Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất công cũng là bệnh

Phiên bản Dịch · 3271 chữ

Phạm Ninh đương nhiên biết Phạm tướng công là ai, chính là vị danh tướng Phạm Trọng Yêm, người thực thi cải cách Khánh Lịch Tân Chính với câu nói nổi tiếng "lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ".

Cũng chính là ông lão áo xanh này, ba ngày trước hắn đã sớm biết không phải nhân vật tầm thường. Tuy nhiên lúc này, Phạm Ninh vẫn há hốc mồm, “Phạm Trọng Yêm lại quen biết với ông nội của mình?”

“Sớm biết như vậy, mình còn lo lắng mất công bố sắp đặt làm chi, trực tiếp tới của nhận người thân là được rồi.”

Phạm Thiết Chu thấy con trai đứng ngây ra đó, vội vàng kéo hắn quỳ xuống:

- “Mau dập đầu với Tam A công!”

Phạm Trọng Yêm bởi vì chính sách cải cách Khánh Lịch thất bại mà bị trục xuất khỏi kinh thành, trước mắt nhậm chức tri huyện tại Đặng Châu, bởi vì ngày giỗ của mẫu thân nên về quê bái tế.

Vừa đúng lúc Bình Giang phủ đang tổ chức giải thí, sĩ tử đến cửa thỉnh giáo quá nhiều, thế nên không chịu nổi phiền phức. Vì muốn được yên tĩnh, Phạm Trọng Yêm liền trốn đến nhà của một người bạn cũ tại thôn Tưởng Vịnh gần Thái Hồ, hôm nay đến vừa vặn bắt gặp lúc Phạm Ninh đang kể Tây Du Ký cho đám trẻ con nghe.

Phạm Thiết Chu luống cuống mời tam thúc vào phòng, Trương Tam Nương thì vội vàng đem trà ngon nhất trong nhà ra pha mời Tam thúc.

Phạm Trọng Yêm đánh giá căn phòng một chút, trong phòng rất sáng, dụng cụ trong nhà đều là gỗ tự chế, có vẻ khá thô kệch, tuy nhiên lại được quét dọn rất gọn gàng, trông vô cùng sạch sẽ.

- “Thiết Chu, phụ thân cháu sao lại chuyển tới đây?”

Phạm Thiết Chu thở dài:

- “Còn không phải là tại cái tính tình cổ quái kia sao, tam thúc cũng biết đó.”

Phạm Trọng Yêm gật gật đầu, ông tuy là anh em họ của ông nội Phạm Ninh – Phạm Đại Xuyên, nhưng lại rất ít nói chuyện.

Phạm Đại Xuyên từ nhỏ tính tình đã cổ quái, rất khó ở chung với người trong nhà.

Phạm Trọng Yêm quay đầu nhìn Phạm Ninh còn đang hoang mang, cười nói:

- “Không phải cháu đề nghị ta dùng nước đá chườm chân sao?”

Phạm Thiết Chu vội vàng hỏi:

- “Tam thúc sao vậy?”

- “Vừa rồi không cẩn thận trật mắt cá chân, Ninh nhi đề nghị ta dùng đá chườm chân.”

- “Cháu đi gánh nước giếng.”

Trương Tam Nương tay chân lanh lẹ, vội vàng đi lấy chậu gỗ.

- “Không cần!”

Phạm Thiết Chu vội vàng ngăn thê tử lại, lấy ra một bình sứ nhỏ trong ngăn kéo đưa cho Phạm Trọng Yêm.

- “Đây là thuốc mỡ do cháu lên núi hái, rất hiệu quả với vết thương, tam thúc thử xem sao!”

Phạm Trọng Yêm cười nhận thuốc mỡ, cởi bỏ vớ giày, cẩn thận thoa đều thuốc mỡ lên mắt cá chân, ngay lập tức ông cảm nhận được từng đợt mát mẻ thấm vào da thịt, ngay lập tức mắt cá chân không còn đau nữa.

Qua một lúc, Phạm Trọng Yêm mang lại vớ cùng giày, đi lại vài bước, không ngờ là gần như khỏi hoàn toàn.

- “Đây là thuốc gì? Rất thần kỳ đó!” - Phạm Trọng Yêm ngạc nhiên hỏi.

- “Cháu cũng không biết tên, tam thúc cứ lấy dùng đi! Buổi tối lại bôi một lần nữa là khỏi thôi.”

- “Ta không cần, chỉ hơi tò mò mà thôi.”

