Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Phàm

Tiểu thuyết gốc · 2220 chữ

Nửa năm sau.

Kể từ khi Lâm Hiếu rời đi hang đá đã được 5 tháng còn 2 tháng nữa Lâm Hiếu kết thúc thí luyện.

Lâm Hiếu đã đi kha khá vào trong rừng nhưng hiện tại nhìn Lâm Hiếu hơi dơ bẩn vì 3 ngày trước Lâm Hiếu hái 1 gốc Mộng Hồn Thảo của con Yêu Đan canh giữ.

Hồn Mộng Thảo giúp tăng lên linh hồn và cảm ứng xung quanh.

Lâm Hiếu vận dụng Ẩn thân thuật theo dõi Yêu Đan 7 ngày liên tục nắm được sinh hoạt hằng ngày của nó.

Canh lúc nó đi ra ngoài săn mồi Lâm Hiếu hái được rồi chuồn lẹ nhưng không chạy quá nhanh cho nó 3 ngày truy sát Lâm Hiếu.

Lâm Hiếu cố tình để lộ 1 ít khí tức cho nó truy đuổi.

Lâm Hiếu muốn phục dụng Mộng Hồn Thảo cũng không được vì như tên của hồn Thảo là phục dụng vào phải nằm mộng 1 hồi.

Đêm hôn nay , từng đợt gió hiu hiu mang theo từng tia sát khí vả vào mặt Lâm Hiếu.

Đối diện Lâm Hiếu là 1 con heo 4 chân , trên thân đầy vết sẹo , răng năng nhọn hoắc như dao găm, thân hình cao to 1m5 , đôi mắt đỏ ngầu như bị trọc giận và điên cuồng.

Lâm Hiếu vừa cười vừa nói :

" Đại ca a tha cho ta được không ? Ta chả lại đồ cho ngươi."

Mặc kệ Lâm Hiếu nói gì con Heo Yêu đấy hùng hục lao thẳng vào người Lâm Hiếu như racing boy đua xe vậy.

Lâm Hiếu lôi trên người ra 1 cây Côn.

Cây Côn này do trộm được của 1 con Yêu Đan trong hang lúc nó trọng thương.

Trong hang có Kiếm , có Đao nhưng Lâm Hiếu không biết sử dụng Đao cũng , không biết sài kiếm , nhìn có vẻ bọn nó đã ở đây khá lâu đa phần mục nát hết rồi.

Bên cạnh 1 đống xương khô của nhân loại có cả túi trữ vật Lâm Hiếu gom mang đi hết.

Suy đi nghĩ lại Lâm Hiếu quyết định lấy cây Côn vì dễ sài , chưa bị hư hao nhiều , nó nặng 50kg lúc cầm lên nện xuống cũng phát ra lực.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hiếu giao chiến chính diện với 1 con Yêu Đan vì những lần khác gặp các con Yêu Đan Lâm Hiếu cũng dùng ẩn thân thuật né tránh hoặc lúc Yêu Đan bị thương nặng Lâm Hiếu mới ra tay.

Ba ngày nay Lâm Hiếu luôn giữ vừa đủ tốc độ để nó truy sát đến gần ra ngoài bìa rừng vì Lâm Hiếu biết lúc chiến đấu sẽ gây ra động tĩnh lớn hấp dẫn nhiều Yêu Thú xung quanh.

Những đợt húc của con Heo Yêu vừa nhanh vừa mạnh Lâm Hiếu lợi dụng địa hình né tránh ra cho nó tông vào mấy thân cây lớn nhưng sức lực nó tông quá khỏe gẫy hết cây nó tông vào.

Nó tông đá thì vết đá xuất hiện vết lõm.

Lâm Hiếu không vội mà giết chết nó Lâm Hiếu đang dụ dỗ để nó tiêu hao từ từ thể lực của nó đã.

Không biết qua bao lâu Heo Yêu có vẻ mệt mỏi Lâm Hiếu bắt đầu ra tay từng cây côn nện xuống đầu con heo.

" Bịch Bịch Bịch... "

Từng tiếng thịt bị đập vang lên.

Lâm Hiếu vừa đánh vừa chạy lợi dụng ưu thế tốc độ của mình Lâm Hiếu đánh du kích.

Không biết qua bao lâu Heo Yêu phải gục xuống Lâm Hiếu cũng không vội chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn kỹ vào xác heo Yêu.

1 tiếng sau Heo Yêu gầm thẹt bật dậy lao thẳng vào người Lâm Hiếu.

Mặt Lâm Hiếu không 1 tia biểu cảm như là đã tính trước việc này vậy chỉ nhẹ nháng né qua 1 bên và cầm cây côn kết liễu nó.

" Éc éc éc... "

Từng tiếng kêu thảm thiết , 1 chút dẫy dụa của đời của con heo vang lên.

Lâm Hiếu lấy trong túi trữ vật ra 1 cây kiếm cắt từng miếng thịt heo ra.

Rồi nhóm lửa bắt đầu ăn thịt.

