Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1955 chữ

Đại tá tính về số lượng thì áp đảo kẻ định nhưng chớ nên quên rằng Phong Lẩn 0175 phế như thầy giáo Ba thì có mà gánh còng lưng.

Hải Dớ vẫn tập trung nghe ngóng tình hình, thế rồi hắn nói

-Đại tá, ta phải chuẩn bị ứng chiến đi thôi bọn chúng có vẻ nhằm đến chúng ta đấy.

Đại tá Đông Lít là một tay binh thao võ lược nghe nói trước đây ông từng dẫn đầu 100 thanh niên xóm đánh với 5 quân địch đầy đủ vũ trang mà vẫn có thể thua một cách quang minh chính đại, trong trận chiến đó chỉ có ông là người không may mắn sống sót còn lại 99 người kia đều may mắn được thượng đế đưa đi chơi.

Đại tá Đông Lít bèn nói

-Khi nào bọn chúng còn cách ta 100m thì báo ngay nhé

Hải Dớ tuân lệnh, chờ qua một hồi Hải Dớ nói

-100m, chuẩn bị nhé

Đại tá Đông Lít rút ra 1 cây pháo sáng rồi giật chốt quăng ra phía địch nhân cách chừng 30m. Đám Chim Đuồi Bầu trông thấy ánh sáng vội vàng lao tới tấn công, tuy nhiên bọn chúng đã mắc phải bẫy rồi. Chỉ chờ có vậy đại tá bèn ra lệnh tất cả dùng hết hỏa lực tấn công.

Thế là mọi người đồng loạt xả súng, Đức Cút cũng khạc ra mấy bãi đờm mà nhổ liên thanh, vậy là 3 con Chim Đuồi Bầu nhanh chóng bị tiêu diệt, tuy nhiên 2 con còn lại không có ý định rút lui, bọn chúng tiến hành thế gọng kìm chạy vòng sang 2 bên mà lao đến tốc độ thật là nhanh như thiểm điện.

Hải Dớ nhanh tay bắn chết được một con nhưng con còn lại đã nhảy lên không trung tung bộ vuốt sắc nhọn bộ vồ tới

Tình thế lúc này đúng là ngàn cân treo sợi trão với sức mạnh của Chim Đuồi Bầu thì một cú bổ ấy có thể mở ra được cánh cổng đưa nạn nhân của nó xuống địa ngục. Đại tá, Đức Cút, Ngọc Cắc chỉ kịp bày ra bộ mặt kinh hoàng chứ không thể làm gì hơn được, lần này số phận của Hải Dớ có lẽ đã an bài rồi.

Bống nhiên từ phía sau phát ra 1 âm thanh có thể nói là thứ âm thanh vô cùng quen thuộc trong những trận chiến, âm thanh này thể hiện một chiến ý sục sôi cũng như tăng 200% sát thương chuẩn, âm thanh ấy từ mồm Phong Lẩn phát ra như sấm rền

-Đ*t mẹ mày

Hắn lao vút đi như tên bắn rồi dùng hết sức bình sinh nhảy qua đầu Hải Dớ đối diện với con chim. 2 tay Phong Lẩn cầm chặt ngọn thương nhằm cổ họng đối phương mà nghiến răng nghiến lợi đâm một nhát.

Hắn đã thành công quật được con chim Đuồi Bầu ra đất đồng thời dùng toàn lực đâm ngọn thương sâu đến độ xuyên qua cổ họng chim ghim chặt xuống nền cát.

Con chim Đuồi Bầu như gà cắt tiết chỉ có thể điên cuồng giãy giụa, máu từ cổ nó bắn ra như mưa phùn mùa xuân. 3p sau máu đã chảy hết con chim cũng nằm im không cựa quậy gì nữa.

Bấy giờ mọi người mới thực sự hoàn hồn, thật chẳng ngờ ở cái giờ phút nguy kịch ấy mà Phong Lẩn lại bộc phát ra một thứ sức mạnh hoang dại. Đại tá cười nói

-Tôi đã thấy bóng dáng của Thái Dọc ở cậu ta

Phong Lẩn giết được con quái thì lấy làm hãnh diện lắm hắn cười nói

-Gọi cả lò nhà mày đến đây

Mọi người hết lời ca tụng Phong Lẩn, thế rồi cả đoàn lại đi tiếp, trên đường Phong Lẩn vẫn còn thắc mắc về người có cái tên Thái Dọc, hắn bèn hỏi Ngọc Cắc

-Này Thái Dọc là ai mà sao mọi người hay nhắc đến thế

Ngọc Cắc thở dài

-Đấy là chiến thần của tổ chức, anh ấy đã lập được rất nhiều công cho chúng tôi.

