Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1960 chữ

Phong Lẩn vẫn còn chưa được biết về bí mật cho nên mới hỏi

-Thế công việc bây giờ là làm gì

Ngọc Cắc nói

-Tìm dấu hiệu lạ xung quanh chỗ này, bất kể là thứ gì chỉ cần lạ là phải thông báo ngay

Phong Lẩn mặc dù dell hiểu những cũng cứ làm theo, hắn nhìn loanh quanh vẫn không thấy gì đặc biệt bèn ngồi ngắm trời ngắm đất, bống nhiên hắn thấy có thứ gì phát sáng ở trên vách đá bèn nheo mắt nhìn kĩ.

Vật kia lấp lánh ánh đỏ như lửa lại thi thoảng như to như bé thật là kì lạ, Phong Lẩn cứ ngồi như thế mà nhìn mãi cho đến khi trời sẩm tối. Đại tá cùng mọi người không thấy có tiến triển thì chán nản lắm, Ngọc Cắc nói

-Mỗi ngày trôi qua ta lại càng tốn thức ăn nước uống, đến nay tìm kiếm đã 2 ngày rồi liệu ta có nên quay lại trạm dừng chân để tiếp thêm đồ đạc hay không

Đại tá cũng thở dài ngao ngán có lẽ đành phải như vậy thôi, vậy là ông quyết định cả đoàn trở về, cả bọn rời đi, được một đoạn thì Đức Cút phàn nàn

-Mẹ thằng Phong Lẩn, bọn tao tìm nổ đom đóm mắt còn mày thì ngồi không chổng mông xuống đất

Phong Lẩn đáp

-Tại trên vách đá có cái gì lạ lạ nên tao mới nhìn ấy chứ

Đại tá vội nói

-Lạ lạ là sao

Phong Lẩn đáp

-Ban nãy tôi nhìn thấy cái gì sáng sáng như lửa ở trên vách đá ấy.

Đại tá vội nói

-Thế sao không nói với tôi ngay, nào ta mau quay lại xem sao.

Đoạn cả bọn quay lại chỗ ban nãy, cũng may là vừa mới rời đi chưa được bao xa cho nên chỉ 2 tiếng sau đã tới chỗ tìm kiếm. Phong Lẩn trỏ tay lên vách đá cao dựng đứng nói

-Đấy thấy chưa có cái gì đỏ đỏ trên kia kìa

Bấy giờ trời đã tối hẳn ánh đỏ lại càng rõ hơn, Đại Tá bèn nói

-Đức Cút cậu đánh động nó xem nào

Đức Cút khạc đờm nhổ một bãi trúng vào vật ấy làm nó rơi toẹt xuống đất vỡ ra. Cả bọn xúm lại xem thì hóa ra là 1 quả trứng to bằng quả trứng cút, có điều vỏ của nó lại rừng rực như lửa cháy thật là kì lạ.

Ngọc Cắc vui mừng nói

-Lẽ nào đây là trứng con Phượng Hoàng.

Đại tá Đông Lít giơ tấm ảnh lên xem, với kích thước con chim trong ảnh thì hẳn là trứng của nó chỉ to bằng ngần này rồi. Phát hiện này thật là quá sức phi thường nhưng rồi Đại Tá cũng nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình ông nói

-Thôi chết, ta làm vỡ mấy chục tỷ đồng rồi.

Ngọc Cắc xua tay cười nói

-Có hề chi, trên đó chắc là ổ của Phượng Hoàng ấy

Đại tá bèn nói

-Hay quá ta thử trèo lên đó xem sao

Có điều với độ cao 30m cùng với những phiến đá trơn tru như bôi gen này thì trèo lên được đến nơi cũng là cả một vấn đề không nhỏ, nhưng không sao chuyện gì khó có Phong Lẩn. Đại tá Đông Lít nói

-Phong Lẩn không phải cậu thích khám phá những thứ mạo hiểm hay sao, trèo lên đó đi

Phong Lẩn đồn đận liền nhận lời ngay, hắn khoác 1 bó dây thừng lên vai rồi men theo những mỏm đá mà trèo, thoảng chốc đã đến nơi Phong Lẩn thấy một cái ổ đường kính cả mét vậy mà trong ổ nằm lọt thỏm 2 quả trứng to bằng ngón tay út thì thầm nghĩ

-Mẹ nó chứ trứng thì bé còn bày đặt làm tổ to.