Lâm Hiếu vừa ăn vừa cảm khái :

" Đúng là ngu như heo! "

Đang lúc ăn bỗng Lâm Hiếu ngửi thấy 1 mùi máu tươi , bên tai vang lên tiếng.

" Xoạt xoạt... "

Lâm Hiếu bắt đầu cảnh giác lên dập tắt đống lửa leo lên cây quan sát tình hình.

Thì thấy 1 thanh niên cao tầm 1m7 nhìn khoảng 16 - 17 tuổi trên lưng có 1 vết thương cực lớn do dao kiếm tạo thành bước đi đầy kiên đinh tuy vết thương trên người khá nặng khuân mặt xanh mặt lại.

Vết thương vẫn không ngừng rỉ máu.

Khuân mặt gầy còn ôm yếu như 1 thư sinh.

Đôi mắt sáng lên trông rất thần.

Những bước đi kiên định đi thẳng về phía trước.

Rồi ngồi lại chỗ Lâm Hiếu vừa đốt đống lửa.

Xé áo trên thân tự băng bó vết thương.

Nhìn khí tức trên người tỏa ra Lâm Hiếu đoán luyện khí kỳ tầng 13.

Thanh niên kia mở miệng :

" Tại hạ Vương Phàm bị kẻ thù truy sát bước vào đường cùng mong đạo hữu giúp đỡ! "

Lâm Hiếu vẫn ở yên đấy quan sát không có ý định giúp đỡ.

Vương Phàm thấy không có ai bước ra chỉ hít thở xong thở phào nhẹ nhõm nhưng lại mang theo 1 tia tuyệt vọng.

Vương Phàm lại nhìn xuống miếng thịt heo đang nướng khét trong đống than thì nhặt lên rồi cúi trào với không khí và cao giọng nói :

" Đa tạ huynh đài đã cho tại hạ trước khi chết còn ăn no 1 bữa. "

Nói xong tự lẩm bẩm trong miệng :

" Thôi ta chết làm con ma no sướng hơn làm ma đói chỉ tiếc không có ít bột ngọt ít gia vị ướp lên miếng thịt này. "

Tuy nói rất nhỏ những Lâm Hiếu trên cây vẫn nghe thấy con người Lâm Hiếu bỗng ngạc nhiên xong nhảy xuống cây đi đến trước người Vương Phàm và hỏi :

" Người vừa nói gì nói lại ta nghe .... Không chừng ta có thể cứu ngươi 1 mạng. "

Vương Phàm thấy Lâm Hiếu đi ra cũng hơi bất ngờ xong lại nói :

" Ta nói đa tạ huynh đài đã cho tại hạ trước khi chết còn ăn no 1 bữa. "

Lâm Hiếu nói :

" Không , không câu sau nữa. "

Vương Lâm nghe vậy bắt đầu suy nghĩ xong có vẻ như bừng tỉnh đãi ngộ ra nói :

"Ta chết làm con ma no sướng hơn làm ma đói chỉ tiếc không có ít bột ngọt ít gia vị ướp lên miếng thịt này , có phải câu này không ?"

Lâm Hiếu hỏi :

" Vậy ngươi nói xem bột ngọt ngươi nói là thứ gì? "

Lâm Hiếu vừa nghi hoặc vừa đánh giá lại Vương Phàm.

Vương Phàm suy nghĩ rằng đây là 1 người thích ăn của ngon vật lạ hay sao vừa trả lời :

" Chỉ là 1 hương liệu gia vị ở quê hương ta thôi , không biết đạo hữu hỏi cái này làm gì a ? "

Lâm Hiếu đáp :

" Hay , hay lắm không ngờ gặp người đồng hương ở đây huynh đệ ngươi quê hương có phải là Việt quốc ở Trái đất không ? "

Nói xong Lâm Hiếu không che giấu sự mừng rỡ.

từ ăn nói mang tính chất đề phòng đã giảm đi hơn phân nửa còn thêm từ huynh đệ vào trong câu.

Vương Phàm bỗng ngẩng ra đứng yên , xong khuân mặt lộ ra vẻ Vui Mừng hỏi :

" Đúng , đúng ta là người Việt chảy trên mình dòng máu con rồng cháu tiên , chẵng lẻ huynh đài cũng là người xuyên không ? "

Lâm Hiếu nói :

" Huynh đệ à mạng này của huynh đệ ta cứu chắc , ta xuyên không đến cùng gần năm rồi ngồi xuống chúng ta tâm sự tiếp ."

Vương phàm trả lời :

" Huynh đệ à ta bị kẻ thù truy sát tưởng chết đến nơi rồi nên mới dừng lại chờ chết , nếu huynh chịu cứu ta thì đi mau . "

Lâm Hiếu vừa nghe lại cảm thấy có lý thấy bản thân mình vui quá quên mất việc đó.

Không nói nhiều Lâm Hiếu bê Vương Phàm lên chạy thẳng 1 mạch về hang của con Heo Rừng ở hồi nãy.

