Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngược dòng về quá khứ (8).

Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

Chữ Tiên giới đã khiến hành động của, Như Tuyết khựng lại một chút. Ánh mắt nhường như có một chút dao động nhỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố hớp cho xong. Rồi chậm rãi để tách trà xuống bàn gỗ, trong lòng dường như hơi đắn đo một chút, sau đó phẫy bàn tay hữu ra dấu cho nam nhân tiếp tục nói.

Nam nhân tuy không hề ngẩng đầu lên, những vẫn cảm nhận được mệnh lệnh kia, liền nói ra hết thảy những gì mà bản thân đã được biết.

Sau khi nghe rõ tường tận mọi chuyện, Như Tuyết đã không thể nhịn được mà đứng lên, phóng tầm nhìn về nơi xa.

Khi này nhường dư là nữ tính trỗi dậy trong thân xác nam nhi, khiến Kinh Như Tuyết có một loạt hành động không giống bình thường.

Bàn tay hữu đang thư thả để ra sau lưng, sau đó thuận thế đưa mu bàn tay lên vuốt cằm, rồi mân mê theo từng đường nét trên gương mặt lên đến má phải rồi mới thu tay về lại chỗ cũ.

Hành động đó lặp đi lặp lại, nhường như là liên tục từ tay thuận đến tay nghịch.

Hành động vô thức mất kiểm soát như vậy một phần là do Như Tuyết đương bận suy nghĩ tính toán.

Thời gian trôi qua được một lác, Như Tuyết liền đưa bàn tay thuận lên dùng ngón cái bấm vào các đầu ngón tay liên tục nhằm bói ra thiên ý.

Sau đó mỉm cười rồi nói:

"Xem ra chuyện này không cần chúng ta phải bận tâm. Ngươi cứ trở về Linh Lăng, còn việc khác không cần phải cân nhắc."

Nam nhân đứng chờ đợi một lác, khi thấy Như Tuyết mở lời thì lại cúi đầu thấp hơn một chút mà lĩnh mệnh.

Sau đó tiến dần đến chiếc bàn đặng lấy hai thứ kia đi. Thì đột nhiên Như Tuyết nhớ ra điều gì đó liền quay lại hỏi:

"Còn việc ngươi điều tra, Trương Gia Bảo, đã làm đến đâu rồi."

Nam nhân liền cung kính đáp:

"Thưa, manh mối nằm ở chỗ Nhị phòng. Nhất thời bọn họ án binh bất động nên vẫn chưa có thông tin gì thêm. Khi có chuyển biến thần nhất định báo cáo."

"Tốt ! Ngươi lui đi."

Lời nói vừa dứt, nam nhân nhanh chóng cầm chiếc bình cùng ngọc châu thu chúng vào trong nạp giới. Rồi liền biến mất trong không khí.

Lúc này, bên ngoài trời cũng đã không còn sớm nữa. Một màu đỏ cam đã phủ lên tấm màn xanh, báo hiệu trời đã xế chiều.

Cảnh đẹp là do mắt người, Như Tuyết bắt gặp màu sắc đó thì trong lòng chứa đầy tâm trạng. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến không ngờ. Họa chăng chỉ có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt của những cơn gió nhẹ luồn qua những thanh gỗ.

Sự cô đơn, trống trãi không phải ai cũng có thể mà làm quen được.

Kinh Như Tuyết cũng như vậy, hắn thậm chí còn cảm thấy mọi chuyện lại tệ hơn những gì hắn đã nghĩ về nó. Khi mà mọi thứ đang chìm dần vào dòng xoáy của cảm xúc thì ngay lúc đó một vật màu hồng cánh sen từ đâu đó bay lại đậu trên lan can mái hiên.

Thứ đó đã gây sự chú ý của Như Tuyết, hắn nhìn về phía đó thì nhận ra kia là một con chim Hoàng Xào. Nó đến đây là để mang theo một thông tin từ Tiên giới.

Thông tin đó nhanh chóng truyền đến màng nhĩ của Như Tuyết khiến hắn bất giác nở một nụ cười. Nụ cười đó không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Tuy nhiên đôi mắt ấy đã cho thấy điều ngược lại, nó có sự vui vẻ trong u buồn.

Thở nhẹ một hơi, Kinh Như Tuyết đi dọc theo hành lang bên phải mà rời khỏi nơi đó. Theo từng bước chân rời đi, thì bầu trời bên trên cũng dần ngả sang màu đen tối.

Kinh Như Tuyết đi mãi đi mãi thì đường cũng đã hết, và cuối con đường kia là một gian phòng giống như một căn nhà nhỏ. Phía trước nhà là một mái đình nho nhỏ có bộ bàn ghế đá tương tự như trước phòng của hắn.

