.

Họ được cho ăn uống đàng hoàng và được ở một gian phòng sang trọng. Chờ đợi Tiên đế trở về đích thân ban thưởng trước toàn thể thiên hạ.

Vì vậy trong gian phòng giam chật hẹp chỉ còn lại hai người Tại Thiên cùng Lục Kiếm Bình.

Hai người nằm hai bên tả hữu, còn Trương Vệ thì nằm ở giữa với một chiếc giường đã được xây dựng sẵn. Nó được làm bằng đá khối thông thường mà vô cùng cứng.

Ở đây lại không có gối hay mền. Nên việc ngủ nghĩ lại càng thêm khó khăn. Chưa kể về đêm, nhiệt độ lại hạ xuống rất thấp, khiến cơ thể trở nên lạnh buốt.

Chúng làm như vậy để thử xem Trương Vệ có thực sự đang bất tỉnh hay không. Chiếu theo lẽ thường sẽ không thể nào chịu được.

Tuy nhiên có lẽ chúng đã phí công vô ích. Khi mà chàng vẫn nằm đó,không một chút tiến triển nào.

Trời về đêm khuya, ánh đèn cũng vụt tắt. Gian phòng đã trở nên tối hơn bao giờ hết. Vì chúng sợ họ bỏ trốn nên mới nhốt ở gian phòng đến một ô cửa sổ nhỏ cũng không có.

Còn việc tắt hết nguồn sáng ví không cho họ thấy đường mà có trốn được cũng sẽ giẫm phải bẫy ngầm. Hơn hết, nhà ngục này là một khối U Lan Thạch cực lớn, cùng hai cánh cửa được niêm phong bằng thuật thức thượng cổ.

Với bọn họ lúc này muốn trốn cũng là điều không mấy dễ dàng.

Trong bóng tối, Tại Thiên không tài nào ngủ được. Nhưng trái ngược với cậu, Kim Mã cùng Tiểu Bảo đã yên giấc từ lúc nào.

Bất chợt nghe thấy tiếng trở mình phát ra từ phía đối diện. Tại Thiên đoán là Lục Kiếm Bình vẫn còn thức. Liền nói vọng qua:

"Kiếm Bình cô nương, cô còn thức không?"

"Sao thế, ngươi không ngủ được à. Chỗ đã thoáng hơn rồi mà."

Lục Kiếm Bình đáp.

"Không, thật ra ta có đôi lời muốn tâm sự với cô. Mấy ngày qua có người ngoài ta không tiện nói."

Im lặng một lúc lâu,nàng liền đáp lời:

"Được , ngươi muốn nói điều gì."

Thấy nàng đã muốn nghe, Tại Thiên liền ngồi bật dậy. Mặc dù trong đêm tối chỉ nhìn thấy một màu đen trước mặt nhưng cậu vẫn rất hào hứng.

"Thật ra ta có một thắc mắc không biết cô nương đến từ đâu."

"Tại sao, ngươi lại quan tâm đến chuyện đó vào lúc này."

"Hì, thật ra ba chúng ta là chủ tớ nhưng cũng coi nhau như một gia đình. Cho nên ta chỉ muốn biết thêm về cô mà thôi."

Trước lời nói này, đã khiến nàng ngoảnh đầu nhìn về phía Tại Thiên tuy rằng cũng là một màn đêm. Nhưng cũng như là ký ức của bản thân nàng vậy. Lục Kiếm Bình với giọng nói trầm buồn:

"Ta không nhớ gì cả, ta đến từ đâu? Ta là ai? Ta bao nhiêu tuổi? Chuyện gì đã xảy ra với ta? Ta đều không thể nhớ. Mọi thứ như một trang giấy bị xóa sạch đi tất cả, chỉ còn lại một thứ đó là hộ vệ Trương Gia Bảo."

Nghe đến đây, đã khiến Tại Thiên ngạc nhiên.

"Vậy là cô đã mất trí nhớ sao?"

"Có lẽ vậy." Nàng đáp " Một ngày ta tỉnh dậy trên giường và quên đi tất cả mọi thứ về mình. Chỉ còn lại lá thư ghi là gửi cho con đệ tử của ta. Trong đó nói hết những gì fa cần làm. Cho nên ta đã đến Đế Đô như chỉ dẫn."

"Ra là vậy, thế cô có muốn tìm lại ký ức của mình không?"

"Đương nhiên là muốn, nhưng ta không có một chút đầu mối nào cả."

"Vậy..."

Đây là lần đầu tiên Lục Kiếm Bình mở lòng nói về bản thân của nàng. Khiến Tại Thiên vô cùng ngạc nhiên, nên đã khiến cậu bị cuốn vào câu chuyện từ lúc nào không hay.

Tuy nhiên cậu đang chuẩn bị hỏi tiếp đã nhanh chóng bị ngắt ngang mới một luồng ánh sáng xanh nước biển từ phía dưới đất bay vọt lên.

Khiến hai người nhất thời thất kinh. Liền nhanh chóng đưa tay về thế phong thủ.

