Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm tay có thể bỏng

Phiên bản Dịch · 2831 chữ

Chương 363: Chạm tay có thể bỏng

**Đẩy kp vs tlt năm mới để bão chap

“Bàng thống lĩnh, tại hạ là Cổ gia phía Tây thành, từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh Lạc gia, muốn bái kiến tiểu vương gia, hy vọng ngài có thể thông báo một tiếng.” Một vị công tử trẻ tuổi tướng mạo đường đường, đang đứng trước một cánh cổng nguy nga, khom người bái thật sâu về phía Bàng Nghĩa, nhìn qua cực kỳ thuận theo.

Thế nhưng hắn vừa dứt lời,liền bị đá một phát vào lưng, đem hắn hung hăng đá bay ra ngoài, một nam tử nhìn có chút hèn mọn, khinh thường phun một bãi nước miếng, khinh bỉ nói: “Hừ, một gia tộc tam lưu, cũng muốn trèo lên cành cao Lạc gia, ngươi cũng xứng?”

Tiếp theo, người kia liền dùng vẻ mặt nịnh hót nhìn về phía Bàng Nghĩa, xuất ra một bình sứ nhỏ, ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Hắc hắc hắc... Tại hạ là Bạch gia tại Lãnh Phong thành, hi vọng có thể may mắn được thu vào dưới trướng Lạc gia, tùy ngài sai phái, chỗ này có một bình ngũ phẩm linh đan, Thiên Vân đan, có thể trợ giúp ngài đột phá Thiên Huyền cảnh. Một chút tâm ý, còn mời...”

Ba!

Thế mà, hắncòn chưa nói xong, một bàn tay thô to không biết chỗ nào thò ra,đập vào trên mặt hắn, nhất thời đem hắn đập bay ra ngoài hơn ba thước, một bên má sớm đã sưng vù.

Ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy người kia là một lão giả chính nghĩa lẫm nhiên, hai con ngươi lãnh ngạo, rạng rỡ tinh quang, oán hận nói: “Hừ, Bạch gia tại Lãnh Phong thành chỉ là hạng giá áo túi cơm, trước kia chính là gia tộc phụ thuộc U Minh Cốc, hiện tại thế mà dám tìm tới nương tựa Xương Bình Vương, có phải là muốn làm gian tế? Lão phu là Vương gia tại Bán Hải Thành, tuyệt đối không cho phép loại chuyện vô sỉ như vậy phát sinh dưới mí mắt lão phut.”

Nói xong, lão giả kia liền ngạo nghễ đi vào trong, một bên vừa đi, còn một bên huy động ống tay áo, một mặt nghiêm nghị nói: “Lão phu thề sống chết bảo vệ Lạc gia, tuyệt không để bất luận chỗ trống nào cho bọn tiểu nhân vô lại chui vào...”

Phốc!

Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền ra, lão giả kia bỗng nhiên dừng lại. Bất giác khẽ giật mình, lão giả cúi đầu nhìn qua, lại nhìn thấy một bàn tay to đang đặt trên ngực hắn.

Bàng thống lĩnh lạnh lùng nhìn hắn, tà dị cười một tiếng: “Ta có cho ngươi đi vào sao?”

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay kia liền mãnh liệt dùng lực, nhất thời đem hắn ném ra xa hơn mười thước, mặt mày xám xịt. Lão giả kia đứng dậy, đầy bụng ủy khuất, mắng to: “Ngươi làm sao ngang ngược không nói đạo lý như thế, nói động thủ liền động thủ, lão phu... Lão phu không phải vừa bắt gian tế cho các ngươi sao!”

“Ý ngươi nói là người hồi nãy sao?”

Khẽ nhướng mày một cái, Bàng thống lĩnh xùy cười ra tiếng: “ Lạc gia ta lại không thu hắn, thì tính là gian tế cái lông!”

Nghe được lời này, lão giả kia liền ngửa mặt lên, còn đang muốn cãi lại, nhóm người ở phía sau dĩ nhiên đã xông tới, lúc này liền đem hắn bao phủ trong biển người. Có người còn sợ hắn lại nổi lên cùng bọn hắn cạnh tranh, vẫn không quên đạp cho hắn hai cước, khiến cho hắn trong nhất thời dậy không nổi.

“Xú lão đầu, con mẹ nó, ngươi bớt cậy già lên mặt, thừa cơ muốn lợi dụng sơ hở. Muốn ôm bắp đùi Lạc gia, Vương gia các ngươi vẫn còn non lắm!”

