Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Kiều Dạ Bạc

Phiên bản Dịch · 2731 chữ

Phạm Trọng Yêm chậm rãi đi dọc bờ sông, vừa đi vừa đọc bài từ Phạm Trọng Yêm viết cho ông:

"Rừng động đừng nghe chuyển lá cành

Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh

Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng

Nào ngán

Áo tơi mưa khói mặc bình sinh

Vi vút gió xuân say chợt tỉnh

Hơi lạnh

Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh

Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước

Rời bước

Cũng không mưa gió cũng không hanh

("Định phong ba" của Tô Thức - Nguồn dịch Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)

Trong lòng Phạm Trọng Yêm vô cùng khiếp sợ, quả thực ông không thể tin được, bài từ của đứa trẻ tám tuổi viết ra thế này, mình cũng chưa chắc có thể viết ra được!

Phạm Trọng Yêm dừng bước lại đọc một lần nữa, rốt cuộc ông đã lĩnh ngộ được triết lý nhân sinh ẩn chứa trong bài từ này.

Mặc dù chỉ là miêu tả cảnh trên đường quê tình cờ gặp mưa gió, nhưng nó cũng hàm chứa thâm ý rất đơn giản, ở nơi bình thường lại có kỳ quan, biểu hiện một trí tuệ khoáng đạt siêu thoát.

Khóe mắt Phạm Trọng Yêm bỗng nhiên hơi ươn ướt, bài từ này rõ ràng chính là đạo lý của một văn nhân chính trực long đong giữa dòng đời, cố gắng mở một lối thoát.

Giống như chính mình vậy!

Lúc này, Phạm Trọng Yêm nghĩ tới ánh mắt thuần khiết của Phạm Ninh, nghĩ tới sức sống căng tràn chất chứa trong khuôn mặt hồng hào tươi cười của hắn, giờ khắc này trong lòng ông đã dạt dào sức sống rồi.


Trong lòng, Trương Tam Nương vẫn đang oán giận trượng phu.

- Hiếm khi tam thúc thích Ninh nhi, chàng cũng không nhờ tam thúc giúp đỡ, học đường Diên Anh dễ dàng thi đậu được như vậy hay sao?

Phạm Thiết Chu sửa chữa cái cuốc, buồn bực cất tiếng trả lời oán giận của thê tử.

- Chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà thi, thật sự thi không đậu thì đi học trong học đường nhà nước trong trấn, mặc kệ đi tới đâu, ta tin con trai cũng là một viên minh châu sáng nhất.

Trương Tam Nương thở dài:

- Thiếp cũng hi vọng Ninh nhi có thể đáp ứng kì vọng của chúng ta, để cha của chàng nhìn vào, ông ấy đã coi một viên minh châu như gạch ngói vụn như thế nào!

Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng ho khan.

Phạm Thiết Chu vội vàng từ trong nhà đi ra, đã thấy tam thúc đứng trong sân.

Phạm Thiết Chu gãi gãi đầu:

- Tam thúc còn chuyện gì sao?

Phạm Trọng Yêm khẽ cười nói:

- Vừa rồi ta quên hỏi, ngày mai ta sẽ tới kinh thành, không biết Ninh nhi có bằng lòng xa nhà một tháng hay không?

Ngày kế trời còn chưa sáng, tàu chở khách Phạm Trọng Yêm dừng ở bến tàu thôn nhỏ, mẫu thân Phạm Ninh là Trương Tam Nương thay cho hắn một bộ quần áo mới, dặn dò không ngớt.

Phạm Thiết Chu trầm mặc không nói.

Trong lòng y tuy không nói gì nhưng con đã tám tuổi, có thể cùng tam a công đi kinh thành mở rộng tầm mắt đương nhiên y vạn lần đồng ý, loại cơ hội này không phải bình thường có được.

Phạm Ninh khom người bái biệt cha mẹ, liền lên thuyền, Phạm Trọng Yêm đi ra cười nói:

- Yên tâm đi, nhiều nhất nửa tháng ta sẽ mang Ninh nhi bình an trở về.

- Vậy kính nhờ tam thúc rồi.

Phạm Trọng Yêm gật gật đầu ra hiệu với người chèo thuyền, thuyền chở khách bắt đầu khởi động, lảo đảo di chuyển trong sương mù.

Trương Tam Nương nhìn bóng dáng đứa con dần chìm trong sương mù sáng tinh mơ, mắt nàng từ từ đỏ lên.

Phạm Thiết Chu nhỏ giọng nói:

- Chuyện này chúng ta không thể nói với bất kỳ ai, đối với Ninh nhi không có gì tốt, nếu ai có hỏi đến chỉ nói Ninh nhi đến nhà bà con.

