Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Tiểu thuyết gốc · 5929 chữ

“Bệ hạ giá lâm”

Tiếng nhạc được các nghệ nhân cung đình tấu lên, từ phía trên cao, vua Trần Nhân Tông cùng với Hoàng hậu của mình bước ra với phong thái uy nghiêm nhưng không kém phần sang trọng.

Buổi yến tiệc bắt đầu, pháo hoa được bắn lên, sáng rực cả một vùng trời. Cùng với đó là những tiếng vỗ tay, hò reo không ngớt từ các văn võ bá quan.

Tất cả mọi người hành lễ với Bệ hạ. Đêm nay, trang phục của vùa Trần Nhân Tông khá nhẹ nhàng, nhã nhặn nhưng không kém phần tinh tế. Ngài ngồi phía trên cao, tứ phía được bảo vệ nghiêm ngặt nhưng thoạt nhìn không thấy một chút căng thẳng hay lo lắng nào sau những lần bị hành thích mà thay vào đó là sự thoải mái đến từ người quyền lực nhất của Đại Việt.

“Các khanh bình thân. Đêm nay là tiệc mừng công mà ta dành cho những người anh hùng trở về từ chiến thắng lần trước. Đêm nay cũng là dịp mà ta sẽ ban thưởng cho các vị tướng lĩnh có công bảo vệ Đại Việt. Đêm nay, các khanh hãy cùng ta vui niềm vui của đất trời, niềm vui của vạn vất, niềm vui của Đại Việt ta. Dù cho ở ngoài kia, nhà Nguyên không lúc nào thôi dòm ngó giang sơn Đại Việt nhưng ta mong rằng, sau này, Đại Việt ta sẽ có thêm thật nhiều buổi yến tiệc mừng công như thế này nữa. Đêm nay ta ra lệnh, các khanh hãy cùng ta không say không về”.

Các tướng lĩnh, văn võ bá quan đồng loạt đứng dậy, cung kính nâng ly đáp lại chỉ dụ của vua Trần Nhân Tông.

Vua Trần Nhân Tông uống xong ly rượu, từ tốn ngồi xuống chỗ của mình, ngồi ngay bên cạnh nhà vua là Hoàng hậu cùng các phi tần. Phía bên trái là các quan văn ngồi cùng phu nhân và con cái của họ. Còn phía bên phải là các tướng quân, bắt đầu là Hưng Đạo Vương, sau đó là Chiêu Minh Vương.

Phạm Ngũ Lão ngồi ở vị trí thứ 3, phía sau là Đông. Vị trí này là Đông chủ động đề xuất cho Phạm Ngũ Lão vì vị trí này anh có thể quan sát được xung quanh một cách rõ ràng nhất. Nói một cách khác, “bệnh nghề nghiệp” của Đông lại tăng lên.

Và dù có ngồi cách xa tới đâu, ánh mắt của Lan Chi từ lúc bước vào hoàng cung tới giờ vẫn không rời mắt khỏi Đông. Đông cũng một vài lần chạm mắt với Lan Chi nhưng ngay lập tức quay sang hướng khác, phần là vì ngại, phần nhớ tới cái tát ngày xưa nên không dám chạm mặt Lan Chi.

“Cậu sao vậy, hôm nay cậu là khách của buổi yến tiệc này chứ không phải là cận vệ hay gì cả. Cậu cứ bình tĩnh đi, đừng quá căng thẳng” - Nhìn thấy Đông ngó nghiêng, Phạm Ngũ Lão lập tức trấn an Đông.

Buổi yến tiệc diễn ra với những tiết mục cung đình được dàn dựng hoành tráng từ các vũ công của hoàng cung, bên cạnh đó là những tiết mục dân gian từ các gánh xiếc đến từ dân gian cùng với những nhạc cụ mà từ trước đến giờ Đông chưa từng được nghe qua. Hòa với tiếng nhạc là những tiếng vỗ tay tán thưởng, ai ai cũng nở những nụ cười, vui mừng vì chiến thắng vừa qua của Đại Việt trước quân nhà Nguyên.

“Ngươi cho mọi người dưới kia ngừng lại đi. Tuyên chỉ ban thưởng cho các đại thần có công đi” - Vua Trần Nhân Tông quay sang nói với tên thái giám bên cạnh.