Phạm Trọng Yêm cười, đặt trả chai thuốc lên bàn.

Phạm Ninh đứng một bên lại có chút động tâm, nhà mình có loại thuốc tốt như vậy mà mình lại không biết!

“Nếu mở dược quán ở trấn trên chẳng phải việc làm ăn sẽ rất tốt sao?”

Lúc này, Phạm Trọng Yêm cười, vẫy tay với Phạm Ninh:

- “Cháu lại đây!”

Phạm Ninh vội vàng đi đến, cẩn thận đánh giá vị nổi danh lừng lẫy trong gia tộc về chính trị cùng văn học này. Phạm Trọng Yêm kỳ thật chỉ là một lão giả về quê cực kỳ bình thường, bất quá ông giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại nhã khí của bậc đại học sĩ mà người thường không có được.

Tuy nhiên ánh mắt của Phạm Ninh rất nhạy bén, hắn phát hiện trong mắt Phạm Trọng Yêm ẩn chứa một chút u sầu không thể che giấu. Cẩn thận nhớ lại, Phạm Ninh chợt hiểu, hẳn là vừa rồi mình nói chuyện xưa đã khiến Phạm Trọng Yêm không vui.

Nghĩ vậy, trong lòng Phạm Ninh có chút áy náy.

Phạm Trọng Yêm khẽ cười nói:

- “Cháu có thành ý muốn mời ta về nhà hẳn là muốn ta thử tài học của cháu, hôm nay ta liền cho cháu cơ hội.”

Phạm Ninh khá xấu hổ, thì ra một chút tư tâm của mình từ lâu đã bị người ta nhìn thấu, nhân vật lịch sử cổ đại quả thật không đơn giản

Đúng lúc này, trong sân truyền ra một giọng nói khàn khàn, già nua:

- “Đại Lang, cá bắt lần này sao lại nhỏ như vậy?”

Giọng nói này vừa vang lên lập tức khiến cả phòng yên lặng, Trương tam nương trầm mặt, trước mặt khách không thể phát tác, liền không vui đi đến sân sau.

Phạm Trọng Yêm ha hả cười, đứng dậy cũng đi đến sân sau, Phạm Ninh bất đắc dĩ cũng đành đi theo.

Chỉ thấy có một lão ông cao gầy đứng trong sân, tóc hoa râm, làn da đen nhánh, trên mặt đầy đốm đồi mồi.

Ánh mắt ông ta có chút đặc biệt, tròng trắng chiếm hơn phân nửa, đôi con ngươi hệt như hai viên đậu đen bé xíu dính vào tròng mắt, trắng nhiều đen ít, nhìn tổng thể lại có chút ác nghiệt.

Lão ông này chính là ông nội của Phạm Ninh - Phạm Đại Xuyên, lúc này ông ta đang xách một giỏ cá, vẻ mặt chán ghét nhìn hơn mười con cá tươi dưới mái hiên.

Ở trong sân còn có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, ước chừng hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình nhìn qua có chút gầy yếu, đôi tay so với nữ nhân còn trắng nõn, non mịn hơn.

Y tên là Phạm Đồng Chung, là tiểu thúc của Phạm Ninh.

Phạm Đồng Chung bình thường ở trên huyện đọc sách, là vị tú tài duy nhất của Phạm gia, Phạm Đại Xuyên đã đem hết tất cả kỳ vọng gửi gắm ở y.

Lúc này, Phạm Đồng Chung cũng dùng vẻ mặt chán ghét nhìn sân nhà của đại ca mình, giống như ở trong tiểu viện này sẽ ảnh hưởng đến thân phận tú tài của y vậy.

Bất quá khi ánh mắt của y nhìn qua trong phòng một lần nữa lại mang đầy sự nóng bỏng và chờ mong. Không ngờ Phạm tướng công nổi tiếng thiên hạ lại đến đây, đây chính là cơ hội tốt của mình đây!

Lúc này, Phạm Thiết Chu từ trong nhà chạy ra, kích động nói:

- “Phụ thân, sao người lại đến đây?”

- “Ngươi đương nhiên không muốn ta đến!”

Phạm Đại Xuyên hừ lạnh một tiếng:

- “Ngươi là sợ ta đến phá hỏng chuyện tốt của ngươi chứ gì!”

Phạm Thiết Chu ngẩn ra, y không hiểu được ý của phụ thân. Y lại vội lấy một giỏ cá ra từ trong chum nước, chân thành cười đưa cho phụ thân.

