Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạm Gia tiểu thần đồng

Phiên bản Dịch · 2759 chữ

Tháng chín năm Khánh Lịch thứ bảy (Vua Tống Tống Nhân Tông, năm 1047), cuối thu, thời tiết đã man mát, dễ chịu.

Đây là một thôn nhỏ bên bờ Thái Hồ của phủ Bình Giang, một phần của huyện Ngô. Thôn không lớn, ước chừng chỉ hơn trăm hộ gia đình.

Sáng sớm, giọt sương trên chiếc lá đỏ đã biến mất từ lâu, tán cây phong lại càng có vẻ kiều diễm như lửa, nhuộm hồng cả một sơn thôn.

Một ông lão chừng sáu mươi tuổi chậm rãi bước trên bờ sông nhỏ, trên mặt lão hiện đầy những nếp nhăn rất sâu, những dấu vết của thế sự xoay vần.

Ông lão mặc bộ đồ đơn giản, là một bộ đồ màu xanh rộng thùng thình, khi thì cúi đầu trầm tư, khi lại thở vắn than dài, trong ánh mắt mang theo một cảm giác cô đơn khó có thể nói hết. Lão giả tới thôn trang này đã bốn ngày rồi, mỗi ngày, ông ta đều đi vài dặm đường dọc theo bờ sông nhỏ, hít thở không khí mới mẻ vùng nông thôn.

Lúc này, cách đó không xa truyền tới một giọng nói trong tẻo của trẻ con, dường như sinh động như chuyện cổ tích vậy.

- “Thiên Bồng Nguyên Soái vô cùng căm hận, lớn tiếng hô với quan hành hình:”

- "Ta đường đường là nguyên soái thượng phẩm, thống lĩnh tám vạn thủy quân Thiên Hà, Nghê Thường Thường Nga kia cùng lắm chỉ là thị nữ của Nguyệt Cung, địa vị thấp kém, mặc dù ta say rượu thất lễ nhưng Thái Âm Tinh Quân đã bồi thường rồi, vì sao lại phải chịu trọng hình, đày xuống thế gian?"

Quan hành hình thở một hơi thật dài nói:

- "Chuyện đã tới nước này, ngươi còn chưa rõ sao? Chuyện của Thường Nga cũng chỉ là cái cớ, ngươi tự tiện thay đổi thiên quy pháp độ của Thủy quân, khiến chư tiên bất mãn, đây mới là nguyên nhân thực sự."

Thiên Bồng nguyên soái càng thêm bức xúc,

- "Có thể thay đổi luật pháp rõ ràng là Ngọc đế đã bảo ta làm, có liên quan gì tới ta chứ?"

Quan hành hình lắc đầu, trong mắt hiện lên cái nhìn cảm thông.

- "Cải cách thất bại, cũng không thể để Ngọc đế chịu trách nhiệm chứ! Đương nhiên Ngọc đế phải giáng chức ngươi, tuy nhiên Ngọc đế cũng sẽ cho ngươi một vài đãi ngộ đặc biệt."


Lão giả kia nghe thấy từ "Cải cách thất bại, cũng không thể để Ngọc Đế chịu trách nhiệm!", không khỏi toàn thân chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Ông vội vàng tìm kiếm khắp nơi, dường như giọng nói truyền đến từ một cái cây to ở bên phải. Lão giả nhón chân bước về phía cây đại thụ, dưới chân lại vấp phải tảng đá, suýt nữa ngã nhào, mắt cá chân truyền đến một cơn đau.

Nhưng ông vẫn bất chấp mà nhìn, nhịn đau đi đến dưới cây đại thụ. Chỉ thấy dưới gốc cây phong cổ xưa, bảy tám đứa trẻ con tóc để chỏm đang ngồi trên một tảng đá, nâng cằm, say mê lắng nghe.

Người đang kể chuyện là một đứa nhóc, vóc người khá cao, nhìn khoảng chừng mười tuổi, nhưng bộ dáng, diện mạo lông mày lại có vẻ chỉ bảy tám tuổi.

Đứa trẻ mặc một cái áo đuôi ngắn màu nâu vá chằng vá đụp, nắng gió bao năm tháng cũng không khiến làn da nó đen đi, mặt mũi còn có nét thanh tú của một đứa trẻ nông thôn.

Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện trong đôi mắt nó ẩn chứa chút gì đó trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của nó cho lắm.

Đứa bé đang kể chuyện tên là Phạm Ninh, năm nay mới tám tuổi. Phạm Ninh là tên ông nội đặt cho nó, bởi vì nó sinh ra đã khóc rất vang, ông nội hi vọng nó có thể yên tĩnh một chút.

Nhưng càng lớn nó lại càng yên tĩnh, không chỉ rất ít nói chuyện mà phản xạ cũng chậm hơn vài nhịp so với những đứa trẻ khác, có vẻ ngốc nghếch.