Trương Tam Nương gật đầu:

- Đối với cha chàng cũng không nói sao?

Phạm Thiết Chu cười khổ, phụ thân y nếu nghe được tin tức này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, vẫn là không nói thì tốt hơn.

Nghĩ đến phụ thân đối với y luôn xem thường, y không khỏi cúi đầu thở dài:

- Ninh nhi nhất định không chịu thua kém phụ thân.

.......

Thuyền chở khách chậm rãi di chuyển trên dòng sông nhỏ.

Phạm Ninh ngồi ở cửa sổ thuyền, bên người mang theo một bao vải nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo và hai trăm văn tiền, cũng là hành lý duy nhất của hắn.

Phạm Ninh rất thích cảm giác ngồi trên thuyền vào lúc sáng sớm, không gian yên tĩnh này khiến hắn nhớ lại kiếp trước, những hình ảnh chân chực như đang hiện lên trong đầu hắn.

Kiếp trước của hắn là trẻ mồ côi, được nuôi dưỡng ở cô nhi viện, có được trí nhớ siêu việt mà nổi tiếng. Năm ấy hắn tám tuổi được lựa chọn vào một trường học đặc biệt, trong đó toàn bộ đều là những đứa trẻ có trí nhớ siêu việt như hắn.

Suốt mười năm cũng không biết hắn đã nhớ được bao nhiêu thứ, nhưng tại một tháng trước trong lúc thí nghiệm đã xảy ra việc không ngờ....

Phạm Ninh nghĩ đến thí nghiệm trong một tháng trước, khi đại não hắn được gắn con chip trí nhớ, nếu thành công đại não hắn sẽ chứa đựng số lượng tri thức khai sáng thời đại mới.

Kết quả hắn là người tiên phong đồng thời cũng trở thành liệt sĩ.

Trong lòng Phạm Ninh còn sợ hãi sờ sờ cái ót, lại nhịn không được bật cười, đây là đầu Phạm Ngốc Ngốc, con chip kia làm sao có thể tồn tại được chứ?

Phạm Trọng Yêm ngồi đối diện với hắn, ông ta không kìm được nhìn qua một lần "Định phong ba", bài này viết thật tốt. Ông ta sau khi trở về Đặng Châu sẽ đem nó dán lên vách, treo trong thư phòng, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình phải rộng rãi đối mặt với mọi người.

Thật sự đứa nhỏ này vô cùng thần bí, trong lòng Phạm Trọng Yêm xúc động thật lâu, ngày hôm qua chính ông ta thiếu chút nữa bỏ qua thần đồng hiếm thấy này rồi.

Lúc này trà đồng Tiểu Phúc mang bình trà nóng vào, Phạm Trọng Yêm rót chén trà nóng mỉm cười đặt chén trà trước mặt Phạm Ninh, kéo Phạm Ninh đang trong hồi ức trở về thực tại.

- Đa tạ tam a công.

Phạm Ninh giả thành bộ dáng nhu thuận, nâng chén trà lên uống một ngụm:

- A!

Nước nóng khiến hắn nhảy dựng lên, nước nóng trong miệng, hắn ngậm cũng không được nhả ra cũng không xong, nuốt cũng không ổn, thật sự làm hắn vô cùng chật vật.

Khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước trà xuống, cảm thấy đầu lưỡi tê rần bỏng rát.

Hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn trà đồng Tiểu Phúc, nhất định là tên tiểu tử thối này cố ý khiến hắn xấu mặt đây.

Tiểu Phúc che miệng cười trộm, nhìn hắn làm mặt quỷ rồi nhanh chạy ra ngoài.

Phạm Trọng Yêm thấy Phạm Ninh uống trà chật vật như thế cũng nhịn không được bật cười.

- Uống trà phải chậm rãi, chú ý nếm kỹ nuốt chậm, vừa rồi cháu quá gấp.

- Cháu ở nhà đều dùng gáo lớn múc uống.

Phạm Ninh lẩm bẩm nói.

- Cháu đây không phải uống trà mà uống nước.

Phạm Trọng Yêm cười cười, rót trà ra chén cẩn thận thổi thổi, cẩn thận hớp một ngụm nhỏ rồi mới hỏi:

- Cháu có nghĩ đến vì sao ta lại dẫn cháu đến kinh thành không?

Phạm Ninh nghịch ngợm cười:

- Có lẽ ông nội ba cảm thấy trên đường nhàm chán, mang cháu theo có thể nghe được chuyện xưa của Thiên Bồng Nguyên soái.