“Đúng đấy, bớt ở chỗ này gây vướng bận, Phương gia chúng ta đã thề nhất định phải làm đầy tớ cho Lạc gia, các ngươi cũng chớ tranh giành cùng ta a! Bàng thống lĩnh, chỗ ta có một kiện gia truyền tứ phẩm linh binh muốn dâng lên, kính xin ngài có thể thông báo cho ta một tiếng.”

“Phi, tứ phẩm linh binh cũng dám cầm ra? Ngươi cho rằng Lạc gia đường đường đứng đầu ngự hạ bát gia thiếu cái thứ đồ chơi con nít này của ngươi sao? Bàng thống lĩnh, chỗ ta có thật thiên tài địa bảo lục phẩm a, mong ngài trước mặt tiểu vương gia thay ta nói tốt vài câu, nhận lấy chúng ta đi...”

...

Trước một tòa nhà to lớn, có một đám người đang từ bốn phương tám chạy tới, đông như trẩy hội. Bên trên treo bảng hiệu n, khắc lấy bốn chữ vàng “Xương Bình Vương phủ”cứng cáp có lực.

Đây chính là vương phủ hoàng đế ban cho Lạc Vân Hải tại đế đô, cũng là nơi ở của Lạc gia tại đây.

Bởi vì Lạc gia tại đại điển sắc phong nhận được phong thưởng vô cùng lớn, lại lực áp Đế Vương Môn đứng đầu bảy nhà, trở thành đầu lĩnh chân chính của tám nhá, cho nên các thế tục gia tộc như cỏ đầu tường ngã theo các phía, liền vội vã đến đây tiếp kiến tiểu vương gia, muốn sớm có thể ôm vào bắp đùi ngôi sao mới đang dần dần bay cao lên này.

Bất quá, bởi vì nhân số quá nhiều, Trác Phàm lại chưa trở về, Lạc Vân Thường liền để Bàng thống lĩnh cản bọn họ ở bên ngoài. Thế nhưng những người này vẫn như cũ mặt dày mày dạn, một mực dây dưa không rời đi, một bộ như muốn cùng Lạc gia cùng tồn cùng vong.

Bàng thống lĩnh nhìn thấy hết thảy, trong lòng lại âm thầm cười lạnh.

Nếu tại thời khắc Lạc gia gặp nguy nan, những người này làm như thế, hắn nhất định sẽ cảm kích vạn phần. Nhưng bây giờ a, hừ, một đám nịnh hót mà thôi…

“Ách, đây là...”

Bỗng nhiên, một tiếng kinh nghi vang lên, sau khi Trác Phàm hỏi thăm nội thị tại hoàng thành nơi Lạc gia đặt chân, mới tìm tới được nơi này, thế nhưng khi đến đây lại nhìn thấy một biển người đông nghìn nghịt như thế liền không khỏi sững sờ hai giây.

Sau đó hắn liền hiểu được, bất đắc dĩ cảm thán, thật sự là thói đời nóng lạnh a!

“Là... Là... Thiên hạ đệ nhất đại quản gia, Trác quản gia!”

Không biết là ai, vừa nhìn thấy Trác Phàm liền kích động đến mức ngay cả lời đều nói không lưu loát, hét to lên tiếng. Tiếp theo, ánh mắt mọi người liền sáng lên, ào ào tiến về phía Trác Phàm.

“Trác quản gia, xin hãy thu nhận chúng ta a, gia tộc bọn ta nhất định sẽ trung thành tuyệt đối với ngài, tuyệt không hai lòng!”

“Trác quản gia, đừng nghe hắn, nhận lấy ta đi, gia tộc bọn ta thế nhưng là nhất lưu gia tộc, luận về chiến lực đều là tiêu chuẩn. Cùng ngài xông pha chiến đấu, hoàn toàn không thành vấn đề...”

...

Đám người như sóng thần mãnh liệt mà tới, tất cả mọi người đều tranh nhau chen lấn, giống như muốn đem Trác Phàm hoàn toàn bao phủ trong biển người vậy, tia cuồng nhiệt trong mắt, càng là như muốn đem Trác Phàm hòa tan.

Da mặt nhịn không được co lại, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, đồng tử bên phải lóe lên quầng sáng màu vàng óng liền biến mất.

Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!

Bạch!

Thân ảnh Trác Phàm liền biến mất, đợi đến khi hắn lần nữa xuất hiện, đã đi đến bên người Bàng thống lĩnh.

