Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn nấp đánh lén

Phiên bản Dịch · 2747 chữ

Chương 177: Ẩn nấp đánh lén

“Cái gì?” Độc Thủ Dược Vương giật mình, hoài nghi nhìn qua Trác Phàm. Nhưng ông ta nhanh chóng nghĩ thông suốt, lúc ở trong Hoa Vũ Thành, Trác Phàm đã sớm đạt đến thần thức lĩnh vực Thần Chiếu cường giả.

Vào giờ khắc này, hắn đã có đột phá, thần thức tự nhiên sẽ mạnh hơn, có thể biết được động tĩnh ngoài một dặm, cũng không có gì kỳ quái.

Trác Phàm nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm thụ, lẩm bẩm nói: “Bên trong rừng cây ngoài một dặm, phía Tây mai phục hai người, khí tức âm trầm, giống người của U Minh Cốc; Phía Đông mai phục hai người, cước bộ nhẹ nhàng, hẳn đến từ Khoái Hoạt Lâm; Còn phía Bắc hai người, khí tức toàn thân nặng nề, ngưng mà không phát, ta thực sự đã quá quen thuộc. Hoàng Cực Bá Thể Quyết tu luyện giả, là cao thủ Đế Vương Môn, mà sáu người này tu vi đều thuộc Thiên Huyền ngũ trọng trở lên.”

“Trác quản gia thật sự bản lãnh, đây chính là bãn lĩnh cao cường của Thần Chiếu cảnh đấy!” Độc Thủ Dược Vương đầy vẻ hâm mộ khen: “Như vậy, chúng ta liền có thể né qua bọn họ, cứ để bọn hắn tiếp tục chờ đợi, đi uống gió tây bắc đi thôi, ha ha ha...”

Chân mày Trác Phàm hơi nhíu lại, hắn nhếch khóe miệng lộ ra tiếu dung tà dị: “Tại sao phải tránh bọn họ? Đến cũng đã đến, dù sao cũng phải cùng bọn hắn đánh một trận trực diện chứ!”

“Trác quản gia, tuyệt đối không thể!”

Nghe hắn nói vậy, Độc Thủ Dược Vương liền cả kinh thất sắc, khẩn trương khuyên nhủ: “Đối phương rõ ràng là đến có chuẩn bị, mặc dù ở Hoa Vũ Thành ngài lấy một địch bốn, nhưng nói một câu không xuôi tai, đó dù sao cũng do trước đây chúng ta khinh địch, vả lại bốn người đến từ bốn nhà khác nhau, lúc phối hợp cũng có nhiều có sơ hở. Nhưng bây giờ xem ra bọn hắn mỗi nhà đều cử ra hai người, hiển nhiên là hiểu rõ đầy đủ tình báo, từng người phối hợp xuất thủ. Nếu ngài lại uống thuốc ngăn địch, bọn họ chỉ cần trì hoãn thêm chút đỉnh thì ngài thì tự chịu diệt vong rồi.”

Lông mày nhíu lại, Trác Phàm liếc lão một cái thật sâu, không nghĩ tới lão nhân này đã đối với hắn khăng khăng một mực nhanh như vậy, khắp nơi đều vì hắn suy nghĩ, thế là hắn đùa ngược nói: “Trước đây ta chỉ có một người, lần này không phải còn có lão giúp ta một tay sao!”

“Ta?”

Độc Thủ Dược Vương hơi sững sờ, mạnh mẽ lắc đầu: “Người đời sợ ta, tất cả đều bởi vì độc trong Thất Thải Vân La Chưởng kia. Nhưng mà đối mặt với nhiều người như vậy, chỉ cần bỏ ra một tên hi sinh quấn lấy lão phu, lão phu tất bại, về sau lại đi Dược Vương Điện đòi giải dược là được. Điểm này, lúc trước ngài cùng tiểu đồ đánh qua, hẳn là rõ ràng nhất.”

Đúng vậ, lúc trước mặc dù Trác Phàm cải trang Tống Ngọc, nhưng loại đấu pháp liều chết này, quả thật là khắc tinh đối phó với Dược Vương Điện Độc Chưởng, ghê gớm lắm thì một mạng đổi một mạng.

Huống chi xem dáng vẻ của bọn hắn, có lẽ đã liên hợp với nhau rồi. Vậy coi như bọn hắn trúng độc, Dược Vương Điện cũng sẽ cung cấp giải dược, vậy thì uy hiếp của Độc Thủ Dược Vương lại hạ xuống rất nhiều.

