Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếp mời của Đế Vương Môn

Phiên bản Dịch · 2597 chữ

Chương 176: Thiếp mời của Đế Vương Môn

Không gian yên lặng, trước đây ngự hoa viên luôn không khí tưng bừng, chưa bao giờ trở nên im ắng giống như hôm nay. Ngay cả những chú chim nhỏ líu ríu, cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, không còn dám kêu nữa.

Vũ Văn Thông cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt đầy âm trầm của phụ hoàng mình, tròng mắt chuyển động qua lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Tư Mã tiên sinh cau mày, rầu rĩ nói: “Bệ hạ, sự tình đã như vậy, cuối cùng phải thu thập cục diện rối rắm này như thế nào, vẫn là mời bệ hạ định đoạt. Nếu như không được, Lạc gia này phải bỏ qua...”

Hoàng đế khẽ vuốt long tu ( râu của vua), thả bước chân đi qua đi lại trước mặt hai người, giữa hai hàng lông mày nhăn lại nhô lên một cục.

Thật lâu, mới dừng lại bước chân, nhưng trong mắt dĩ nhiên đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn mang theo tia khí sát phạt sắc bén.

“Không, Lạc gia và cả tiểu tử kia, trẫm đều muốn bảo vệ đến cùng!”

Khoát tay, hoàng đế thở sâu, lớn giọng: “Từ khi trẫm đăng ngôi đến nay, vẫn luôn một mực nhẫn nhịn. Lần này không thể lại tiếp tục nhẫn nhục nữa, nếu không, trẫm sẽ phải bị ép đến mép vực ư.”

“Truyền ý chỉ của trẫm, nhanh chóng điều Độc Cô lão nguyên soái hồi triều phục mệnh, lệnh hắn lập tức lên đường, không được sai sót!”

Cái gì, đứng thứ hai trong tứ trụ, Chiến Thần Độc Cô Chiến Thiên phải quay trở lại!

Vũ Văn Thông không khỏi giật mình, trong lòng do dự, nhưng cũng không dám nói chuyện, Tư Mã tiên sinh lại vội nói: “Bệ hạ tuyệt đối không thể được, Độc Cô lão nguyên soái trấn thủ biên giới, đại quân Khuyển Nhung mới không dám vượt lôi trì một bước. Nhưng lúc này nếu điều lão nguyên soái hồi triều, chỉ sợ biên giới sẽ sinh biến!”

“Cũng không cần cố kị như vậy, biên giới đã gần 30 năm không có chiến sự, có lẽ không có vấn đề gì lớn.” Hoàng đế phất tay, cương quyết đánh gãy lời khuyên nhủ của Tư Mã tiên sinh, trong mắt thình lình lóe lên một tia lạnh lẽo: “Trẫm chính là muốn nói cho biểu huynh kia biết, thiên hạ này vẫn là của trẫm, hắn đã chạm đến ranh giới cuối cùng của trẫm!”

Trong lòng Tư Mã tiên sinh run lên, biết hoàng đế đã quyết định, chỉ đành thầm thở dài, không khuyên nữa. Vũ Văn Thông vội vàng bái môt lạy, lui xuống truyền chỉ.

Chỉ có hoàng đế ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trong mắt chớp động ánh sáng sâu xa, tựa như đang phát ra trận cười lạnh...

Đế đô, trong phủ thừa tướng.

Thừa tướng Gia Cát Trường Phong đang nằm trên ghế xích đu, nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên, một hắc ảnh thoáng qua, ghé vào lỗ tai hắn ta thì thầm vài câu, sau đó lại biến mất.

Gia Cát Trường Phong chậm rãi mở đôi mắt ra, trong mắt lóe lên một mảnh cơ trí, hắn ta nhếch khóe môi lên thành một đường cong: “Tiểu hầu tử đại náo thiên cung, cuối cùng cũng bức bách hắn rồi, thậm chí triệu hồi cả lão già kia quay trở lại. Ha ha ha... Xem ra thời điểm hắn và bảy nhà vạch mặt nhau sẽ nhanh thôi, vậy lão phu sẽ lại thêm một mồi lửa đi.”

Nói xong, Gia Cát Trường Phong nhìn ra bên ngoài viện, nói khẽ: “Âm Dương song lão có đó không?”

