Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam Hải Mị Ảnh Dực

Phiên bản Dịch · 2682 chữ

Chương 364: Lam Hải Mị Ảnh Dực

“Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?” Khẽ chau mày, nội tam Trác Phàm bất giác xiết chặt.

Mỗ mỗ vội vã khoát khoát tay, cười khan nói: “Ha ha ha... Trác quản gia không cần phải lo lắng, Khuynh Thành nàng... Nàng bất quá là đang bế quan mà thôi, không quan trọng!”

“Bế quan? Bách gia tranh minh đã kết thúc, lúc này lại là thời điểm quan khẩn yếu khi tám nhà tranh phong, nàng thân là tổng lâu chủ bế cái gì quan?” Tròng mắt hơi động một chút, Trác Phàm chăm chú nhìn đám người Mỗ Mỗ, đã nhìn ra các nàng mất tự nhiên, trong lòng bất giác trầm xuống, minh bạch nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, còn không đợi hắn tiếp tục hỏi, tiếng hét như chiêng vỡ của Lão Bàng lại đột nhiên vang vọng bên tai tất cả mọi người: “Thái tử điện hạ, tam hoàng tử điện hạ đến!”

Không khỏi giật mình, bọn người Long Dật Phi liếc nhìn nhau, lại đều là đầy vẻ kinh nghi.

“Thái tử điện hạ này luôn luôn tuân theo tổ huấn, rất ít khi cùng ngự hạ gia tộc lui tới. Thế nhưng lần này, như thế nào lại công nhiên chống lại giao huấn của bệ hạ, đến đây tiếp kiến đệ bát thế gia Lạc gia chứ?” Mỗ Mỗ cau mày, liếc nhìn đám ngươig Trác Phàm một chút, âm thầm phỏng đoán: “Xem ra... Hoặc là hắn cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp, không thể không tìm kiếm viện thủ; Hoặc là, tình thế của Lạc gia các ngươi hiện tại quá tươi sáng, khiến cho hắn đường đường là thái tử cũng muốn hưởng ké một chút.”

Nhẹ nhàng chơi đùa đầu mũi, trong mắt Trác Phàm rạng rỡ tinh quang, thì thào lên tiếng: “Lần đầu ta nhìn thấy vị thái tử này, liền có một loại cảm giác. Người này tuy lễ độ, đối nhân xử thế đều rất thỏa đáng. Nhưng đối với bất kỳ thế lực nào, đều là điểm đến là dừng, bụng dạ cực sâu, hẳn là sẽ không tùy ý để bị cuốn vào trong tranh đấu giữa các phe phái, thuộc về loại hình lão hồ ly bình chân như vại. Bất quá, lần này hắn lại chủ động lấy lòng chúng ta, rút ngắn quan hệ, khẳng định là có ẩn tình, trước mắt cứ gặp mặt rồi nói sau.”

Đám người Mỗ Mỗ nghe thế, cũng khẽ gật đầu, Trác Phàm hành sự cay độc, gặp chuyện cũng không sợ hãi, khiến bọn họ cũng mười phần kính nể.

“Trác quản gia, thái tử điện hạ tự mình đến tiếp kiến Lạc gia, có lẽ là có chuyện muốn thương lượng. Chúng ta ở chỗ này cũng không tiện, trước hết cứ tạm thời né đi một chút.” Tạ Khiếu Phong suy nghĩ một chút, nhìn về phía Trác Phàm nói.

Trác Phàm khẽ gật đầu, liền để Nghiêm Phục dẫn mọi người hướng đi vào sau phòng: “Tạ ơn Phủ chủ suy nghĩ chu đáo, mời!”

Tiếp theo, khi tất cả mọi người đều đã rời đi, không lâu sau liền có một trận tiếng cười to sang sảng bỗng nhiên từ bên ngoài phòng vang lên: “Ha ha ha... Hoàng đệ, Hoàng muội, Xương Bình phủ các ngươi thật náo nhiệt a, những người đang chen lấn ngoài cửa kia, kém chút liền làm cho huynh đệ ta cũng vào không được!”

Hai bóng người màu vàng mang theo mấy vị tùy tùng chậm rãi đi vào tầm mắt mọi người, chính là hai người thái tử cùng tam hoàng tử Vũ Văn Thông.