Như Tuyết xoay bước chân bước vào bên trong mái đình mà ngồi xuống đó. Chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh đã bị bàn đêm nuốt chửng mà không lấy được một chút ánh đèn.

Đồng thời điểm đó, những nơi khác trong Vấn Lạc Nhai đã được thắp lên một chút ánh sáng, gia tăng cho nơi này thêm lên sinh khí xua đi cái sự u ám trống trãi. Ngoại trừ nơi này.

Cũng dễ hiểu thôi vì đây là nơi của Trương thiếu gia, từ khi chàng lui về phòng. Thì đã cắm đầu vào quyển trục vì muốn trong thời gian nhanh nhất luyện được tầng đầu tiên của công pháp.

Lúc chiều khi trời hãy còn sáng, chàng đã đóng cửa lại thật kín. Sau đó ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi mở quyển trục ra mà xem xét. Công pháp vừa được giở ra, một đạo tử bạch quang thi nhau phát sáng đến chói hết cả mắt. Khiến chàng buộc phải nhắm mắt lại một lúc lâu.

Đến khi không còn nhận ra được nguồn sáng dữ dội kia nữa, chàng mới mở mắt ra và nhìn. Thì một sự kỳ thú đã khiến chàng sửng sốt.

Bên trên quyển trục liên tục xuất hiện những hình nhân đồng loạt nhảy múa những thế tu luyện. Đi kèm với nó là những Hán tự ghi chú. Khiến chàng có thể dễ dàng nắm bắt và hình dung, không giống như nội công tâm pháp trước đây của Trương Gia Bảo nó chỉ là một quyển sách vô tri vô giác.

Những thứ đang hiện hữu trước mắt chàng đây vô cùng sống động và chân thực đến không ngờ, khiến chàng chú tâm vào nó đến nỗi quên bẵng đi thời gian.

Dù cho bên ngoài có tối đến cỡ nào, nhưng bên trong gian phòng vẫn sáng như ban ngày. Tất cả đều là do quyển trục mà nên, đó cũng là một phần khiến chàng cũng không mấy chú tâm đến việc thắp đèn như thường lệ nữa.

Quá trình luyện công pháp giai đoạn đầu cũng quan trọng chẳng kém, việc ghi nhớ khẩu quyết mà còn cách vận dụng nó ra sao. Tất cả đều phải ghi nhớ, sau này khi đã thuần thục thì những thứ này tuyệt nhiên không mấy quan trọng nữa. Trương Vê

đã có kinh nghiệm từ trước cho nên việc này không tốn quá nhiều thời gian.

Chàng nhanh chóng chuyển dịch từng ngón tay đến từng khoảng cách vai đến hơi thở theo như chỉ dẫn, cứ thế quá trình luyện tập của chàng kéo dài đến tận đêm khuya.

Cho đến khi, những mảnh sáng bạch lam từ từ hiện hữu xung quanh người chàng. Ban đầu chúng đứng yên, nhưng rồi chúng bắt đầu di chuyển vòng quanh nơi trái tim của chàng. Dần dần những mảng sáng bắt đầu lớn dần và chúng cuộn với nhau thành hình dáng tựa bát quái. Cuối cùng thì chúng du nhập vào người chàng và hoàn toàn biến mất.

Đến lúc đó, thì Trương Vệ mới thu tay lại. Mà chậm chậm mở mắt ra và nở nụ cười tươi như hoa. Thứ vừa rồi xuất hiện như đã minh chứng cho công pháp đã thành công luyện đến tầng một. Niềm vui chưa được bao lâu do quá mệt mỏi vì phải duy trì tụ khí trong suốt mấy giờ liền nên chàng đã nằm xuống giường dựa lưng một chút.

Do chàng vẫn chưa ăn tối, nên định bụng nghĩ một xíu thôi sẽ tìm Kinh Như Tuyết báo tin hỷ, đồng thời dùng buổi xế. Tuy nhiên, khi lưng vừa chạm đến giường, độ êm cùng ấm của nó đã khiến chàng chìm vào giấc ngủ khi nào không hề hay biết.

Quyển trục đương bày ra ở trước giường cũng theo đó mà cuộn lại, nhanh chóng lấy đi nguồn sáng hiếm hoi có trong gian phòng. Trả lại một bầu không khí tối đen.

Bên ngoài, Kinh Như Tuyết đã nhìn thấy tất cả những điều đó thì mỉm cười mãn nguyện. Khi đã không còn nguồn sáng nữa thì hắn cũng đã đứng lên mà rời đi. Nhưng trước khi rời đi hắn đã phẫy nhẹ bàn tay, khiến những đóa hoa quanh nhà nở rộ, ngào ngạt hương thơm.

Những đóa hoa này có hiệu quả khiến thần trí thư thả, Như Tuyết muốn Trương Vệ được hồi sức tốt nhất cho ngày mai nên mới an bài như vậy.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.