“Gia Cát thừa tướng, ngươi tìm chúng ta?” Hai bóng người một đen một trắng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn ta.

Gia Cát Trường Phong hờ hững cười một tiếng, nói: “Hai vị, các ngươi có biết Tích Lôi Sơn ở đâu không?”

“Đương nhiên, đó là một trong tam tông hộ quốc, Ma Sách Tông đã thiết lập một đạo cấm chế. Ở bên trong giam giữ bốn tên phạm vào tông quy, mỗi ngày phải chịu thống khổ của vạn lôi phệ tâm, một mạch cũng đã giam hơn sáu mươi năm rồi!” lão giả có mái tóc màu đen thản nhiên nói.

Gia Cát Trường Phong gật gật đầu, mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy hai vị có nắm chắn có thể phá tan cấm chế, thả bốn người kia ra ngoài không?”

Hai người khẽ giật mình, liếc nhìn nhau, đều nghi ngờ nhìn về phía hắn ta, không rõ ý định của hắn là gì.

“Gia Cát thừa tướng, ngươi thả bọn họ ra ngoài làm gì? Trước không bàn đến đây là sự tình trong tông Ma Sách Tông, chúng ta không tiện nhúng tay. Riêng chỉ việc tất cả bốn người này đều là hung đồ ma đạo, lại từng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong đại tông môn, chỉ sợ căn bản không thể làm việc cho chúng ta.” Lão giả tóc trắng ôm quyền, cau mày nói.

Gia Cát Trường Phong lắc đầu cười nhẹ, thản nhiên nói: “Bốn lão gia hỏa kia bị nhốt sáu mươi năm, Ma Sách Tông sẽ không lại quản đến nữa. Dù thả bọn họ ra ngoài, chỉ cần ngươi không nói ta không nói, thì có ai có thể biết đươcj? Huống hồ, lão phu cũng không phải muốn mời chào bốn người này. Tóm lại, các ngươi có thể làm được chứ?”

“Đương nhiên!” Liếc nhìn nhau, Âm Dương song lão cùng gật đầu.

tuy bọn họ không có xuất thân đại tông môn, nhưng tu luyện mấy trăm năm, bản lĩnh của hai người cũng cực kỳ cao minh. Chỉ một cái cấm chế, không làm khó được bọn họ.

Gia Cát Trường Phong gật đầu, cười to: “Tốt, vậy các ngươi đi ngay đi. vũng nước đục Thiên Vũ này, thật sự ngày càng đục, ha ha ha...”

Cùng lúc đó, bên trong Tiềm Long Các, các chủ Long Dật Phi đang cùng các trưởng lão lắng nghe Long Cửu đã quay trở lại báo cáo, nhưng càng nghe sắc mặt của từng người càng ngày càng khiếp sợ.

Đợi sau khi Long Cửu báo cáo rõ ràng tất cả mọi thứ, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu vẫ chưa tỉnh hồn lại.

“Ngươi nói là, hắn chặt đứt một cánh tay của lão ngũ U Minh Cốc, Thông Bối Cương Viên sao?” Tam trưởng lão ngạc nhiên nhếch miệng, lớn tiếng hỏi.

Biết hắn đang tâm tình phức tạp, Long Cửu cười khan khuyên nhủ: “Tam ca huynh đừng nóng vội, không phải đệ vừa mới nói rồi sao, hắn ăn Bạo Nguyên Đan mới mạnh như vậy, nếu huynh cũng ăn...”

“Nhưng đệ cũng đã nói, Thông Bối Cương Viên kia cũng ăn đấy thôi...” Trên mặt Tam trưởng lão dần dần lóe qua một chút mất mác.

Long Cửu chặn lại: “Đúng vậy, huynh nói không sai, nhưng tiểu tử kia ăn năm viên, nếu huynh ăn năm viên...”

“Vậy thì lão phu đã tự bạo!”

Long Cửu còn chưa nói xong, tam trưởng lão đã thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt toàn bộ là mất mát: “Hơn nữa, người ta vẫn còn là một Đoán Cốt cảnh. Ai da, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, xem ra lão phu thật sự đã già rồi...”