Trác Phàm liếc nhìn thái tử một chút, trong lòng âm thầm cười lạnh, tiểu tử này làm như quen thuộc lắm a, hoàng đế vừa phong cho Lạc gia làm vương gia cùng công chúa, hắn liền tự cho mình thân phận huynh trưởng, quả thật không hề khách khí.

Bọn họ coi như muốn cầm cây chổi đem hắn đuổi ra, cũng không thể không có chút ý tứ. Bất quá điểm này, cùng một tên khác ngược lại là y hệt.

Đảo mắt nhìn về phía bàn tử bên cạnh hắn, Trác Phàm bất giác lắc đầu cười khổ.

Nhớ lại năm đó, mập mạp này không phải cũng là mạnh mẽ bắt hắn kết bái thành anh em sao? Nghĩ như thế, hai người này thật đúng là huynh đệ ruột thịt a, hừ hừ hừ…

“Thái tử điện hạ giá lâm, không từ xa tiếp đón, mong rằng thứ tội!” Lạc Vân Thường lôi kéo đệ đệ Lạc Vân Hải, hướng thái tử Vũ Văn Bác khom mình hành lễ, mà Trác Phàm lại là cứ như vậy, thẳng tắp đứng ở phía sau, cứ như người không liên quan mà đứng nhìn.

Mà thái tử cũng không trách móc, cũng làm như không nhìn thấy loại hành động vô lễ này, vội vàng đem hai người đỡ dậy, cười nói: “Đâu có đâu có, hoàng đệ, hoàng muội, mọi người về sau đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy, kêu ta đại ca liền tốt!”

Hai tỷ đệ Lạc Vân Thường không khỏi sững sờ nhìn lẫn nhau, phát hiện thái tử này thật sự là khiêm cung lễ phép, bình dị gần gũi, trong lòng không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng Trác Phàm vẫn như cũ mắt lạnh nhìn hết thảy, hắn là người đã sống hai thế, con hổ biết cười thế này hắn cũng đã gặp nhiều rồi.

“Nga, Trác quản gia, hôm nay các hạ thụ phong thiên hạ đệ nhất đại quản gia, thống lĩnh hết thảy Thiên Vũ, dưới một người, trên vạn người, vạn thế vinh quang, quả thật đáng mừng. Bản Điện tới chúc mừng chậm, mong được tha thứ!”

Sau đó thái tử đi đến trước mặt Trác Phàm, trịnh trọng cúi đầu, khom lưng có khi phải đến 90 độ, quả nhiên là hành đại lễ, chỉ kém chút quỳ xuống.

Cho dù là nhóm người Lạc Vân Thường nhìn thấy cảnh này, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc đến ngây người.

Đây đường đường là thái tử điện hạ, trong thiên hạ, người có thể thụ lễ lớn như vậy, ngoại trừ hoàng đế, cũng chỉ có mấy vị trọng thần như tứ trụ kia. Cho dù là gia chủ ngự hạ thất gia, cũng vạn vạn không chịu nổi lễ nghi như vậy.

Nhưng bây giờ, hắn thế mà hướng Trác Phàm làm cái đại lễ, lòng dạ chiêu hiền đãi sĩ như thế thật sự là khiến tất cả mọi người có mặt tại đây, vừa kính trọng lại vừa bội phục.

Thế mà, Trác Phàm lại một bộ như không có gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, đạm mạc gật đầu nói: “Ừm, đã biết, lần sau đến sớm một chút!”

Phốc!

Một miệng lão huyết kém chút phun ra, tất cả mọi người có mặt ở đây cùng nhau cười ngất, cho dù là thái tử điện hạ một mực khom lưng không nhìn thấy sắc mặt, lúc này da mặt cũng mãnh liệt co rút, một khuôn mặt xinh đẹp, vì tức giận mà hơi hơi đỏ lên.

Vũ Văn Thông nhịn không được, nhảy ra mắng: “Huynh đệ, ngươi như vậy là không đúng rồi, đã được đà còn lấn tới? Đại ca ta hảo ý đến cửa chúc mừng, ngươi đây là cái thái độ gì, còn lần sau đến sớm một chút, làm như hai chúng ta thật sự thua thiệt ngươi...”

“Là chính hắn nói tới chúc mừng chậm, mong ta thứ lỗi. Chẳng lẽ ta lại không tha thứ cho hắn, đem hắn chửi mắng một trận mới được hay sao?” Trác Phàm trợn mắt một cái, xem như chuyện đương nhiên nói.