Đến nơi Lâm Hiếu băng bó vết thương lại cho Vương Phàm và hỏi :

" Đệ xuyên không lâu chưa ? Tên gì ? Tại sao ra nông nỗi này ?"

Sau 1 hồi trò truyện Lâm Hiếu cũng hiểu biết sơ qua về Vương Phàm.

Vương Phàm xuyên không cách đây 2 năm xuyên vào 1 thế gia Trung đẳng của Trung Châu.

Gia thế của Vương Phàm nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ .

Vương Phàm được tính là thiên tài của gia tộc trong năm đầu xuyên không tu vi của Vương Phàm đã là luyện khí tầng 13 nghiền ép hết thảy con cháu của gia tộc.

Phụ thân của Vương Phàm 1 lần đi ra ngoài là 1 năm chưa về xong Vương Phàm bị biểu đệ hãm hại tu vi thụt lui.

Bị Hôn Thê từ Hôn quay sang ước hôn lại với biểu đệ cũng Vương Phàm.

Nhưng trời không tuyệt đường người dù bị tu vi thụt lùi nhưng Vương Phàm luôn quyết tâm muốn mạnh lên nên đi lịch luyện liên tục tìm khắp nơi phương pháp chưa trị triệu chứng của mình.

Rồi 1 lần vô tình lạc vào bí cảnh của 1 vị đại năng thời xưa , thông qua hết 77 49 thử thách nhận được truyền thừa của vị đại năng và giải quyết hết chất độc trên người Vương Phàm.

Biểu đệ Vương Phàm không biết từ đầu nghe được tin tức lập tực phái 10 vị trúc cơ 1 vị kim đan truy sát Vương Phàm đoạt truyền thừa, giết người diệt khẩu.

Vương Phàm vận dụng hết át chủ bài thì chạy trối chết đến U Minh rừng vì theo như truyền thừa của vị Đại năng đó thì sâu trong rừng U Minh có 1 chỗ truyền tống trận chỉ cần đến được đó thì Vương Phàm sẽ an tâm thoát khỏi truy sát.

Nhưng đời đâu như là mơ Kim Đan chân nhân đã đánh trọng thương Vương Phàm mấy lần rồi nhờ có 1 viên tiên đan của vị đại năng kia cứu sống Vương Phàm nhiều mạng.

Vương Phàm lại vận dụng hết 5 tấm độn Thiên phù mới trốn thoát được mỗi tấm độ Thiên phù bay được 10 vạn dăm.

Nhưng chỉ chạy được 1 thời gian lại bị theo đuôi.

Vương Phàm quyết định trêu chọc hết Yêu thú trong U Minh rừng này làm đảo lộn hết lên.... làm cho sự truy sát gặp nhiều bất trắc.

Đến tận đây sau khi sài nốt tấm độn Thiên Phù thì Vương Phàm mới gặp được Lâm Hiếu .

Lâm Hiếu cũng tự giới thiệu khái quát về bản thân với Vương Phàm không che giấu nhiều vì đến cơ duyên lớn nhất là truyền thừa của vị đại năng kia Vương Phàm còn nói với Lâm Hiếu.

Tuy 2 người mới quen nhưng như đã thân từ rất lâu.

Tầm đầu ý hợp.

Vương Phàm đề nghị kết bái huynh đệ với Lâm Hiếu.

Lâm Hiếu cũng không chối từ.

Nhưng trước đó phải giải quyết được vấn đề trên người Vương Phàm đã.

Vì Vương Phàm phải có cái gì bị đánh giấu hoặc ấn ký để bọn người kia theo đuôi.

Nên phải giải quyết lập tức.

Khi cả 2 đang suy nghĩ thì Vương Phàm nghĩ tới là Hồn đăng.

Chỉ có Hồn đăng mới có khí tức của Vương Phàm và gia tộc họ Vương có nuôi 1 linh thú tên Hồn Khuyển loại linh thú được huấn luyện truyên truy lùng khí tức Hồn đăng.

Mang suy đoán của mình nói cho Lâm Hiếu thì bỗng Lâm Hiếu lại cười lớn nói :

" Mạng này của đệ phải cám ơn ta dài dài a

Ta có biện pháp giải quyết hết biện pháp của đệ a

Ta đọc 1 đoạn khẩu quyết vận chuyển theo khẩu quyết đó liên tục sẽ đảm bảo đệ không bị phát hiện. "

Thế là Lâm Hiếu đọc 1 đoạn ẩn nặc khí tức trong Ẩn Thân Đại Thuật của Tiêu Dao Môn cho Vương Phàm.

Ngộ tính của Vương Phàm rất cao chẳng mấy chốc đã học được , pháp quyết chỉ ẩn nặc được khí tức không ẩn thân được như Lâm Hiếu nhưng cũng là loại thuật pháp ẩn thân hàng đầu a.

Còn tiếp......

Bạn đang đọc Đại Tân Thời sáng tác bởi longdami10
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi longdami10
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.