Nguồn năng lượng ấy rất sáng thắp sáng cả gian phòng tuy nhiên bên cạnh đó nó đã tạo nên một kết giới ôm hết tất cả vào bên trong.

Điều này đã đánh thức Tiểu Bảo cùng Kim Mã. Mọi người cảnh giác cực độ.

Tuy nhiên sau khi phát sáng và giăng kết giới thì nguồn sáng vụt tắt. Để lộ ra một nhân dạng không phải là một người thường mà đó là một con Chuột tinh với bộ lông màu trắng.

Đồng thời khoác lên người bộ độ không khác gì một người thường. Bên cạnh đó phía sau lưng là một thanh kiếm đang phát ra hào quang xanh nước biển.

Kẻ đó chậm rãi tiếp đất, với chiều cao như một đứa vị thành niên cao khoảng 13 tấc bốn phân.

Với khuôn mặt hoàn toàn là loài chuột cùng bộ lông mềm mại,đã khiến hai người Tại Thiên không biết kẻ đến là ai với mưu đồ là gì. Họ đồng thanh nói.

"Ngươi là ai?"

Người này hài hước nói:

"Quả thật đã khiến các ngươi kinh sợ. Ta là một chuột tinh với tên gọi, Kiến Nam."

"Kiến Nam! Chuột !"

Kẻ đến có đủ khả năng đi xuyên qua mọi vật cản mà đến tận buồng giam này. Thì thực lực của hắn tuyệt đối không thể xem thường. Điều này đã khiến Lục Kiếm Bình phải cảnh giác.

Tại Thiên cũng vậy, dù rằng họ bị nhốt ở đây nhưng sức mạnh là vẫn còn nên đều đã vận lên chân khí chuẩn bị chiến đấu.

Tuy nhiên khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của cả hai thì Kiến Nam phá lên cười:

"Nhìn hai người các ngươi xem. Không hiếu khách, không hiếu khách."

Nói đến đây, Kiến Nam không có một chút khách khí. Trực tiếp ngồi xuống phiến đá sau lưng mà ngồi bắt chéo chân, sau đó lấy từ bên hông ra một cái bình hồ lô chứa rượu. Rồi không nói không rằng uống một hơi vài ngụm một cách đầy sảng khoái, đi kèm với vẻ mặt đầy sự hưởng thụ.

Dù biết rằng đối diện với hắn là hai người đang có sự đề phòng cực lớn. Nhưng hắn vẫn ung dung như thế chứng tỏ người này không xem hai người Tại Thiên là một mối đe dọa. Sau khi tuôn hết một phần rượu cho thỏa mãn, Chuột tinh tên Kiến Nam tay cầm bình rượu, mặt mày chứa đầy sự trào phúng nói:

"Xem hai người các ngươi kia, thư thả một chút đi. Lão tử đến đây chỉ vì tò mò mà thôi. Tuyệt đối không hại các ngươi."

Nghe thấy vậy, Lục Kiếm Bình thả lỏng tay, rồi nhanh chóng thu hồi lại tư thế phòng bị rồi mở giọng chứa đầy sự dò xét đáp:

"Chúng ta không quen không biết. Thì lý gì ta phải tin một kẻ như ngươi cơ chứ."

Gương mặt lạnh tanh của nàng cứ như có thể cầm đao lên mà giáng xuống một kiếm chém người ngay tức thì. Sát ý là có tuy nhiên nó không dữ dội đến mức là địch nhân. Chẳng qua nàng đang đề phòng Kiến Nam mà thôi.

Biết vậy, nên Kiến Nam cũng đứng lên. Sau đó liếc nhìn Trương Vệ đang nằm ở đó. Biểu hiện như vậy cũng đủ cho người khác hiểu hắn đến đây là vì chàng. Nhờ ánh mắt của hắn mà cả Tại Thiên lẫn Lục Kiếm Bình nếu nhìn lấy Trương Vệ một lần rồi quay lại nhìn Kiến Nam mà hỏi:

"Ngươi đến đây vì chủ nhân của bọn ta ? Rốt cuộc là có ý định gì ?"

Đối diện với sự chất vấn này, Kiến Nam thở dài một hơi rồi như một kẻ nghiện rượu với những lời nói không mấy tỉnh táo, cùng ánh mắt buồn ngủ nói:

"Chẳng qua ta nghe nói đến một cậu thiếu niên anh hùng trẻ tuổi. Mới mấy năm tu hành đã có thể đối đầu với một cường giả đỉnh phong. Nên chỉ muốn xem thử kẻ đó là tròn hay là méo..."

Nói đoạn lão Ợ một hơi, từ khoang miệng tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

"Nói vậy chắc hai vị cận vệ không chấp nhất chứ hả?"

Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, ngữ điệu cùng khí chất không có chút gì là kẻ ác hay có âm mưu. Hơn nữa với dáng vẻ của một kẻ bợm rượu thì sự đề phòng cũng đã vơi đi mấy phần. Cho nên Tại Thiên cũng thu lại cường công.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.