Phốc!

Lại một miệng lão huyết kém chút phun ra, một thân thịt mỡ của bàn tử vì tức giận mà toàn thân loạn chiến, cả giận nói: “Ngươi nha, muốn gây chuyện có phải hay không, một lời nói khách khí mà nghe không hiểu, ngươi còn coi là thật? Ngươi có tin ta…, có tin ta...”

“Tin ngươi cái gì, muốn đánh nhau phải không, đến a!” Trác Phàm xùy cười một tiếng, hướng bàn tử dựng thẳng một ngón giữa, khiêu khích nói.

Mí mắt bàn tử nhảy loạn, giận sôi lên, liền muốn xông về trước, bất quá, hắn cũng rõ ràng, hắn vạn vạn chơi không lại Trác Phàm. Cho nên một bên làm ra tư thế muốn vọt tới trước, một bên dùng cái tay mập mạp đầy mỡ như vô tình như cố ý giữ chặt tay thái tử, hô lớn: “Đại ca, ngươi đừng cản ta, hôm nay ta phải giáo huấn tiểu tử này một trận thật tốt, cho ngươi xuất ngụm ác khí.”

Khóe miệng thái tử giật một cái, trong lòng không còn gì để nói.

Khó trách lão tam này cùng Trác Phàm kết bái thành anh em, hai tên này đều không phải người a! Một tên thấy trang bức được liền sẽ trang bức, hung hăng càn quấy, gặp ai cũng trang, ngay cả nhìn thấy bản thái tử cũng trang, suốt ngày cầm lỗ mũi nhìn người.Một tên khác cũng muốn trang bức, thế nhưng là không có thực lực kia, nhưng vẫn như cũ muốn cứng rắn trang, còn muốn lôi kéo bản thái tử cùng một chỗ trang.

Hai người này, thật đúng là trời sinh tuyệt phối, đều cùng một loại mặt hàng. Trở thành huynh đệ, cũng là thiên ý đi.

Bất quá, mặc dù trong lòng của hắn nghĩ như vậy, nhưng cũng minh bạch, Trác Phàm thật sự có thực lực để trang bức a, không thể đắc tội, chỉ có thể kết giao. Sau đó cười lớn một tiếng, đánh tiếng giảng hòa: “Ha ha ha... Trác quản gia quả thật là có tính tình trung lập, không già mồm cãi láo, bản điện mười phần thưởng thức. Lão tam, vừa mới rồi là bản điện thành tâm xin lỗi, Trác quản gia nói đúng, ngươi cũng đừng tính toán.”

“Hừ, xem xét thẻ diện đại ca, ta tha cho ngươi một lần, nếu ngươi còn dám có lần sau, hừ hừ!” Bàn tử vẫy vẫy ống tay áo, mười phần tiêu sái vung hai câu ngoan thoại, nhưng trong lòng lại là thở dài phào một hơi.

Mẹ ta nha, cuối cùng cũng ứng phó xong, nếu thật sự cùng tên quái vật này đánh, 800 cân thịt mỡ này của ta thế nhưng là vài phút liền bị nấu thành bã dầu a!

Trác Phàm cũng từ chối cho ý kiến nhẹ hừ một tiếng, không để ý tới.

Sau đó mọi người liền cùng một chỗ đi đến đại sảnh, ngồi vây quanh một vòng. Thái tử vỗ vỗ tay, cho người đưa lên quà mừng, chính là mấy chục kiện bát phẩm linh dược, còn có một số linh binh lục thất phẩm, cùng một số loại khoáng vật.

Những khoáng vật này, thậm chí còn có loại vượt qua Kim Cương Lưu Sa mà Trác Phàm lúc trước coi như trân bảo, đặc biệt bên trong còn có một kiện Lam Hải Mị Ảnh Dực, chính là hai cánh của linh thú cấp bảy, Hải Tâm Mị Điệp!

Nghe nói loài Hải Tâm Mị Điệp này cực kỳ thưa thớt, thường lui tới trong vùng biển rộng mênh mông, như có như không, thiện dùng mị thuật, cõng người vượt biển, cho dù là cao thủ cường giả Thần Chiếu, cường độ Nguyên Thần đã tu luyện đến chí thượng, gặp phải linh thú này, cũng sẽ bị mê hoặc, cuối cùng bị hút mất Nguyên Thần mà chết.