“Cản bọn họ lại!” Không buồn liếc nhìn bất luận kẻ nào, Trác Phàm trực tiếp đi vào trong. Bàng thống lĩnh nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, một cái cũng không vào được.”

Mà những người cuồng nhiệt kia nhìn thấy Trác Phàm đang bị bọn họ bao vây lại đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện tại cửa chính thì không khỏi cả kinh trợn mắt há mồm.

Đây chính là thực lực của Trác đại quản gia Lạc gia a, thực sự quá ngưu bức.

Mà một số nữ nhân, càng là thét lên: “A, quá tuấn tú, Trác Phàm, ta muốn sinh con cho ngươi!”

Cứ thế, mọi người lại một lần nữa phóng về phía vương phủ, lại bị thân thể vạm vỡ của Lão Bàng ngăn ở bên ngoài. Lấy thân thể cường hãn của Bàng thống lĩnh sau khi luyện Ma Sát Quyết, đám nhân vật lâu la này căn bản đừng nghĩ tiến vào được một cái.

Cáo biệt đám phần tử cuồng nhiệt kia, Trác Phàm theo cửa lớn đi vào trong, bên tai vẫn như cũ có thể nghe tiếng thét chói tai truyền đến từ ngoài cửa lớn, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiện tại Lạc gia, quả nhiên là chạm tay có thể bỏng. Vô luận là từ trên xuống dưới, hay từ trong ra ngoài, đối với Lạc gia đều là nhất trí tôn sùng. Đây là mục đích ban đầu của hắn khi kinh doanh Lạc gia, nhưng hiện tại, hắn lại ẩn ẩn cảm thấy lo lắng.

Cái gọi là khổ tận cam lai, nhưng ngược lại, thái cực cũng sẽ phủ tới.( Câu này thực sự quá khó hiểu, mình dịch không rõ được, đại khái là khi đạt đến đỉnh cao, đồng nghĩa cũng tới lúc suy thái)

Hiện tại bọn họ tại toàn bộ Thiên Vũ, xác thực rất đỏ, thậm chí là đỏ bừng bừng, nhưng chẳng mấy chốc sẽ biến thành đen, vận rủi cũng sẽ tới. Vậy đại khái cũng là kết quả mà lão hoàng đế muốn nhìn thấy nhất đi.

Trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, Trác Phàm cười lạnh.

Bất quá đáng tiếc, đại quản gia của Lạc gia là Trác Phàm ta, không thể thuận theo tâm ý của ngươi được. Ván cờ thiên hạ này, không chỉ một mình chấp tử, mà còn có ta nữa đấy!

Nghĩ như vậy, Trác Phàm ngạo nghễ ưỡn ngực, đi vào trong, chỉ chốc lát sau liền đi tới trước đại sảnh tiếp khách. Mà ở nơi đó, ngoại trừ Lạc Vân Thường cùng Lạc Vân Hải, còn có một số lão bằng hữu đang chờ, chính là nhóm người Tiềm Long Các, Kiếm Hầu Phủ cùng Hoa Vũ Lâu.

“Trác Phàm, ngươi cuối cùng cũng trở về, mọi người... Chờ ngươi đã lâu!” ThấyTrác Phàm xuất hiện, Lạc Vân Thường lập tức vọt ra, tự nhiên cười đón nói.

Trác Phàm cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, khi đi vào phòng khách mới hướng các vị gia chủ ôm quyền cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, trở về muộn. Chủ yếu là cái lão già kia miệng quá nát, bằng không ta đã về từ sớm, làm sao có thể để cho các ngươi chờ thời gian dài như vậy? Ha ha ha...”

Gương mặt nhịn không được mà co lại, bọn người Long Dật Phi vừa muốn mở miệng khách khí một tiếng, lại trong nháy mắt bị nghẹn lại. Liếc nhìn nhau, trong miệng đều là đắng chát.

Trong thiên hạ này, dám gọi Đế Vương Thiên Vũ là lão đầu nhi, còn nói miệng hắn nát, đoán chừng cũng chỉ có vị Trác quản gia không sợ trời không sợ đất này thôi.

Đám tiểu bối Long Hành Vân cùng Tạ Thiên Thương đi theo, cũng nhìn lẫn nhau, không còn gì để nói.

Bọn họ hiện tại đều có chút khó xác định, Trác Phàm có phải là người có cùng bối phận với bọn họ hay không . Lấy tuổi tác tới nói, bọn họ hẳn là người có cùng bối phận. Thế nhưng chênh lệch làm sao lại lớn như vậy? Người ta ngưu bức hò hét, làm viêc tùy ý, không cần để người nào vào mắt, còn chúng ta làm sao lại phải cẩn thận từng li từng tí, cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế chứ?