Phạm Trọng Yêm nháy mắt cười hỏi:

- Nghe chuyện xưa có cần phải trả tiền hay không?

Phạm Ninh đỏ mặt, hóa ra tổ phụ còn chưa quên chuyện cũ.

Hắn ngẫm lại một chút giảo hoạt cười nói:

- Trong tình huống bình thường cháu cũng muốn lấy tiền, nhưng cháu lo chỉ lấy một văn tiền ông nội ba không đưa được.

Phạm Trọng Yêm chỉ vào hắn cười mắng:

- Tên tiểu tử thối này lại là một tiểu tử tham tiền, trước kia đúng là nhìn không ra.

Phát hiện vị tổ phụ này cũng không phải là người cứng nhắc, Phạm Ninh giấu đầu lòi đuôi cũng dần lộ ra rồi, hắn không còn làm bộ nhu thuận nữa mà khôi phục bản sắc vốn có.

Phạm Ninh gối hai tay lên đầu, nằm trên boong thuyền, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ rồi từ từ nói:

- Ông nội ba đã nghe qua chưa, tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì không thể giải quyết được mọi chuyện.

- Những lời này cháu nghe được từ đâu?

- Bên trong một cuốn sách, cháu quên rồi.

Phạm Trọng Yêm cũng trầm ngâm một chút nói:

- Thích tiền kỳ thật cũng không phải chuyện gì xấu, ta khi nhỏ nhà nghèo ngay cả cháo cũng không có mà ăn, khi đó ta cũng giống như cháu hy vọng mình sau khi lớn lên sẽ kiếm được nhiều tiền, sau này xảy ra nhiều chuyện dần dần cũng hiểu ra được một đạo lý.

- Là quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý sao?

Phạm Ninh cười hì hì hỏi.

Phạm Trọng Yêm bị nghẹn lại, một lúc lâu mới chỉ vào hắn cười nói:

- Tên nhóc tinh quái này đúng là con giun trong bụng ta, ta hiện tại hối hận đã mang ngươi theo rồi, ngươi mau chóng rời thuyền cho ta.

Phạm Ninh làm bộ hoảng sợ ôm chặt chân bàn nói:

- Ông nội ba, để cháu kể chuyện xưa cho ông nghe, miễn phí một đồng cũng không lấy, có được không?

Phạm Trọng Yêm bị bộ dáng nghịch ngợm của Phạm Ninh chọc cười, không kìm được cười ha hả, ông ta chợt phát hiện bản thân còn ngày càng yêu thích Phạm Ninh.

....

Ngồi trên thuyền đi đúng là quá thoải mái, không mệt nhọc như xe ngựa, nhưng cũng có thiếu sót là khá chậm, nếu đi Trường Châu bằng xe ngựa chặp tối là đến nhưng đi tàu thì phải qua đêm.

Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, bọn họ chỉ có ba người, ngoại trừ ông cháu Phạm Trọng Yêm, Phạm Ninh cũng chỉ có trà đồng Tiểu Phúc mà thôi.

Tiểu Phúc và Phạm Ninh cùng tuổi, là trẻ mồ côi, đi theo Phạm Trọng Yêm hai năm rồi, tình cảm với Phạm Trọng Yêm như ông cháu.

Trong khoang thuyền, Phạm Ninh và Tiểu Phúc ngồi dưới đèn vẽ bảng chữ mẫu, Phạm Trọng Yêm ngồi một bên nhìn hai người viết chữ.

Nói đến thật hổ thẹn, chữ Phạm Ninh quả thật quá xấu, giống như hình chân gà cào, mà chữ Tiểu Phúc so với hắn lại tinh tế đẹp hơn gấp trăm lần.

Tuy nhiên cũng chính vì chữ Phạm Ninh quá xấu Phạm Trọng Yêm mới quyết định dẫn hắn đi kinh thành.

Ông ta biết rằng dù Phạm Ninh có giỏi thế nào, nếu chữ như thế này không thể nào thi đậu vào Diên Anh học đường được, ông lợi dụng thời gian này rèn luyện chữ viết cho hắn.

Đương nhiên, ông ta cũng có thể để Lưu viện chủ viết phong thư, nhưng như thế thì sẽ có đứa trẻ ưu tú bên ngoài bị đánh rớt, điều này không công bằng, cũng không phù hợp với nguyên tắc của Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm ngồi một bên xem Phạm Ninh viết chữ, ông ta thấy chữ viết dựng thẳng như chân đang sốt, run rẩy, vượt qua được điều này thì chữ cứng như người đang luyện cơ bắp, mặt trên gập ghềnh, làm cho người khác không đành nhìn.