“Nhưng... Nếu như một chưởng của lão có thể khiến tất cả bọn hắn trúng độc thì sao? Có phải thực lực trong lúc chiến đấu của bọn hắn sẽ giảm đi rất nhiều?” Trong mắt lóe lên tinh quang, Trác Phàm nhếch khóe miệng nở nụ cười tà ác.

Độc Thủ Dược Vương hơi ngỡ ngàng, trong lòng không hiểu lắm, lẩm bẩm nói: “Chuyện đó làm sao có thể? Đối phương không phải người ngu, lão phu xuất chưởng bọn hắn sẽ đứng đấy bất động, ngoan ngoãn tiếp nhận được sao. Huống hồ, tát cả bọn hắn đều là cao thủ Thiên Huyền cảnh, mạc dù không thần thông giống Thần Chiếu cảnh, có thể ở khoảng cách xa như thế cảm giác được tất cả mọi động tĩnh, nhưng trong vòng ngàn mét, cũng có thể phát giác được khí tức của người tới. Chỉ sợ hai người chúng ta vừa mới đến gần, bọn họ đã phát giác, căn bản không có cách nào xuất thủ.”

“Vậy nếu bọn hắn không phát hiện được khí tức của chúng ta thì sao?”

Lúc này, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, liếc nhìn Độc Thủ Dược Vương một cách quỷ dị. Độc Thủ Dược Vương khẽ giật mình, vẫn không rõ ràng lắm. Nhưng sau một khắc, một viên đan hoàn màu đỏ bị ném qua phía lão.

Độc Thủ Dược Vương bắt được, trong mắt càng hiện ra sự nghi hoặc.

Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên nói tiếp: “Đây là linh đan nhất phẩm, ẩn khí tức đan. Chỉ cần ăn nó, trong vòng một ngày khí tức của ngươi ta đều sẽ hoàn toàn biến mất. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ cần không phải là cường giả Thần Chiếu cảnh trở lên cố ý dùng Nguyên Thần dò xét, ai cũng không thể phát hiện ra chúng ta.”

Nói xong, Trác Phàm tự ăn trước một viên.

Chỉ một thoáng, thân khí thế cường hãn kia thệt sự biến mất trong nháy mắt hoàn toàn không còn nữa. Độc Thủ Dược Vương đứng trước người hắn được một phen trải nghiệm lớn, lão trợn mắt há mồm kinh ngạc cực kỳ.

“Trong thiên hạ này sao có thể có đan dược thần kỳ vậy chứ, vì sao lão phu chưa từng nghe qua, vả lại còn là nhất phẩm đan đấy, hạ giá vậy sao?” Độc Thủ Dược Vương kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không thể tin được sự thật trước mắt.

Trác Phàm mỉm cười xem thường, thản nhiên nói: “Đây là đan phương Thượng Cổ thất truyền, lão làm sao nghe qua được? Có điều không sao cả, về sau ta sẽ từ từ truyền lại cho lão. Dù sao chiêu mộ lão đến, cũng vì giúp ta luyện đan. Mà lại cái ẩn khí tức đan này, về sau cũng có chỗ tác dụng lớn, hiện tại lão cùng ta, giải quyết những thứ ruồi bọ đáng ghét này trước rồi lại nói!”

Vừa dứt lời, Trác Phàm mạnh mẽ dậm chân, nháy mắt bay về phía trước.

Độc Thủ Dược Vương giật mình một lúc, mới nuốt một viên đan hoàn, cao hứng bừng bừng đuổi theo, nội tâm lão vui mừng đến thế nào khỏi phải nói.

Trước tiên không tính đến quy mô của gia tộc Lạc gia lớn bao nhiêu, chỉ riêng việc có thể theo Trác Phàm học được đan phương thượng cổ thất truyền này thôi, làm một luyện đan sư, đây chính là được lợi lớn đấy.

Xem ra lăn lộn cùng tiểu tử này, thật sự rất có tiền đồ, hoàn toàn không lỗ haha!

Độc Thủ Dược Vương trong lòng vui vẻ điên cuồng, dáng vẻ như khi lần đầu tiên luyện ra được một viên linh đan vậy...

Một chỗ bị che khuất trong khu rừng, hai vị lão giả áo bào trắng đang ngồi nghiêm chỉnh trên hai tảng đá lớn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng toàn thân cao thấp đều dị thường cảnh giác, dù một trận gió nhẹ thổi qua, lỗ tai bọn họ đều sẽ động khẽ một cái.