Phong Lẩn bò vào trong ổ rồi nói vọng xuống

-Đại tá ơi, trong này chỉ còn 2 quả trứng thôi.

Đại tá cười nói

-Có trứng thì ắt con mẹ phải ở gần đây, có lẽ nó đi kiếm ăn chưa về đấy thôi

Phong Lẩn thấy trong ổ còn có mấy cái lông chim màu cam sáng rừng rực, hắn thích thú cầm lấy mấy cái bỏ vào túi. Bỗng Phong Lẩn trông thấy sau cái tổ có thứ gì phát ra ánh sáng, thế là hắn tò mò bò tới xem

Hóa ra ở đây có 1 cái lỗ đủ cho 1 người chui vào, Phong Lẩn bèn chui ngay vào trong rồi bò theo cái lỗ ấy. Cái lỗ ấy đúng là trơn tru như lỗ đít cho nên rất dễ chui, bằng mà có đất đá lởm chởm thì chắc Phong Lẩn chẳng thèm đâm đầu vào.

Phong Lẩn bò qua một hồi thì tới đầu bên kia của cái lỗ, chỗ ấy chính là nơi phát ra nguồn sáng mà ban nãy hắn trông thấy. Phong Lẩn không mất nhiều thời gian đã rời khỏi cái lỗ để hòa vào cái thứ ánh sáng diệu kì kia.

Hắn vô cùng ngạc nhiên, phía bên này cũng là một vách núi có điều ánh sáng mà hắn trông thấy lại là ánh sáng ban ngày, điều này thật sự là kì diệu bởi vì ở bên kia cái lỗ là màn đêm đen kịt vậy mà chỗ này thì khác hẳn.

Phong Lẩn kinh ngạc quá cho nên đứng hình mất 5s, sau khi định thần trở lại hắn vội men theo cái lỗ quay trở về.

Phía bên này đại tá và mọi người không thấy Phong Lẩn có động tĩnh gì thì vô cùng lo lắng bèn ra sức gọi thật to, mãi lúc sau Phong Lẩn mới cất tiếng thưa

-Đại tá ơi, ông phải xem cái này mới được, thật là kinh ngạc

Đại tá vốn là người không tò mò cho nên liền nói

-Cậu mau ném dây xuống cho tôi trèo lên với.

Phong Lẩn thòng dây xuống kéo từng người lên một rồi chỉ vào cái lỗ nói

-Mọi người mau chui vào cái lỗ này sáng đầu bên kia đi

Ai nấy đều nghe theo và lạ lùng thay một thế giới khác đã mở ra phía bên kia cái lỗ giống như 1 cánh cổng thời gian vậy, ai nấy đều không khỏi trầm trồ mà buông lời tục tĩu.

Đại tá nói trong vô thức

-Đây sẽ là 1 phát hiện thay đổi lịch sử nhân loại.

Ngọc Cắc cũng đem ra chiếc máy ảnh để chụp choẹt mấy tấm hình đăng face. Người đen đủi nhất là Hải Dớ bởi vì trời sáng cũng như ban ngày hắn đều không nhìn thấy gì. Phong Lẩn thấy độ cao từ vách đá này xuống phía dưới cũng chỉ tầm 30m vì thế hắn buộc 1 đầu dây vào khối đá gần đó còn bản thân mình cầm đầu dây còn lại từ từ leo xuống phía dưới.

Sau đó mọi người cũng theo chân Phong Lẩn trèo xuống. Chỗ này so với Vách Đá rực lửa dường như là giống hệt như nhau vậy thì họ đang ở một thế giới song song hay là ở tại một thời gian khác của chính nơi đó, câu trả lời thật khó để đưa ra

Cả đoàn cùng men theo con đường đi ra khỏi Vách đá ấy, thế nhưng phía bên ngoài Vách đá không phải là một sa mạc cằn cỗi như ở thế giới bên kia mà thay vào đó là một hoang mạc đầy cát, nói chung cũng chẳng có gì khác biệt ngoài trừ việc mặt trăng thay thế mặt trời.

Đại tá Đông Lít nói

-Cánh cổng không gian này có lẽ chỉ đưa ta đến thời gian khác của chính thế giới ta đang sống mà thôi.