Ngoại trừ cha mẹ còn nhỡ rõ tên thật của nó, người trong thôn đều quen gọi nó là A Ngốc.

Từ nhỏ đến lớn, danh tiếng ngốc nghếch đã truyền xa, thậm chí ngay cả thầy giáo của trường tiểu học Thục khi lên lớp giảng bài cũng gọi nó là Phạm Ngốc.

Mãi tới tháng trước, sau một cơn bệnh nặng, nó bỗng nhiên thay đổi, mồm miệng lanh lợi, phản xạ nhạy bén, trí nhớ kinh người, trở thành một đứa trẻ hoàn toàn khác.

Cha mẹ mừng rỡ như điên, tưởng rằng Phật tổ hiển linh, mẫu thân còn đặc biệt chạy tới Linh Nham Tự để tạ ơn.

Nhưng chỉ có mình Phạm Ninh biết, một sự cố bất ngờ đã khiến linh hồn hắn xuyên không, đi tới Đại Tống của một ngàn năm trước.

Chỉ có điều qua bao nhiêu năm, mọi người đã quen với sự đần độn của hắn từ lâu, nếu muốn khiến mọi người hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn, chỉ sợ vẫn cần thời gian.

Khóe mắt Phạm Ninh liếc thoáng qua lão giả áo xanh đi theo bờ sông hướng về phía mình, trong lòng hắn lập tức mừng thầm.

- “Vị quan hành hình đó nói thật ra cũng không đúng, chúng ta hẳn là nên lý giải thế này, Tây Thiên thủ kinh tổng cộng có bốn vị, nguyên lão Thiên giới đều muốn chiếm một chỗ, cho nên dùng trăm phương ngàn kế sắp xếp người nhà tham gia”.

- “Đây là nguyên nhân thực sự khiến Thiên Bồng nguyên soái đầu thai chuyển thế rồi mà thần thức bất diệt, võ nghệ không mất, binh khí không bị bỏ đi”.

- “Về phần là ai sắp xếp cho Thiên Bồng nguyên soái hạ phàm, mọi người về nhà suy nghĩ xem, ngày mai trả lời ta”

Nói đến đây, Phạm Ninh lại cười bảo:

- “Ngày hôm qua đã giao cho mọi người một đề bài, tất cả hãy nói đáp án đi nào”.

Tại sao biết rõ khỉ thích ăn đào, các tiên còn cử hắn ta đi canh giữ Bàn Đào Viên?

Bọn con nít tranh nhau nói lung tung một hồi, Phạm Ninh lắc đầu, mọi người đều nói không đúng.

- “Bởi vì Hội Bàn Đào sắp khai mạc tới nơi, nhưng đào trong Bàn Đào Viên đều đã bị các tiên trộm đi kha khá rồi. Lúc này cần một tên thấp cổ bé họng không có chỗ dựa đứng ra gánh trách nhiệm, con khỉ kia hiển nhiên chính là sự lựa chọn thích hợp nhất…”

Đang nói đến cao trào, xa xa có một người đàn ông trung niên phất tay hô to:

- “A Ngốc, cha ngươi về rồi, mau mau về nhà đi!”

- “Lưu thúc, cháu biết rồi!”

Phạm Ninh liền cười nói với đám trẻ còn lại:

- “Hôm nay ta có việc, nói ít đi một chút, đã nói rồi đấy nhé, nghe một lần một đồng tiền”

Đám trẻ con lưu luyến đồng tiền không nỡ, nhưng lại muốn nghe chuyện cổ tích, đành phải lấy một đồng tiền ra đưa cho Phạm Ninh.

Phạm Ninh vô cùng vui vẻ nhận lấy, nhẹ nhàng ước chừng số tiền:

- “Ha! Lại có được tám văn tiền trong tay rồi.”

- “Xin chờ một chút!”

Phạm Ninh xoay người định đi, phía sau lại truyền tới một giọng nói già nua.

Phạm Ninh lập tức nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm nghĩ: "Chờ hai ngày, cuối cùng cũng thu hút được ông."

Hắn chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên là ông lão áo xanh vừa nãy. Chỉ thấy ánh mắt ông lão tràn đầy hứng thú, hắn vội vàng tiến lên, khéo léo khom mình thi lễ:

- “Lão trượng gọi cháu?”

Ông lão áo xanh nhìn Phạm Ninh gương mặt trẻ thơ, ôn hòa hỏi:

- “Cháu là đứa trẻ ở thôn này?”

- “Đúng vậy! Xin hỏi lão trượng có gì chỉ giáo?”

Ông lão vuốt râu mỉm cười:

- “Vừa rồi cách cháu nói rất kỳ lạ, nhưng rất thú vị, cháu tên là gì?”