Cuối cùng Phạm Trọng Yêm cũng không kìm được cốc đầu Phạm Ninh nói:

- Ta thực không hiểu nổi ngươi, có thể viết được bài từ ưu tú như thế, làm sao lại viết ra chữ viết mục nát như vậy?

Kỳ thật Phạm Ninh cũng tức tối vô cùng, chữ viết này căn bản không phải của hắn mà của Phạm Ngốc Ngốc kia, chữ viết mục nát này hắn cố gắng chẳng khác nào lấy thuốc cao mà bôi trên da chó, ngoan cố truyền lại.

- Con luyện, con khổ luyện còn không được sao?

Phạm Ninh phát cáu mà chọc chọc giấy viết.

Phạm Trọng Yêm thấy hắn thẹn quá hóa giận cũng không kìm được bật cười, cũng không làm ảnh hưởng đến việc luyện chữ của Phạm Ninh nữa mà ngồi qua một bên đọc sách.

Lúc này Tiểu Phúc bên cạnh cười hì hì:

- Kỳ thật ta cũng có biện pháp học cấp tốc.

- Biện pháp gì, nói mau!

- Nếu ta nói ra thì ngươi phải giúp ta nấu nước pha trà nửa tháng.

- Nấu cái đầu ngươi.

Phạm Ninh dùng cán bút gõ lên đầu cậu ta một cái:

- Muốn dụ Phạm gia ta làm việc cho ngươi hả, ngươi còn non lắm!

- Ta thật không lừa ngươi.

Tiểu Phúc nhẹ nhàng nói với Phạm Ninh:

- Loại giấy Tuyên Thành này mấy tầng dính lại, càng lột càng mỏng, cậu đem nó lột thành hình dáng mờ mờ, rồi phủ lên bảng chữ viết, cứ như thế mà luyện.

Ánh mắt Phạm Ninh sáng lên, đúng là biện pháp tốt thế mà hắn không nghĩ ra.

Hắn nắm hai bờ vai Tiểu Phúc cười tủm tỉm nói:

- Ta nấu nước ngay cả người dân ở quê cũng ngại khó uống, chỉ sợ ta nấu thì ông nội ba không thích, ngươi tài giỏi luôn làm được nhiều việc vất vả làm thêm chút cũng không sao. Để tỏ lòng cảm ơn của ta, khi đến kinh thành ta mời ngươi ăn kẹo.

Nghe được ăn kẹo, nước miếng ở miệng Tiểu Phúc muốn chảy ra, cậu ta vội nói:

- Ngươi không được nuốt lời, chúng ta ngoéo tay.

Phạm Ninh chán ghét liếc cậu ta một cái:

- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn muốn ngoéo tay.

- Nếu ngươi nói mà không giữ lời thì làm sao?

Phạm Ninh vỗ vỗ ngực:

- Phạm gia ta một lời nói ra, tứ mã nan truy, chẳng lẽ còn lừa tên tiểu tử thối ngươi.

- Được lắm! Được lắm!

Phạm Trọng Yêm đứng một bên xem hai đứa trẻ nói chuyện, tâm tình vô cùng vui vẻ, ông ta không kìm được cười nói:

- Tên tiểu tử thối tha kia còn muốn đi đâu, mau viết chữ, không được náo loạn nữa.

Hai người lại cúi đầu viết chữ, lúc này mặt Tiểu Phúc đỏ bừng, nghiến răng nhỏ giọng nói:

- Ngươi mới là tên tiểu tử thối tha.

Phạm Ninh lắc lắc đầu:

- Cùng với loại người ngây thơ như ngươi viết chữ thật sự không có ý nghĩa gì.

- Để ta kiểm tra các ngươi một chút.

Phạm Trọng Yêm cảm thấy hứng thú, buông sách cười hỏi:

- Trước tiên ta hỏi Tiểu Phúc, ngươi biết tại sao ta dừng thuyền nơi này không?

Tiểu Phúc gãi gãi đầu nửa ngày không đoán được.

- Vậy còn ngươi?

Phạm Trọng Yêm lại cười tủm tỉm nhìn Phạm Ninh.

Phạm Ninh bĩu môi khinh thường Tiểu Phúc:

- "Thuyền ai đậu bến Cô Tô - Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San"*, ngay cả điều này cũng không thể nghĩ ra? Sách đọc được đều để chó ăn hết rồi.

*Hai câu thơ trích trong "Phong Kiều dạ bạc" của Trương Kế

Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Bản Dịch) của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.