Có điều thứ được ưu tiên ngay lúc đó là thức ăn và nước uống, đại tá bèn hỏi Kiệt Thanh Năng

-Này nếu như chỗ này chỉ là giời gian khác của thế giới kia thì nơi nào sẽ có nước chú mày có biết không

Kiệt Thanh Năng nói

-Cách đây 1 ngày đường về phía tây có một ốc đảo, chỗ đó là nơi gần nhất có nước, thế nhưng 1 ngày đường chỉ tính khi cưỡi ngựa hoặc lạc đà còn nếu là đi bộ thì phải hết ít nhất 2 ngày.

Đằng nào cũng không còn phương án khác Đại ta bảo mọi người đem hết đồ đạc ra đếm xem còn lại bao nhiêu ngày lương thực. Sau một hồi cũng tính ra được còn 2kg lương khô, 2kg thịt khô và 12l nước.

Thức ăn này cho 6 người ăn trong mấy ngày cũng không phải thiếu thốn nhưng 12l nước là một con số không hề nhiều. Ai cũng biết khi di chuyển trên sa mạc nóng bức thì lượng nước tiêu hao sẽ tăng gấp 3 4 lần so với bình thường, với 12l nước bất quá chỉ đủ dùng trong 1 ngày, nếu đi bộ liên tiếp 2 ngày e là sẽ có người không chịu được.

Nhưng cho dù ở lại thì cũng chẳng phải cách thế là cả đoàn quyết định sẽ di chuyển vào ban đêm để tránh nắng nóng và tiêu hao số nước ít ỏi còn lại.

Cả đoàn đợi tới tối mới bắt đầu khởi hành, Kiệt Thanh Năng nhắc nhở

-Tuy rằng ban đêm không tốn nước nhưng cũng có nhiều rủi ro lắm, mọi người hãy chú ý bám sát tôi.

Phong Lẩn được giao nhiệm vụ đi cuối cùng để đảm bào an toàn cho cả đoàn, chẳng phải vì hắn mạnh mẽ hay gì mà chỉ là nếu hắn có chết cũng không ảnh hưởng đến ai.

Cả đoàn đi được một quãng đường tương đối dài thì Hải Dớ lên tiếng

-Có động

Đại tá ra hiệu cho mọi người dừng lại rồi hỏi

-Có chuyện gì

Hải Dớ lắng nghe rồi đáp

-Khoảng 3km về phía tay tôi chỉ có 5 sinh vật đang tiến về phía chúng ta

Đại tá hỏi tiếp

-Có phải người hay không

Hải Dớ đáp

-Tôi đùng từ sinh vật thì không phải người rồi, cũng không phải ngựa, bọn chúng chạy nhanh hơn ngựa

Ngọc Cắc hoảng hốt nói

-Liệu có phải bọn Cá Mập Cát hay không

Hải Dớ đáp

-Không, bọn này có chân, 2 chân

Kiệt Thanh Năng sợ hãi nói

-Thôi rồi, chắc là mấy con Chim Đuồi Bầu hay sao

Ngọc Cắc hỏi

-Chim Đuồi Bầu là cái gì

Kiệt Thanh Năng đáp

-Chim Đuồi Bầu là mấy con chim ăn thịt biết chạy, chúng cao như người sức mạnh ghê gớm lắm lại có sở thích ăn thịt lúc con mồi còn chưa chết. Khách đi trong sa mạc có câu “gặp mãnh cầm thì nên tự sát”.

Ngọc Cắc nghe thấy những mô tả ấy liền lật sách ra xem rồi nói

-Là bọn Deinonychus

Phong Lẩn cũng từng xem qua mấy loài khủng long, cụ thể thì con Deinonychus này giống như mấy con Velociraptor trong Jurassicpark nhưng to hơn nhiều. Bấy giờ cả đám còn đang hoang mang tột độ thì đại tá Đông Lít lên tiếng

-Hãy bình tĩnh đã, tôi nghĩ bọn chúng không phát hiện ra ta ở khoảng cách xa như vậy được đâu, bây giờ ta cứ nghe ngóng xem tình hình thế nào đã rồi đưa ra chiến lược cũng chưa muộn. Hơn nữa bọn chúng chỉ có 5 con ta đang áp đảo về quân số đấy.

Bạn đang đọc Đại Mạc Cô Yên sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.