Trông thấy bộ dáng tam trưởng lão phiền muộn như thế, Long Cửu bất giác chép miệng, lại không biết khuyên nhủ thế nào mới tốt. Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng, huynh không thể tự so sánh với người bình thường được à, nhất định cứ phải so đo với tiểu quái vật kia, đây không phải tìm ngược sao.

Lúc này, một vị lão giả tóc trắng mặt đầy râu dài nhìn về phía tam trưởng lão, hét lớn một tiếng: “Lão tam, ngươi chỉ biết tính so đo vinh nhục cá nhân này thôi à, chẳng lẽ ngươi không nghe ra trọng điểm chính trong sự kiện này, là Hoàng Phủ Thanh Vân của Đế Vương Môn bị giết rồi sao?”

“Đúng vậy, Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn chính là kỳ thuật tuyệt thế, tiểu tử kia lại có thể đánh bay một nửa thân thể của Hoàng Phủ Thanh Vân, phải mạnh mẽ thế nào mới có thể làm được chứ, lão phu không bì kịp vậy!” Tam trưởng lão thở dài một hơi, càng thêm thất vọng mất mát.

Lão giả kia đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu, vị huynh đệ này đã hết thuốc chữa rồi. Tiếp đó lão giả vội vàng nhìn Long Dật Phi nói: “Các chủ, việc này dính dáng đến Đế Vương Môn, chúng ta lại không tiện nhúng tay. Nếu Đế Vương Môn vì tiểu tử kia, mà liên lụy đến trên đầu chúng ta...”

“Thế nhưng, Lão Cửu lúc nãy cũng đã nói qua. Lần này Đế Vương Môn rất có thể là muốn nhằm vào các thế gia còn lại, coi như không có chuyện của Trác Phàm, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm đến Tiềm Long Các chúng ta thôi. Cho dù bây giờ chúng ta và Trác Phàm đoạn tuyệt quan hệ, đó cũng chỉ tránh được nhất thời, chỉ sợ ngày sau lại muốn theo chân của Hoa Vũ Lâu.” Lại có một vị trưởng lão, lập tức đánh gãy lời nói của lão giả kia.

“Chiếu theo lời ngươi nói như vậy, hiện tại chúng ta và Trác Phàm liên thủ, là có thể ứng đối nổi Đế Vương Môn sao? Đây không phải cho nó một cái lấy cớ để tiêu diệt Tiềm Long Các chúng ta à.”

“Coi như không có cái cớ này, hắn cũng sẽ nhắm vào chúng ta tiêu diệt, dã tâm của Đế Vương Môn, chúng ta còn không rõ ràng sao? Chỉ bất quá thì sau này, chúng ta sẽ bị hắn giày vò đến chết giống như Hoa Vũ Lâu mà thôi. Cùng như thế, còn không bằng thống khoái liều mình oanh oanh liệt liệt!”

...

“Được!”

Long Dật Phi hét lớn một tiếng, vung tay, đánh gãy tranh cãi của hai vị trưởng lão, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định: “Lúc trước kết minh với Trác Phàm, là ta đồng ý,hơn nữa hiện tại cũng không có ý định thay đổi. biểu hiện của tiểu tử này, lệnh ta mở rộng tầm mắt, ngày sau chắc chắn là một sự giúp đỡ lớn đối với Tiềm Long Các ta. Vẫn là câu nói kia, Trác Phàm không chết, Lạc gia kết minh sẽ không thay đổi.”

“Nhưng các chủ, chỗ Đế Vương Môn...”

“Không cần nói nữa, ta đã sớm có dự định!” Phất phất tay, trong đôi mắt Long Dật Phi lóe qua tinh quang, cười lạnh thành tiếng: “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Chúng ta tiến hành kết minh cùng Trác Phàm trong bóng tối, trên mặt vẫn lấy Đế Vương Môn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bọn họ không tìm được lý do, sẽ không làm gì được chúng ta!”

Thì ra là thế!

Mọi người khẽ giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, rối rít bái lạy: “Các chủ anh minh!”

“Hừ, anh minh cái gì, chỉ là chân đạp hai cái thuyền thôi!” Long Dật Phi bất đắc dĩ cười khổ, mặc dù hắn hận nhất loại người này, nhưng đối mặt với lợi ích của gia tộc, hắn không thể không làm như vậy, bởi vì đây là cách làm ổn thỏa nhất.