- “Nó tên là Phạm Ngốc!”

Bên cạnh có một đứa trẻ cười to nói.

Phạm Ninh hung hăng trừng mắt với nó, rồi nói với ông lão:

- “Vãn bối Phạm Ninh!”

- “Cháu cũng họ Phạm?”

Ánh mắt ông lão hiện lên niềm vui bất ngờ, liền vội hỏi:

- “Cháu có phải là người chi thứ nhất nhà họ Phạm?” Phạm Ninh lắc đầu, chuyện này hắn thực sự không biết.

Ông lão áo xanh cũng tự biết mình hỏi hơi đường đột, nhà họ Phạm là thế gia vọng tộc của huyện Ngô, người vùng này họ Phạm không ít, chưa chắc đã cùng tộc với mình.

Nhưng lúc này ông ấy càng quan tâm đến chuyện cổ tích mà Phạm Ninh kể vừa nãy hơn, ông lão lại hỏi:

- “Chuyện xưa vừa rồi cháu kể là nghe được từ đâu?”

Phạm Ninh khom người nói:

- “Vãn bối đọc qua mấy tập sách của pháp sư Tam Tạng thỉnh kinh, liền sửa lại thành chuyện của mình.”

Bắc Tống đã có không ít chuyện cổ tích về việc Đường Tăng đi thỉnh kinh, Đường Tăng - Trần Huyền Trang là nhân vật có thật thời Đường, "Tây Du Ký" của Ngô Thừa Ân chỉ là người đời sau góp lại mà thôi.

Trong mắt ông lão càng thêm kinh ngạc, đứa nhỏ trước mắt không những có thể biên soạn ra tiểu thuyết chuyện xưa do chính mình biên soạn, hơn nữa còn khắc sâu kiến thức, đây là lần đầu tiên ông bắt gặp.

“Thôn trang nhỏ héo lánh này lại còn thần đồng như thế?”

Bỗng nhiên, ông thấy hứng thú với thân thế của Phạm Ninh, nói không chừng đứa bé này thực sự cùng tộc với ông.

Lúc này, mắt cá chân của ông lão truyền đến cơn đau nhức, cả người run lên, Phạm Ninh vội vàng đỡ ông:

- “Lão Trượng làm sao vậy?”

- “Vừa rồi không cẩn thận nên mắt cá chân bị thương!” Trên mặt ông lão lộ chút đau đớn.

- “Vậy mau chườm nước lạnh đi, nếu bị thương nặng, tụ máu thì có thể làm nó tan ra đó.”

Phạm Ninh chỉ về phía trước nói:

- “Nhà của cháu ở phía trước không xa, lão trượng đến nhà cháu nghỉ ngươi một chút cũng được.”

Ông lão khẽ gật đầu:

- “Vậy làm phiền cháu rồi!”

Phạm Ninh đỡ lão giả đi chầm chậm, không kìm nổi mà mở cờ trong bụng. Thời gian hai ngày không uổng phí rồi, rốt cuộc có thể ôm bắp đùi ông ấy!

Vừa đi, miệng hắn vừa khẽ ngâm nga:

- “Mặt trời vừa mọc, hơn hở hát ca, gánh gồng lanh lảnh, cùng đi lên núi ấy a!”

- “Cháu đang ngâm nga bài gì vậy?”

Ông lão áo xanh nghe thấy Phạm Ninh ngâm nga câu hát mình chưa từng nghe qua cũng thấy thú vị, trong lòng hơi tò mò.

- “Chỉ là một điệu hát dân gian cháu tự nghĩ thôi!”

Phạm Ninh cười hì hì nói:

- “Nếu lão trượng thích, cháu có thể dạy cho ngài.”

- “Vậy cảm ơn cháu.”

Ông lão khẽ cười nói:

- “Dẫn ta về nhà, cháu hình như rất vui vẻ.”

Trong mắt Phạm Ninh hiện lên một tia giảo hoạt, lại hồn nhiên cười nói:

- “Sư phụ cháu thường nói, giúp đỡ người khác thì bản thân mình sẽ sảng khoái, cho nên trong lòng cháu rất vui!”

- “Thật là một đứa bé ngoan có tấm lòng nhân hậu!”

Ông lão hiền từ xoa đầu hắn:

- “Chắn hẳn cháu từng đọc sách rồi!”

- “Vâng! Cháu đã đọc sách hai năm ở trường tư thục trong thôn”

- “Đọc những sách gì rồi?”

- Cháu đã đọc "Bách gia tính", "Thiên Tự Văn", sư phụ còn dạy "Luận Ngữ" và "Mạnh Tử", có điều cháu học không tốt lắm.

Thật ra không phải là Phạm Ninh học không được khá, mà vốn dĩ Phạm Ngốc học hành nát bét.