- “Lần này xuống hồ vận khí không tốt, con mò được hơn mười con cá quế, đều là cá to ngon, thịt rất béo, con cố ý giữ lại cho phụ thân bồi bổ.”

- “Cứ đặt qua một bên đi!” Phạm Đại Xuyên phất tay hệt như vừa đuổi một con ruồi.

Lúc này, Phạm Trọng Yêm từ trong nhà đi ra, khẽ cười nói:

- “Nhiều năm không gặp, Nhị ca phong thái vẫn như trước nhỉ.”

Gương mặt Phạm Đại Xuyên lập tức cười, chỉ chỉ đứa con sau lưng.

- “Ở nhà có Tứ Lang chăm sóc cho ta, cơ thể cũng không tệ lắm, đứa con này rất hiếu thuận. Đến cả tiên sinh trên huyện cũng khen phẩm chất nó tốt.”

Phạm Trọng Yêm thản nhiên cười:

- “Ta cảm thấy Đại Lang cũng rất hiếu thuận.”

Phạm Đại Xuyên bất mãn liếc đứa con cả một cái:

- “Nó cũng bình thường thôi. So với Tứ Lang thì kém xa.”

Phạm Thiết Chu hơi kéo Phạm Ninh:

- “Mau dập đầu với ông nội.”

- “Không cần!”

Phạm Đại Xuyên quyết đoán cự tuyệt:

- “Thằng ngốc này dập đầu với ta, chỉ sợ làm ta tổn thọ!”

Phạm Thiết Chu vội vàng giải thích:

- “Phụ thân, Ninh nhi bây giờ đã khác trước kia rồi.”

- “Hừ! Nó là cái loại thế nào ta còn không biết hay sao?”

Phạm Đại Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn đứa con cả, nói với Phạm Trọng Yêm:

- “Gia môn bất hạnh! Đứa con cả của ta đây thuở nhỏ ngu dốt, không đoán được, sinh ra đứa con trai cũng ngốc nốt”

- “Nhị ca, huynh khiêm nhường rồi.”

- “Ôi! Đệ không biết thằng nhỏ này ngốc tới mức nào đâu, đầu năm ta hỏi nó tên là gì, không ngờ tới ngày hôm sau nó mới nói cho ta biết, đệ nói ngốc như thế sao có thể đọc sách được?”

Phạm Đại Xuyên vô cùng đau đớn, lại thở dài một tiếng:

- “Phạm Đại Xuyên ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, đời sau sao lại cho ra một đôi cha con ngu xuẩn như thế.”

Phạm Thiết Chu bị phụ thân mắng thì tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu không dám nói lời nào.

Phạm Trọng Yêm quay đầu lại nhìn thoáng qua Phạm Ninh, trong mắt tràn đầy sự thông cảm.

Phạm Ninh lại thản nhiên cười, đối với chuyện ông nội bất công, tai hắn đã nghe đến chai sần rồi. Ra sức hạ thấp phụ thân Phạm Ninh, chẳng phải chỉ muốn giúp con trai út của ông ấy nhìn có vẻ ưu tú hơn thôi sao.

Phạm Đại Xuyên cảm thấy độ lửa đã vừa tầm, liền vẫy tay với con trai út.

Phạm Đồng Chung vội vội vàng vàng chạy lên trước, thi lễ thật sâu với Phạm Trọng Yêm.

- “Học sinh Phạm Đồng Chung xin ra mắt Tướng công!”

So với sự tôn kính của cha con Phạm Trọng Yêm với mình, Phạm Đồng Chung này lại thiếu đi tình thân, tiếng “tướng công” này vừa nói ra, trái tim con buôn cũng có thể nhìn thấu ngay.

Trong lòng Phạm Trọng Yêm tuy không hài lòng, nhưng cũng không biểu hiển ra ngoài mặt.

Ông cười cười hỏi:

- “Tứ lang đang học ở đâu?”

- “Học sinh đang học tại trường huyện, chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ tới Trường Châu tham dự kì Giải thí”

Phạm Đại Xuyên bên cạnh vội vã bổ sung:

- “Tứ lang nhà ta bây giờ đã là tú tài rồi!”

Tú tài của triều Tống không giống với Minh Thanh, không thể coi là một loại công danh. Nói chung, chỉ cần được huyện đề cử đi tham gia Giải thí là có thể được xưng tú tài.