Chờ thấy xác thực chỉ là một cơn gió mát bình thường đến không thể bình thường hơn chứ không phải khí thế cường giả nào đó, bọn họ mới trở lại bình tĩnh.

“Tam ca, tiểu tử kia sẽ từ chỗ này đi qua chứ, chờ nhiều ngày như vậy, vì sao chút động tĩnh cũng không có nhỉ? Có khi nào hắn đã bay qua, hoặc đổi một con đường khác rồi không?” Một vị lão giả khẽ nhắm hai con mắt, thì thào hỏi.

Một vị lão giả khác cũng giống vậy không mở to mắt, vẫn yên tĩnh khoanh chân ngồi trên đá lớn như cũ, hờ hững nói: “Lãnh tiên sinh vẫn luôn Thần Toán vô địch, hắn suy đoán nói chung sẽ không sai. Hắn nói chúng ta hôm nay, ở trên con đường này sẽ gặp phải tên hung đồ giết chết Lão lục, vậy thì nhất định sẽ gặp phải, kiên nhẫn chờ đợi đi!”

“Ai, thế nhưng cứ chờ đợi như vậy, thật sự quá nhàm chán...” Lão giả kia than thở một tiếng, hệt như một vị trí giả, lắc rồi lại lắc đầu.

Lúc này, một bóng mờ màu đen chậm rãi tiếp cận hai người, nhưng hai người hoàn toàn không phát giác ra. Chờ cái bóng mờ kia đi đến sau lưng hai người, đột nhiên tiếng sấm nổ vang, hai đạo lôi dực như hai thanh dao nhọn bỗng nhiên từ phía sau bọn họ xuyên thẳng qua.

Hình bóng của Trác Phàm, cũng từ trong bóng tối hiện ra.

Phốc!

Phun ra ngụm máu tươi, hai người đều cả kinh sợ hãi, bỗng nhiên mở choàng hai mắt, cái cổ cứng ngắc quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trác Phàm.

“Ôi chao, hiếm khi lão tử sợ bị các ngươi phát hiện, cố ý xuất ra Tiềm Ảnh quyết, hóa ra các ngươi đều nhắm mắt cải trang. Ngay cả mai phục mà cũng không dụng tâm, Khoái Hoạt Lâm thật đúng là không có tiền đồ!”

Trác Phàm lắc đầu thở dài, trong ánh mắt kinh khủng kèm theo nghi hoặc của hai người nọ, chầm chậm nắm lấy cổ của hai người. Tức khắc trong tay tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đó đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Có lẽ trước khi chết bọn hắn vẫn còn đang nghi hoặc, rốt cuộc thì tên này từ đâu chui ra thế?

Nhẹ nhàng phủi phủi tay, Trác Phàm nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.

Vốn hắn đã từng giao thủ qua với Lâm Tử Thiên, cảm thấy công pháp Khoái Hoạt Lâm tốc độ kinh người, có lẽ sẽ rất khó đối phó, cho nên ngay từ đầu đã chọn hai người bọn hắn để ra tay.

Nhưng không nghĩ đến lại gặp phải hai tên thế này, mai phục mà còn nhắm mắt lại giả bộ, đây không phải tìm chết thì là gì!

Chẳng lẽ lão tử một hơi giết hết bốn tên trưởng lão cao thủ trong bảy thế gia, vậy mà vẫn không được coi trọng?

Có điều thế này cũng tốt, hắn ra tay cũng nhẹ nhõm hơn nhiều!

Cảm thụ sau khi hóa điệu hai tên cao thủ Thiên Huyền, nguyên lực trong cơ thể càng thêm dồi dào, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn về tây trong khu rừng. chỗ đó có hai tên cao thủ Thiên Huyền của U Minh Cốc, cũng hẳn cấp bậc trưởng lão.

Hừ hừ, thật sự là đối thủ cũ!

Trác Phàm cười lạnh một tiếng, lần nữa hóa thành một đạo hắc ảnh, như một u linh vọt về phía bên kia.

Phía Tây khu rừng, cũng là hai vị lão giả, nhưng không giống với lão đầu kia mai phục còn đùa nghịch của Khoái Hoạt Lâm, hai người này nhãn thần âm lãnh dị thường, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.

Giống như biết Trác Phàm lợi hại, nên sắc mặt hai người đều cực kỳ ngưng trọng, không hề buông lỏng!