Chiếu chỉ luận công ban thưởng được xướng tên lên. Từng người từng người bước ra nhận hồng ân của nhà vua. Từ Hưng Đạo Vương, Chiêu Minh Vương, đến các tướng lĩnh dưới trướng của họ, thậm chí cả Trương Hiến cũng được ban chức quan.

“Phạm Ngũ Lão cùng ba huynh đệ trong phủ bước ra nhận thưởng” - Thái giám cất cao giọng.

Phạm Ngũ Lão, Phan Đông bước lên phía trước nghe chiếu chỉ. Phạm Ngũ Lão được nhà vua ban cho vàng bạc, đất đai và những phần thưởng giá trị khác. Còn với ba anh em Phan Đông, ngoài vàng bạc ra, họ còn được ban cho phủ riêng để tiện bề sinh hoạt. Tuy nhiên, đáp lại chiếu chỉ đó, vốn là người có bản tính nhân hậu, không ham tiền tài như Đông và Nam.

“Thưa Bệ hạ, ba anh em thần xin bạo gan Bệ hạ thu lại chiếu chỉ. Hiện tại, ba anh em thần đang sống khá tốt tại phủ của Phạm tướng quân, bây giờ dọn đi thì e rằng sẽ không thoải mái như hiện tại” - Đông lên tiếng.

“Thần cũng thấy như vậy, ở Thăng Long này ba anh em họ không có người thân gì cả, nếu bây giờ dọn đi e rằng sẽ không thoải mái, huống hồ chi phủ của thần cũng khá rộng, có thêm ba anh em họ vào ở không thấy phiền hà mà ngược lại còn thấy vui, thú vị” - Phạm Ngũ Lão tiếp lời.

“Nếu cả hai đã nói như vậy. Trẫm chuẩn tấu” - Vua Trần Nhân Tông đắn đo hồi lâu.

“Đa tạ Bệ hạ. Khẩn cầu tiếp theo, thần xin trả lại toàn bộ vàng bạc, đất đai mà Bệ hạ đã ban thưởng cho thần. Xin Bệ hạ dùng số tiền này để phân phát cho những người dân đang còn khó khăn ở những vùng biên giới để họ ổn định lại cuộc sống. Đất đai thì dùng để tăng gia sản xuất, phòng trường hợp sắp tới quân Nguyên sẽ lại có ý đồ quay lại xâm lược, lúc đó chúng ta không cần lo lắng về chuyện lương thực như quân Nguyên trong trận vừa qua nữa” - Đông nói cho vua Trần Nhân Tông về những suy nghĩ của mình.

Vua Trần Nhân Tông sau một hồi suy nghĩ, vui vẻ đồng ý chấp thuận khẩn cầu đó của Đông. Nhà vua nói thêm.

“Nếu như những thứ ta ban cho ngươi, ngươi đều không nhận. Vậy thì ngươi muốn ta ban thưởng thứ gì cho ngươi.”

“Thần xin Bệ hạ một điều. Đây là cá nhân của thần, không liên quan gì đến hai người anh em kia của thần. Thần muốn xin Bệ hạ ban hôn cho thần” - Đông dõng dạc tấu lên vua Trần Nhân Tông.

Lời thỉnh cầu đó khiến cho chính hai người anh em của Đông và cả Phạm Ngũ Lão cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Ban hôn? Hay đó, Cô nương nhà nào có phúc như vậy. Ta tin chắc cô nương này không hề tầm thường. Nói đi, ngươi muốn ta ban hôn cho cô nương nhà nào?”

“Thần xin Bệ hạ ban hôn cho thần với Anh Di cô nương” - Đông đáp.

Tiếng xì xào bắt đầu phát ra từ phía các quan lại, người có thể không biết Anh Di là ai, người thì tường tận xuất thân của Anh Di nên lời khẩn cầu đó của Đông khiến người ta phải bàn tán.

Nhưng trong những người ngồi dưới, có người vừa bất ngờ vừa thất vọng pha lẫn chút buồn với cái tên Anh Di được Đông đưa ra cho thỉnh cầu - Lan Chi. Ánh mắt cô hiện lên vẻ buồn bả của một tình yêu vừa mới chớm nở của một cô gái với “crush” của mình thì bị dập tắt bới chính người đó.

“Anh Di? Cái tên này sao ta nghe quen quen.” - Vua Trần Nhân Tông thắc mắc.