“Các chủ, Đế Vương Môn truyền tin đến!”

Đột nhiên, ngoài cửa có đệ tử hét lớn một tiếng, quỳ xuống bẩm báo.

Long Dật Phi giật mình, liếc mắt với các trưởng lão, liền để đệ tử kia tiến vào.

Đế Vương Môn này, tới thật nhanh!

Tiếp đó, đệ tử đi vào cửa, trình lên cho Long Dật Phi một phong thư kín viết ba chữ mạ vàng “Đế Vương Môn” tin thiếp, sau đó lui xuống.

Long Dật Phi tiếp nhận, mở ra xem, nháy mắt kinh hãi, một lúc sau vẫn nói không ra lời. Tam trưởng lão thấy cảnh này, tiếp nhận tin thiếp kia xem xét, đột nhiên trừng lớn hai mắt, cao giọng đọc lên: “Nửa tháng sau, tụ họp tại Đế Vương Môn. Thất gia cùng thảo luận, đại kế đồ Ma!”

“Đồ Ma... Chẳng lẽ nói...”

Tam trưởng lão giật mình, Long Dật Phi gật đầu, thở dài lên tiếng: “Xem ra lần này Đế Vương Môn thật sự ra ác chiêu, bất quá lần xuất động chiêu này trước đây đã là 300 năm trước đi!”

“Đúng vậy, chỉ có điều tiểu quái vật 300 năm trước kia, thật sự đem thất gia bức điên. Thế nhưng lần này, Đế Vương Môn vẻn vẹn vì lợi ích của bản thân, đã xuất động chiêu này, cũng không hề hỏi ý kiến của sáu nhà còn lại, thật sự xem mình là người đứng đầu của thất gia rồi sao!”

Trong mắt Tam trưởng lão lóe lên tia sắc bén, oán hận nói: “Bách gia tranh minh lần này, Tiềm Long Các chúng ta nhất định không thể lại thua!”

Mọi người nghe đến, khuôn mặt đều tràn đầy ý chiến đấu gật đầu!

Cùng lúc đó, năm nhà còn lại cũng nhận được thiếp mời Đế Vương Môn. Bỗng nhiên, lục đại thế gia cùng đến Đế Vương Môn, thương thảo kế sách đối phó Ma Vương Trác Phàm!

Hắt xì!

Đang bay trên không cấp tốc chạy về hướng Lạc gia-Trác Phàm, đột nhiên đánh một cái rùng minh, nhảy mũi, hắn nhướng mày, sờ mũi một cái nói: “Nương nhà hắn, tên nào đang trù yểu ta? Tại sao ta có cảm giác sau lưng có một cỗ ý lạnh vậy nhỉ?”

“Ha ha ha... Trác quản gia đại náo Hoa Vũ Thành, thương vong mấy chục ngàn người. Oán niệm của mấy chục ngàn người này tụ chung một chỗ, ngài có thể không thấy lạnh lẽo ư.” Độc Thủ Dược Vương đnag phi hành sát bên cạnh hắn, không nhịn được cười rộ lên, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Lông mày Trác Phàm nhíu lại, nhìn qua Nghiêm Tùng, cười nhạo nói: “Nghiêm trưởng lão, oán niệm của Hoa Vũ Lâu đối với ngài, chỉ sợ còn lớn hơn rất nhiều so với ta đấy. Mấy chục ngàn nữ đệ tử của Hoa Vũ Lâu oán niệm tề tụ, ngài cảm giác thấy ý lạnh sau lưng không?”

Ách!

Độc Thủ Dược Vương Không dừng cười, xấu hổ nói: “Lão phu quen rồi!”

Trác Phàm không ngờ đến bĩu môi một cái, trong lòng cười lạnh, dù sao hai người bọn họ đều không phải là người tốt, ai cũng đừng mong giễu cợt đối phương.

“Đợi chút!”

Đột nhiên, thân hình Trác Phàm chợt dừng lại, Độc Thủ Dược Vương khẽ giật mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Làm sao?”

Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Phàm cười khẽ một tiếng: “Đến thật nhanh đấy, ngoài một dặm phía trước, có mai phục...”

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.