“Lão tam, tiểu tử này chậm chạp không đến, làm chúng ta đợi đến nóng ruột a!” Một lão giả kéo tay áo, một mặt chiến ý, đang đi tới đi lui bốn phía, ngó nhìn động tĩnh tứ phương. Một đôi mắt như cặp mắt của chim ưng, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén, đảo qua mỗi một ngóc ngách tỏng khu rừng.

Một lão giả khác cũng đang quan sát bốn phía, nhưng không biết vô tình hay cố ý, lại một mực duy trì khoảng cách trăm bước với lão giả kia, nghiêm túc nói: “Lão tứ, tiểu tử này chẳng những giết lão thất, còn có thể phế một tay của lão ngũ, âm hiểm độc ác, thực sự không phải người lương thiện. Ngươi và ta không thể lại coi hắn là tên Đoán Cốt cảnh mới xuất đạo, khinh thường thiếu cảnh giác. Lát nữa hắn đến, chúng ta nhất định phải chiếu ứng lẫn nhau, không cần thiết thì đừng cùng hắn đơn đả độc đấu, bước theo gót lão thất và lão ngũ!”

“Huynh yên tâm đi, ta thấy tiểu tử này đều là cao thủ Thiên Huyền giống như lão đại đấy!” Lão tứ hung hăng gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng xưa nay chưa từng có.

Một đạo bóng mờ dần dần tới gần bọn họ, sau khi nghe được lời nói, Trác Phàm không khỏi nhíu chặt hàng lông mày, trong bụng thầm khen ngợi.

Thế này mới đúng chứ, phải lấy thái độ như lâm đại địch ra đón tiếp lão tử đến, mới hợp với thân phận Ma Hoàng của lão tử nha. Nhưng có điều, các ngươi cẩn thận như vậy, lão tử làm sao đánh lén?

Bỗng, Trác Phàm lại có chút hoài niệm đến hai lão đầu Khoái Hoạt Lâm ở phía Đông trong đấy. Dù sao, bọn họ khiến hắn bớt được rất nhiều chuyện, còn hai tên này thì phải làm sao bây giờ?

Nếu muốn hắn một lúc đối phó với hai ten Thiên Huyền cảnh, hơn nữa còn là hai đại cao thủ trên cả ngũ trưởng lão của U Minh Cốc, hắn cũng phải rất cật lực đấy.

Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, hơi nổi lên do dự.

Nhưng, ngay lúc này, một tiếng nỏ lớn vang lên, phía Bắc cánh rừng đột nhiên toát ra luồng khói đặc bảy màu. Phàm những nơi bị khói đặc này dính phải, mặc kệ là thực vật hay động vật, thậm chí đất đá xung quanh, trong nháy mắt đều bị mục nát, không còn sinh cơ.

Hai tên lão giả bên này nhìn qua chỗ xa xa phía trước trong lòng kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nói: “Thất Thải Vân La Chưởng?”

“Người của Dược Vương Điện sao lại đến đây, ngay từ đầu không phải không có bọn họ sao?” Trong mắt Lão tam chứa đầy nghi hoặc.

Lão tứ nghĩ một lát, thờ ơ khoát khoát tay, cười nói: “Hắc hắc hắc... Đệ nhất luyện đan sư Độc Thủ Dược Vương không phải cũng bị tiểu tử kia giết chết ư, nghe nói thi thể cũng bị cướp đi, đây là đánh lên mặt của bọn họ, sao có thể không xấu hổ giận dữ được. Có lẽ bọn hắn tự động xin đi giết giặc, dù sao thêm một người, thêm một phần lực lượng.”

“Nhưng tại sao, bọn họ lại đánh ra Thất Thải Vân La Chưởng, chẳng lẽ...” Lão tam nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Tròng mắt Lão tứ cũng sáng lên, thốt ra tiếng: “Bọn họ phát hiện ra tiểu tử kia rồi, chúng ta nhanh đi trợ trận!”

Nhưng, không đợi hai người bay đi, trong mây mù bỗng nhiên có hai người chạy tới. Hai người vừa nhìn thấy, càng biết sắc kinh hãi: “Đây không phải là hai vị trưởng lão Đế Vương Môn ư, sao trên người lại trúng kịch độc của Thất Thải Vân La Chưởng, lẽ nào bị ngộ thương?”

Thế mà, trong lúc bọn họ đang nghi hoặc, bóng mờ kia trong nháy mắt đã đi đến sau lưng bọn họ...

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.