Mấu chốt là, địa vị của người ta hôm nay đều là tự mình dốc sức làm ra, bọn họ thì hưởng thụ tổ tông che chở, thế mà so ra còn kém người ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chênh lệch trong đây thật sự là cách nhau một trời một vực a!

Vừa nghĩ đến đây, các vị thiếu niên anh hùng hào kiệt liền một trận tinh thần sa sút, người so với người, tức chết người!

Mà sắc mặt Lạc Vân Thường cũng có chút mất tự nhiên, hung hăng nhéo hắn một cái, sẵng giọng: “Về sau ngươi có thể nói chuyện chú ý một chút hay không, sao lại có thể bôi nhọ hoàng thượng như thế, không muốn sống nữa sao!”

“Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn sợ Long các chủ bọn họ mật báo hay sao?”

Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Trác Phàm nhìn về phía nhóm người Long Dật Phi cười đùa nói.

Nhóm người Long Dật Phi lại vội vàng khoát khoát tay, tỏ thái độ nói: “Nào dám, Trác huynh đệ nói đùa, sao có thể thật chứ?”

Liếc nhìn bọn họ một cái, Trác Phàm bật cười lớn: “Thực ra Trác Phàm ta nói chuyện, không có chú ý nhiều như vậy, nhưng cũng không phải là người ngu, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa rồi, ta sở dĩ dám ở trước mặt các ngươi trêu chọc hoàng đế, ắt có niềm tin các ngươi sẽ không nói ra. Tựa như lúc trước ta nói với các ngươi, các ngươi giúp đỡ ta 10 năm, về sau Lạc gia sẽ thành núi dựa lớn nhất của các ngươi.”

“Hiện tại, vẫn chưa tới 10 năm a, Lạc gia thế nhưng đã là gia tộc duy nhất có thể chống đỡ Đế Vương Môn. Nếu Lạc gia ngã, các ngươi còn có đường sống sao? Cho nên hiện tại, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi thừng, các ngươi làm sao có thể bán đứng ta, ta cũng tin tưởng các ngươi nhất, đúng hay không?”

Trác Phàm đột nhiên cười to, trong tươi cười mang theo từng tia từng tia quỷ dị, nhóm người Long Dật Phi thì liên tục gật đầu, liên tục xưng phải.

Hiện tại nhóm bọn họ trước mặt Lạc gia, ngược lại lại có chút xấu hổ.

Dù sao thực lực của Lạc gia bây giờ, đã vượt xa bọn họ, mà trong tương lai sẽ càng ngày càng mạnh, vượt bọn họ 180 con phố cũng không nhất định.

Người ta thế nhưng là trong vòng mười năm, đạt đến độ cao mà bọn họ dùng ngàn năm cũng không đạt đến, còn có cái gì không làm được?

Cho nên, hiện tại khi đối mặt Lạc gia, những thế gia lâu đời như Tiềm Long Các, ngược lại lại có loại cảm giác như đang đối mặt với Đế Vương Môn, mỗi một câu nói, mỗi lần động một cái ngón tay của người ta, đều khiến họ nơm nớp lo sợ.

Nhất là khi đối mặt Trác Phàm, càng là như vậy.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, tương ứng với thực lực, cỗ khí thế vương giả của Trác Phàm, quả nhiên là so Hoàng Phủ Thiên Nguyên cùng Lãnh Vô Thường còn đáng sợ hơn nhiều lắm a!

Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của bọn họ, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, khoát tay một cái nói: “Mọi người không cần quá khẩn trương, chúng ta thế nhưng là lão bằng hữu cùng chung hoạn nạn, Lạc gia sẽ không làm ra loại chuyện vong ân phụ nghĩa kia. Chúng ta khác với Đế Vương Môn, ở sau lưng chúng ta, các ngươi tuyệt đối an toàn. Không cần sợ hãi ngày sau chúng ta lớn mạnh sẽ gây bất lợi cho các ngươi. Đúng rồi, vì sao không thấy Sở lâu chủ a?”

Tựa hồ muốn làm hòa hoãn không khí, lại tựa hồ như thật sự muốn biết, Trác Phàm tiện miệng hỏi.

Thế nhưng lời vừa nói ra, sắc mặt nhóm người Mỗ Mỗ lại trong nháy mắt trở nên không tự nhiên, ấp a ấp úng, không nói ra được một chữ …

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 500

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.