“Khởi bẩm Bệ hạ. Cô nương tên Anh Di này là người đầu tiêu báo cho Phạm tướng quân về âm mưu hành thích Bệ hạ lần trước đó.” - Thám giám kề cận nhanh chóng giải đáp cho vua Trần Nhân Tông.

“Ta nhớ rồi. Nếu khanh đã có thành ý như vậy. Ta chuẩn tấu. Chờ ngày lành tháng tốt, ta sẽ cho 2 khanh cử hành việc thành hôn”

“Không được. Hôn sự này không thể được diễn ra thưa Bệ hạ” - Từ phía dưới vọng lên một giọng nói quen thuộc.

“Không thể được. Cô nương tên Anh Di này là một tên trọng phạm của triều đình. Ngoài ra, tên Đông này là một tên vô lại, chính hắn đã cướp ngục, cứu Anh Di ra khỏi ngục mấy hôm trước” - Không ai khác, người lên tiếng lại là Triệu Giang, hắn vẫn không buông tha cho Anh Di.

“Người ở dưới là ai, tại sao lại nói như vậy, ngươi có bằng chứng hay không?” - Vua Trần Nhân Tông giọng vẻ bực bội.

“Thưa Bệ hạ, trong tay cha thần đang giữ một bản khẩu cung mà thần đã thu thập được do chính Anh Di điểm chỉ. Anh Di này là nhân vật chính trong kế hoạch giải cứu tên Cao Kiệt. Bệ hạ chắc không quên cái tên này chứ” - Triệu Giang hống hách tâu lên nhà vua.

“Ta nhớ rồi. Bằng chứng đâu. Mau dâng lên đây”

Vừa nói xong, Triệu đại nhân nhanh tay dâng lên bản lời khai của Anh Di lên vua Trần Nhân Tông. Nhà vua đọc xong, sự bực bội hiện rõ lên trên khuôn mặt của nhà vua.

“Phan Đông, ngươi giải thích sao về chuyện này” - Nhà vua ném bản lời khai về phía Đông, lớn tiếng nói.

Đọc qua bản lời khai mà Triệu Giang đã dâng lên hoàng thượng, Đông nở một nụ cười lạnh lùng. Anh đáp lời Trần Nhân Tông.

“Bẩm Bệ hạ, lời khai này là giả. Triệu Giang đã ngụy tạo bản lời khai này vì muốn lập công và trả mối thù của hắn”.

“Ngươi…ngươi nói vậy là có ý gì?” - Giang lúng túng đáp lại lời của Đông

“Ta có ý gì chắc ngươi hiểu. Ta hỏi ngươi, một người suýt tí nữa bị ngươi làm nhục, bị tra tấn đến mức ngất xỉu, tổn thương nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa biết còn có thể tỉnh lại được hay không. Thử hỏi Triệu công tử làm sao có thể có được những lời khai chân thật như thế này.” - Đông chất vấn Triệu Giang.

Lúc này, những lời xôn xao bàn tán về những điều mà Đông vừa nói. Tiếng xì xào càng lúc càng lớn hơn, điều này càng khiến Giang càng lúc càng lúng túng nhưng hắn vẫn tỏ ra dường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn lập tức chống chế

“Ý ngươi là ta cố tình làm giả bản lời khai này hay sao. Vu khống. Tấm lòng của ta với Đại Việt, với Bệ hạ là trời đất chứng giám, không một lời dối trá”.

“Người xưa đúng thật là, suốt ngày mang cái lí do này ra để chứng minh mình trong sạch, thật sự không biết chán hay sao.” - Đông cười thầm trong bụng vì những điều mà Triệu Giang đang thao thao bất tuyệt trước mặt vua Trần Nhân Tông và các quan ngồi dưới.

“Thôi thôi, các ngươi đừng nhiều lời nữa. Phan Đông, ta cho ngươi một cơ hội giải thích chuyện này. Nếu không giải thích được, ta sẽ không tha cho ngươi” - vua Trần Nhân Tông lúc này cắt ngang lời Triệu Giang đang nói.

“Khởi bẩm Bệ hạ, xin hãy đợi hai người huynh đệ của thần trở về, tất cả mọi chuyện sẽ rõ. Nhưng đầu tiên, thần xin nói một số điểm nghi hoặc mà thần đã nhìn thấy được ở bản khai này.” - Phan Đông trả lời.