Phong Lẩn lại hỏi

-Thế có công gì to tát

Ngọc Cắc nói

-Cách đây 2 năm anh ấy đã giết được con Chuột Răng Kiếm hoành hành ở vùng Tràng An Ninh Bình, cùng năm đó chúng tôi lại ra Thanh Hóa truy bắt con Cò Đuồi Bầu anh ấy cũng chính là người ra tay bắt nó, hay như con Sói Lu Bồn ở Lạng Sơn... Nói chúng Thái Dọc chính là 50% sức mạnh của tổ chức

Phong Lẩn tấm tắc

-Chà quả là nhiều việc lớn, vậy anh ta đâu rồi

Ngọc Cắc im lặng một hồi rồi thở dài nói

-Trước khi gặp cậu thì anh ấy đã chết trong một lần làm nhiệm vụ

Phong Lẩn cũng hiểu được nối buồn mất bạn của Ngọc Cắc, hắn lại hỏi

-Một người mạnh mẽ như thế hẳn là phải bị cái gì khủng khiếp lắm giết chết

Ngọc Cắc lúc này không cầm được nước mắt, cô nói

-Đúng thế, lần đó chúng tôi lên vùng Mộc Châu làm nhiệm vụ, lúc đi đường ghé vào quán cơm bụi để ăn cho ấm bụng, nào ngờ Thái Dọc ăn xong bị ngộ độc rồi đi ỉa vọt cần câu không cầm được, 3 ngày sau anh ấy đã chết. Đại tá để tưởng nhớ Thái Dọc đã chôn anh ấy ở gốc cây giá đỗ bên đường.

Phong Lẩn tiến lên đưa tay xoa lưng Ngọc Cắc để an ủi, hắn hiểu được sự nguy hiểm của ngộ độc thực phẩm, một người anh hùng như thế chết vì ngộ độc âu cũng xứng đáng lắm, rất ra dáng.

trời dần hửng sáng Kiệt Thanh Năng liền trỏ tay đến phía trước nói

-Chỗ ấy có một tòa núi đá, ta hãy lại nghỉ ngơi tránh ánh nắng

Cả đoàn liền nhanh chóng rảo bước đến phía ấy trước khi mặt trời ném những tia nắng nóng bỏng vào mặt bọn họ.

Tới được tòa núi đá, chỗ ấy có một cái khe đá bề ngang chừng 2m, cả bọn chui cả vào trong, ở cái thời tiết như thế này mà có một cái bóng râm để chui vào thì thật là sung sướng.

Đại tá đem nước và đồ ăn chia cho cả bọn, đột nhiên Hải Dớ nói

-Tôi thấy có mùi lạ lắm mọi người nên cẩn thận.

Phong Lẩn cười nói

-Chắc mùi cứt của con gì ấy thôi mày đừng nên làm quá

Hải Dớ đã mệt mỏi sau một đem di chuyển cho nên cũng nghĩ là mình quá đa nghi, cả bọn ăn uống xong thì nằm ra đánh một giấc để lấy sức đến tôi lại tiếp tục lên đường.

Đến xế chiều Phong Lẩn tỉnh giấc, hắn cũng định ngủ thêm nhưng trong mơ hắn thấy bản thân mắc đái, sợ giấc mơ thành sự thật cho nên hắn phải dậy ngay thôi. Phong Lẩn đi ra sau tảng đá và vạch quần xả nỗi u uất ra ngoài, sau khi xong xuôi hắn quay lại, thấy mọi người hãy còn say giấc nồng hắn cũng không muốn làm phiền chỉ nhẹ nhàng lấy khẩu súng ra tập bắn mà thôi.

Tiếng súng vang lên làm cả bọn giật mình tỉnh giấc, Đại tá Đông Lít chỉ thiếu nước xiên cho thằng phá hoại này một xiên ấy thôi, chợt Đức Cút nói

-Ngọc Cắc, và Kiệt Thanh Năng đâu rồi

Phong Lẩn cười nói

-Ái chà, cái con Ngọc Cắc này đến trẻ con cũng không tha, chắc rủ thằng Kiệt Thanh Năng đi đâu chơi đồ cổ ấy mà.