Bởi vì trong thôn cũng chỉ có y là tú tài, Phạm Đại Xuyên cực kỳ đắc ý, gặp ai cũng khen ngợi tứ lang nhà ông ta thông minh thế nào, dễ đậu tú tài ra sao.

Phạm Đồng Chung nắm lấy cơ hội, vội vàng lấy từ trong túi đựng sách một chồng bản thảo đưa cho Phạm Trọng Yêm.

- “Đây là mấy cuốn văn chương thi từ học sinh viết, xin Tướng công chỉ điểm!”

Phạm Trọng Yêm nhận lấy bản thảo lật xem, lại cười cười trả lại cho y.

- “Cũng không tệ lắm! Thi Giải thí cho tốt, ta hi vọng có thể nghe được tin tức tốt của cháu.”

Phạm Đồng Chung kích động tới mức sắp rơi nước mắt, tiếng nói cũng nghẹn ngào.

- “Tướng công đã có lời dạy bảo, học sinh nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Phạm Đại Xuyên cũng hiểu đã có hi vọng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói thêm:

- “Nghe nói tam đệ vẫn chưa có đệ tử thừa truyền, đệ xem có thể…”

Phạm Ninh thở phù một tiếng bật cười, ông nội lại muốn cho tứ thúc làm người thừa kế của Phạm Trọng Yêm, thế mà ông ta cũng nghĩ ra được!

Dù Phạm Trọng Yêm đã kiềm chế nhưng lúc này cũng không nhịn nổi.

Ông kéo Phạm Đồng Chung đang chuẩn bị quỳ xuống dập đầu lại, nói với Phạm Đại Xuyên:

- “Hôm nay đệ còn có việc, xin phép đi trước, hôm nào đó đệ lại tới bái phỏng nhị ca”.

Lúc này, ông ta không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay đầu khẽ gật đầu với Phạm Ninh và Phạm Thiết Chu, xoay người đi ra khỏi sân.

- “Đều tại các ngươi, khiến ta bỏ lỡ cơ hội này!”

Phạm Đồng Chung ngập tràn phẫn nộ chỉ trích đại ca và cháu trai, cứ như gã dính phải cha con bọn họ nên mới xui xẻo, Phạm Trọng Yêm mới thấy gã chướng mắt.

Gã hung hăng dậm chân, bụm mặt xoay người chạy như bay, cơ hội tốt cỡ nào chứ! Cứ như vậy bị thằng nhóc con ngu ngốc kia làm hỏng.

Phạm Đại Xuyên cũng tức giận đến run cả người, ôm một bụng tức giận trút xuống đầu đứa con cả.

- “Phạm tướng công đến thôn là cơ hội hiếm có thế nào, ngươi không xin y chỉ điểm cho tứ đệ ngươi, lại một lòng chỉ nghĩ đến con mình, khiến cho tứ đệ của ngươi toi công bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi dùng lương tâm mà suy nghĩ một chút, ngươi có làm ta thất vọng hay không, có làm tứ đệ của ngươi thất vọng hay không?”

Trong lòng Phạm Ninh cực kỳ tức giận, chậm rãi siết chặt nắm đấm. Nhưng hắn vẫn nể mặt phụ thân, không trở mặt, chỉ có điều vẫn lạnh lùng nhìn người ông nội không nói lý lẽ này mà không nói lời nào.

Phạm Thiết Chu nén giận nói:

- “Phụ thân, Ninh nhi quả thực có thể đọc sách mà.”

- “Ta nhổ vào!”

Phạm Đại Xuyên nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt châm chọc chỉ vào ba gian nhà tranh.

- “Ngươi nhìn xem nhà ngươi đã nghèo tới cỡ nào, hoàn cảnh này còn muốn cho đứa con ngu ngốc của ngươi đi học? Lãng phí tiền cũng chưa nói, quan trọng hơn còn khiến người trong thôn nhạo báng, ngươi không biết xấu hổ, cái mặt già của ta cũng không gánh nổi!”

- “Cha còn không biết xấu hổ nói chúng con nghèo!” Trương Tam Nương rốt cuộc không kìm nổi vọt ra.

Nàng đã cố hết sức nể mặt trượng phu, không so đo với cha chồng, nhưng nàng không thể dễ dàng để mặc cha chồng nhục mạ trượng phu và con trai nàng như vậy.

Nàng căm tức nhìn Phạm Đại Xuyên:

- “Năm trước ở riêng, cha đã cho Đại lang được gì? Đất đai, nhà cửa đều giữ cho lão Tứ, đuổi hết chúng con ra ngoài.”