“Được, chuẩn tấu” - vua Trần Nhân Tông đáp.

“Thần tuân chỉ. Đầu tiên, trong bản lời khai này, Anh Di là người Nguyên, sinh ra ở Thành Đô, nhưng theo thần được biết, Anh Di không phải là người Nguyên cũng không phải là người Đại Việt, Anh Di được sinh ra ở biên giới của Đại Việt ta và nhà Nguyên, sau này khi nhà Nguyên rút quân về nước thì trên đường đi đã bắt sống những người dân xung quanh đó, trong đó có cả Anh Di. Thử hỏi, nếu như muốn được sống tiếp thì cô ấy tại sao lại bảo mình là người nhà Nguyên chứ.”

“Hồ đồ, bịa đặt. Ngươi dám đổi trắng thay đen” - Triệu Giang tức tối cắt ngang lời cùa Đông với vẻ mặt trông rất khó coi.

“Triệu khanh, im lặng. Để hắn nói tiếp ta nghe thế nào” - vua Trần Nhân Tông cũng nhanh chóng cắt ngang lời Triệu Giang khiến hắn cúi đầu, im lặng ngay lập tức.

“Bẩm bệ hạ. Điều thứ hai mà thần nhận thấy đó là mực dùng để viết ở trên này. Bệ hạ, người hãy nhìn đi, dựa vào độ khô ráo của mực, thần đoán rằng, mới được viết chưa bao lâu. Bệ hạ nhìn kĩ sẽ thấy có nhiều chỗ mực vẫn chưa khô hết” - Đông vừa nói vừa đưa tờ khai hướng về phía vua Trần Nhân Tông.

“Triệu công tử. Ngài giải thích về chuyện này như thế nào?” - Đông nở một nụ cười về phía của Giang.

Nhưng với bản tính “khó ưa” của mình, tên Giang này vẫn một mực chối bay chối bỏ về những lời mà Đông nói.

“Được, sau khi ta nói điều cuối cùng này, ta sẽ dâng bản lời khai này lên Bệ hạ để người định đoạt. Cuối cùng, ta hỏi Triệu công tử một câu hỏi, mong công tử hãy trả lời ra một cách thành thật nhất. Xin hỏi lúc Anh Di điểm chỉ, công tử đã dùng ngón tay nào để điểm chỉ vậy?”

“Đương nhiên là ngón tay này rồi, từ trước đến giờ là vậy mà” - Vừa nói hắn vừa đưa lên ngón cái của bàn tay phải một cách chắc nịt.

Lúc này, Đông cười lớn lên trước sự kinh ngạc của mọi người. Tiếng cười vừa dứt, anh quay sang Giang, cười nhẹ.

“Vậy thử hỏi Giang công tử, ngón tay điểm chỉ trên này có thật là của Anh Di hay không?”

“Hồ đồ, lời khai này là tội trạng của cô ta, dấu tay đó không phải là của cô ta thì là của ai chứ. Hồ đồ, Phan Đông à, ta nghĩ ngươi bảo vệ cô ta đến mức phát điên rồi.” - Triệu Giang vừa nói vừa cười lớn.

“Mọi người đã nghe câu trả lời của Triệu công tử rồi đó. Bẩm Bệ hạ, ngón tay này của Anh Di có một vết sẹo do chính thần gẩy ra cho cô ấy. Nhưng tại sao dấu điểm chỉ này lại không có vết sẹo đó? Mong bệ hạ minh giám.” - Đông đáp lại lời ngụy biện của Triệu Giang.

“Ngươi không bằng không chứng, ngươi nói sao là ta phải nghe đó hay sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?” - Triệu Giang lúc này như biến thành con người khác, mặc cho sự bình tĩnh của Đông, Giang thì càng lúc càng hăng máu, hắn hét vào mặt của Đông.

“Triệu công tử ngài đừng nóng nảy. Bình tĩnh đã. Tuy ta chẳng là ai cả nhưng ta biết được sự thật trong chuyện này. Nếu như ai có nghi hoặc, có thể tới ngay phủ Phạm tướng quân để làm rõ chuyện này.” - Đông bình tĩnh đáp.