Thế nhưng Đại tá có dự cảm bất an, ông cùng mọi người đi tìm vừa đi vừa gọi to tên của 2 người nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

Bấy giờ trời đã sẩm tối mọi người lo lắng lắm, Hải Dớ nói

-Ban sáng tôi thấy có mùi lạ lắm vừa rồi đi qua chỗ này thấy ở đây có mùi nồng nặc vô cùng

Đoạn Hải Dớ ngồi xuống dùng tay quệt lấy thứ gì đó cho vào miệng nếm quá. Đại tá sốt sắng hỏi

-Là gì đó

Hải Dớ trầm ngâm xem xét rồi nói

-Là cứt, nhưng mà loài này ắt hẳn phải là loài ăn thịt cho nên mới có vị chua như thế

Phong Lẩn cúi xuống chỗ vừa rồi thì phát hiện sau bụi cây có một cái hang to, hắn vội nói

-Lại đây xem này trong này có cái hang.

Mọi người xúm vào xem thì thấy quyển sách mà Ngọc Cắc hay cầm rơi ở trước cửa hang. Đại tá chép miệng

-Hỏng rồi có lẽ trong lúc ta đang ngủ có con gì đó đã bắt 2 người họ đi.

Phong Lẩn cũng lắc đầu nói

-Thôi, cái hang tối thui thế này thì chắc là 2 đứa ấy bị thịt rồi, ta nên đi tiếp thôi

Hải Dớ ghé sát tai vào hang rồi vội vàng nói

-Có tiếng kêu cứu, chắc là họ vẫn còn sống.

Đại tá sai Phong Lẩn và Đức Cút quay lại chỗ đồ đạc lấy vũ khí cùng mấy cây pháo sáng để chuẩn bị giải cứu 2 con tin.

Đại Tá giật chốt 1 cây pháo sáng rồi tiến vào trong, tiếp theo là Hải Dớ và Đức Cút còn Phong Lẩn đi cuối cùng. 4 người thận trọng từ từ tiến vào, Hải Dớ dùng cái tai chó để định vị tiếng kêu rồi chỉ đường cho cả bọn.

Trong hang mùi hôi thối nồng nặc thi thoảng lại bắt gặp mấy khúc xương hay mấy bãi cứt. Phong Lẩn rén lắm da ốc nổi lên khắp người.

Hải Dớ nói

-Có lẽ sắp tới rồi chỉ còn khoảng 100m nữa thôi.

Để mà nói 100m đường thẳng thì chẳng đáng là bao nhưng trong hang sâu ngõ cùng uốn éo thì 100m đúng là dài như 1/10km. Bỗng Hải Dớ nói

-Có động, trước mặt 10m có một vật gì đó.

Đại tá vội đưa pháo sáng ra trước, Đức Cút cũng khạc đờm chuẩn bị tấn công nhưng phía trước hoàn toàn không thấy thứ gì. Đại tá nói

-Không có gì cả.

Hải Dớ hoang mang

-Nó vẫn đang ở đấy, bây trờ nó đang leo lên phía trần hang

Đại tá nghe nói thì sợ lắm rõ ràng cây pháo sáng còn đang cháy rừng rực mà đâu có thấy gì, không lẽ Hải Dớ sợ quá nên có gì nhầm lẫn ở đây chăng.

Chợt Đại Tá Đông Lít bị hất văng sang 1 bên, cả đoàn vô cùng sợ hãi, Đức Cút khạc đờm nhổ tung tóe nhưng rõ ràng xung quang không có lấy một bóng người.

Hải Dớ hét lớn

-Nó lại đến đấy

Chợt Đức Cút cũng bị thứ gì đó lôi lên cao, Phong Lẩn vội ôm lấy chân Đức Cút kéo xuống, sau 1 hồi giằng co cuối cùng cũng đã kéo xuống được. Đức Cút hoảng sợ nói

-Nó vô hình

Hải Dớ bấy giờ mới hiểu ra tại sao mình nghe thấy tiếng động còn mọi người lại không trông thấy gì, hóa ra là con quái này có khả năng tàng hình. Khả năng đặc biệt này thì đàn ông con trai ai cũng muốn có nhưng nó rơi vào tay bọn quái vật thật sự là nguy hiểm khôn cùng.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.