- “Chúng con không có chỗ ở ổn định, chút ít của hồi môn của con mới có thể xây được ba gian nhà này, con hỏi cha một câu, Đại lang có phải con trai của cha không?”

Trương Tam Nương càng nói càng đau lòng, mắt cũng đỏ lên.

- “Vì sao Đại lang không được đi học, cha còn không rõ quá hay sao? Mười lăm tuổi chàng đã đi xuống hồ đánh cá nuôi gia đình, cha lại ở đây nói chàng ngu xuẩn, cha mới nên dùng lương tâm của mình mà suy nghĩ đi!”

Mặt Phạm Đại Xuyên lúc đỏ lúc trắng, lão cũng dứt khoát không đếm xỉa đến nữa.

- “Các ngươi đều cảm thấy ta không công bằng, ta đây liền ăn ngay nói thật, đời này tâm nguyện lớn nhất của ta là có một đứa con làm quan, nhưng Đại lang đánh cá, Nhị lang buôn bán, Tam lang đi ở rể, đều không trông cậy được.”

- “Hiện giờ chỉ có lão Tứ là đọc sách thành công, có hi vọng làm quan nhất, ta đành trông cậy vào nó sau khi làm quan sẽ làm rạng rỡ tổ tông, còn có thể chăm sóc ta trước lúc lâm chung, cho nên các ngươi cũng đừng trách ta thiên vị lão Tứ nhiều một chút, hơn nữa các ngươi đối xử với lão Tứ tốt một chút cũng chính là hiếu thuận với ta đó.”

- “Phụ thân, con cũng không có nói lão nhân gia ngài bất công”.

Phạm Thiết Chu vội vàng khuyên nhủ.

- “Nhưng vợ của ngươi nói, hừ”

Phạm Đại Xuyên hừ thật mạnh một tiếng, xoay người rời khỏi, nhưng đi đến cửa, lão bỗng nhiên quay trở lại, quơ lấy cái sọt chất đầy cá quế, hùng hùng hổ hổ đi mất.


Phạm Trọng Yêm men theo bờ sông trở về chỗ ở, trong lòng ông vô cùng cảm thán.

Rõ ràng cháu trai là người tài nhưng tỏ vẻ ngốc nghếch, là mỹ ngọc lương tài hiếm thấy, Phạm Đại Xuyên lại làm như không thấy, rõ ràng đứa con trai út là cái bao cỏ, ông ấy lại làm như minh châu.

Viết một đống bài văn vớ vẩn, lại còn muốn làm người thừa kế của Phạm Trọng Yêm, Phạm Trọng Yêm ông đây có bị cách chức cũng không sa ngã như vậy.

Lúc này, Phạm Trọng Yêm thình lình nghe thấy tiếng Phạm Ninh gọi mình.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phạm Ninh từ phía sau chạy như bay đến, trong tay còn cầm một trang giấy.

Phạm Trọng Yêm dừng bước, trong lòng lấy làm lạ, đứa nhóc này muốn cho mình xem thứ gì đây?

Một lát, Phạm Ninh thở hồng hộc chạy tới, cầm trong tay tờ giấy đưa cho Phạm Trọng Yêm:

- “Đây là một bài từ cháu viết, xin tam a công chỉ giáo!”

Phạm Trọng Yêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác trìu mến, ông xoay người xoa xoa cái đầu nhỏ của Phạm Ninh.

- “Được, ta nhất định sẽ đọc thật kĩ!”

Phạm Trọng Yêm ngẫm nghĩ một chút, lấy từ bên hông một miếng ngọc bội đưa cho hắn.

- “Trong bổn đường của nhà họ Phạm ở trấn trên có một tòa tàng thư lâu, dùng ngọc bội này có thể vào trong”.

Phạm Ninh nhận lấy ngọc bội, thi lễ thật sâu:

- “Cảm ơn tam a công dìu dắt!”

Phạm Trọng Yêm cười xoa đầu hắn:

- “Cháu thật cố gắng vào, tới khi ta quay lại, viết thêm mấy bài thơ cho ta xem.”

- Cháu nhất định sẽ cố gắng!

Dừng một chút, Phạm Ninh lại cười hì hì nói:

- “Bài từ này có lẽ có thể khiến tâm trạng tam a công tốt hơn đó ạ.”

Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy mất dạng.

Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Bản Dịch) của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.