Lão già khẽ gật đầu:

- “Nếu cháu có thể kể chuyện cổ, ta nghĩ… ta cũng có thể đề xuất cho cháu tới đọc sách ở một trường có tiếng.”

- “Phụ thân cháu cũng nghĩ thế, hai tháng trước phụ thân từng dẫn cháu lên trấn trên dự thi.”

Trong lòng ông lão khẽ động:

- “Có phải kỳ thi nhập học ở học đường Diên Anh không?”

- “Hình như là thế!”

Ông lão tỏ ý khen ngợi cười nói:

- “Phụ thân cháu rất nhìn xa trông rộng!”


Nhà của Phạm Ninh ở bên bờ sông nhỏ, là ba gian nhà tranh dưới gốc cây hòe cao lớn, vách tường được đắp bằng bùn đất, bốn phía có hàng rào tre bao quanh, cũng xem như có một cái sân nhỏ.

Giữa sân là một chiếc bàn nhẵn bóng, góc tường có một cái cuốc chim và một mái chèo đặt dựa vào tường, dưới mái hiên treo hơn mười dây cá tươi, hẳn là vừa mới đánh bắt được.

Bên kia sân lại trồng hai luống rau, bốn phía đất trồng rau cũng được bao quanh bởi cành cây. Một con gà mái đứng bên cạnh vườn rau hết nhìn bên này lại ngó bên kia canh gác, một đàn gà con trốn sau lưng nó, đang trăm phương nghìn kế muốn xông vào khu đất trồng rau.

Phạm Ninh đỡ ông lão đi vào sân:

- “Nương, con về rồi!”

Chỉ thấy một người phụ nữ còn trẻ tuổi tức giận đi ra từ trong nhà:

- “Ninh nhi, con chạy đi đâu đó, mẹ đã dặn con thế nào hả?”

Người phụ nữ trẻ tuổi này chính là Trương thị, mẫu thân của Phạm Ninh ở triều Tống này, ở nhà mẹ đẻ nàng đứng thứ ba hàng xóm xung quanh cũng gọi nàng là Trương Tam Nương.

Tuy rằng Trương Tam Nương mặc một bộ váy áo bằng vải bố màu mận gai, nhưng làn da khá trắng trẻo, dung mạo thanh tú, màu da và gương mặt Phạm Ninh cực kỳ giống nàng.

Trương Tam Nương thấy con mình đang đỡ một ông lão áo xanh, nàng hơi ngẩn ra:

- “Ninh nhi, ông ấy là ai vậy?”

- “Nương, vị tiền bối này bị đau chân, con dìu ông ấy vào nhà nghỉ ngơi một lát”

Ông lão áo xanh cảm thấy mình cũng hơi lỗ mãng, sao có thể tùy tiện vào nhà người khác như vậy? Ông không khỏi áy náy cười cười với Phạm Ninh:

- “Ta không vào đâu, cảm ơn ý tốt của cháu.”

Phạm Ninh đương nhiên không thể để ông ấy đi, tiền đồ phú quý của mình đều nằm ở lão nhân này, sao ông ấy có thể đi được?

- “Không sao, lão trượng ngồi xuống một lát, cháu chữa thương cho người.”

Đúng lúc này, một người đàn ông cường tráng chừng hơn ba mươi tuổi đi ra từ trong nhà, y mặc một bộ quần áo vải ngắn, vạt áo để hở, lộ ra khuôn ngực màu đồng cổ.

Tuy rằng vẻ ngoài thô kệch nhưng ánh mắt cũng rất ôn hòa, hơn nữa còn đang nhìn con trai mình. Y là phụ thân ở triều Tống của Phạm Ninh, tên là Phạm Thiết Chu, là một người chèo thuyền đánh cá ở Thái Hồ, rời nhà mười ngày, vừa mới trở về.

Lúc này, Phạm Thiết Chu bỗng nhìn thấy ông lão áo xanh, theo bản năng y săm soi một lát, nhưng lại ngây ra, lắp bắp nói:

- “Tam thúc, người… Lão nhân gia người sao lại tới đây ạ?”

- “Cậu là…”

Ông lão cũng không nhận ra Phạm Thiết Chu.

- “Phụ thân cháu là Phạm Đại Xuyên của bổn đường.”

Ông lão áo xanh lập tức hiểu ra, không hỏi vuốt râu cười ha hả, hóa ra tên nhóc này là cháu của Phạm Đại Xuyên, thật không ngờ!

Trương Tam Nương vội vàng kéo vạt áo trượng phu:

- “Đại Lang, ông ấy rốt cuộc là ai?”

- “Ông ấy chính là Phạm tướng công của bổn đường đó!”

Phạm Thiết Chu ngả đầu vái chào:

- “Tiểu chất bái kiến tam thúc!”

Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Bản Dịch) của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.