Mà hai cánh của linh thú này, tự nhiên cũng mang theo công hiệu mị hoặc, so với Lôi Vân Dực của hắn lúc trước còn mạnh hơn a. Không chỉ ở uy lực, mà còn ở phương thức công kích.

Phàm là tu luyện tới cao tầng, thì càng là tu luyện Nguyên Thần. Cho phương thức công kích nhằm vào nguyên thần, lại càng trọng yếu.

Lam Hải Mị Ảnh Dự này, có thể nói là ác mộng của Thần Chiếu cảnh, thậm chí là của cao thủ trên cảnh giới này.

Nhìn chằm chằm vào đồ vật mà thái tử mang đến, mắt Trác Phàm bất giác phát sáng, âm thầm tán thưởng. Hoàng thất Thiên Vũ quả nhiên mới là đại tài chủ chân chính trong Thiên Vũ. Một cái thái tử, còn chưa là hoàng đế, thế mà có thể xuất ra lễ vật nặng như thế, quả thật không thể khinh thường.

Mà thái tử nhìn thấy ánh mắt của Trác Phàm lúc này, cũng rất hài lòng, gật đầu cười nói: “Trác quản gia, bản điện biết rõ ngươi từng có một đôi Lôi Vân Dực, nhưng trong trận chiến tại Bách gia tranh minh mà bất hạnh tổn hại. Nay đặc biệt đưa lên một kiện lễ mọn, nếu không chê xin vui lòng nhận cho!”

“Vô công bất thụ lộc, thái tử hôm nay đưa cho Trác mỗ phần đại lễ này, không biết có chuyện gì muốn phân phó, xin cứ nói!” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trác Phàm cũng không tin chuyện có bánh từ trên trời rớt xuống, thản nhiên nói.

Chậm rãi lắc đầu, khóe miệng thái tử nhếch lên một đường cong thần bí: “Trác quản gia chính là đương đại anh kiệt, Lạc gia lại là rường cột của đế quốc, ngày sau bản đện chỉ muốn cùng các vị nắm tay nhau,cũng nhau an bang định quốc, thực sự không cầu gì hơn!”

Hừ, không phải là muốn để lão tử cùng Lạc gia phụ tá ngươi sao, còn nói mịt mờ như vậy, thật tốn sức!

Trác Phàm trong lòng cười lạnh, âm thầm suy nghĩ.

Bàn tử lại sớm không kiên nhẫn, thúc giục nói: “Đại ca có ý tốt, ngươi thu thì cứ thu , từ đâu tới nhiều cân nhắc như vậy? Không phải chỉ là để ngươi xuất lực cho Thiên vũ sao, lại có gì to tát? Lạc gia thân là một phần của Thiên Vũ, cái này còn cần phải nói sao?”

Thật sâu liếc nhìn bàn tử một chút, Trác Phàm khẽ híp mắt, tà cười ra tiếng, gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Vốn hắn còn tưởng rằng mập mạp này cùng thái tử đến đây, chính là cùng một đám, nhưng theo lời bàn tử nói, lại căn bản không phải một chuyện.

Thái tử là có ý muốn cùng Lạc gia nắm tay nhau, để Lạc gia trợ giúp cho hắn, còn an bang đinh quốc, chỉ là thứ yếu. Nhưng qua lời của cái tên bàn tử thích giả vờ ngây ngốc này, lại hoàn toàn thay đổi, thành Lạc gia là vì Thiên vũ mà hiệu lực, tiếp nhận những thứ lễ vật này.

Cứ như vậy, bàn tử nhìn qua như đang giúp thái tử thuyết phục, nhưng thực tế là giúp Lạc gia thoát thân, không hề bị điều kiện của thái tử trói buộc. Dù sao cũng là hiệu lực cho Thiên vũ, chứ không phải hiệu lực cho một mình thái tử, chênh lệch giữa hai chuyện này chính là một trời một vực.

Lễ vật của thái tử lần này cứ thế mà xem như biếu không!

Nguyên lai mập mạp này, mới là cao thủ quyền mưu chân chính a. Chỉ là không biết, vị thái tử ở bên cạnh có nghe ra mùi vị thực sự bên trong hay không.

Nếu hắn nghe ra được, chắc hẳn sẽ tức chết cho xem ...

Bạn đang đọc Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Dịch) của Dạ Kiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 496

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.