Vua Trần Nhân Tông ra hiệu cho viên thái giám bên cạnh mình đích thân đi tra xét chuyện này. Tuy nhiên, khi viên thái giám chưa đi được bao lâu, Triệu Giang liền tỏ thái độ “lươn lẹo” của mình.

“Ta nhớ nhầm, hôm đó là ngón bên trái chứ không phải ngón bên phải”

Vừa dứt câu, những tiếng xì xào liên tục phát ra ở bên dưới.

“Các khanh hãy bình tĩnh. Trần Đông, ngươi giải thích sao về chuyện này. Nếu như đúng như lời Triệu khanh nói thì quá hợp lí rồi” - vua Trần Nhân Tông lên tiếng

“Bẩm bệ hạ, thần không có gì để nói. Nhưng thần chỉ muốn Bệ hạ sẽ đích thân tìm ra câu trả lời chính xác nhất cho câu hỏi này. Bệ hạ có thể cho thần mượn một tờ giấy, mực điểm chỉ và bàn tay của một cô nương nào đó trong đây không ạ” - Đông đáp lại câu hỏi của vua Trần Nhân Tông.

“Được, ta chuẩn tấu”

Giấy mực được nhanh chóng đưa tới cho Phan Đông. Còn thiếu một cô nương xung phong hỗ trợ anh thì người xung phong không ai khác là Lan Chi. Cô đứng dậy, ngại ngùng tiến về phía Đông, ánh mắt hạnh phúc hướng về phía “thần tượng” của mình.

“Tiểu thư, tại hạ xin được phép thất lễ” - Đông nở vừa một nụ cười ấm áp vừa nhẹ nhàng nằm lấy tay của Lan Chi để điểm chỉ.

Lan Chi không biết phải làm gì ngay lúc này, chỉ biết cười nhẹ. “Cô nàng” tỏ ra hạnh phúc vì mình đang được “crush” nắm tay ngay lúc này, mặc cho khoảnh khắc này thật sự ngắn ngủi.

“Tiểu thư, sao mặt tiểu thư lại đỏ lên vậy?” - vừa bước về phía chỗ ngồi thì đã bị A Ly chọc cho đỏ mặt. Phụng Dương công chúa cũng đã để ý thấy điều đó và bà chỉ biết mỉm cười trước vẻ mặt đó của con gái.

“Bệ hạ nhìn xem, dấu tay bên trong bản lời khai có gì đặc biệt với hai dấu tay thần vừa nhờ vị tiểu thư kia điểm lên hay không?” - Đông vừa nói vừa dâng lên vua Trần Nhân Tông hai tờ giấy để người xem xét.

“Ta không thấy có điều gì khác biệt ở đây cả. Nhìn như nhau cả”

“Bệ hạ hãy nhìn kĩ. Người có thấy đường cong ở mỗi ngón tay sẽ không đều mà hơi méo hay không. Hai ngón tay mặc dù thoạt nhìn là giống nhau nhưng đường cong đó sẽ giúp người phân biệt được ngón tay được điểm lên bản lời khai là ngón tay bên trái hay bên phải” - Đông nhanh chóng giải đáp sự thắc mắc của vua Trần Nhân Tông.

Sau một hồi nhìn ngắm kĩ càng, cuối cùng vua Trần Nhân Tông cũng đã nhận ra được sự khác biệt của hai dâu ngón tay.

“Triệu Giang, ngươi xem đi, ngươi còn gì để nói hay không?” - Vua Trần Nhân Tông nổi trận lôi đình, ném hai tờ giấy về phía Triệu Giang.

Giang hai tay run rấy, cúi người nhặt hai tờ giấy lên. Hắn lúc này chẳng còn mở miệng để nói thêm bất kì thứ gì nữa. Nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, hắn lấy ra bên trong tay áo một đoản đao của hắn, đâm về phía Triệu Giang. Nhưng Phạm Ngũ Lão cũng đã nhanh chóng phối hơp cùng Đông đánh gục hắn. Nhưng vì tấn công bất ngờ nên Đông cũng đã bị đâm trúng mặc dù không quá sâu.

Lúc này, viên thái giám kia cùng Nam và A Tiêu cũng vừa quay lại buổi yến tiệc sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của mình. Viên thái giám báo cáo lại những gì mình thu thập được lại cho vua Trần Nhân Tông nghe. Vị vua đáng kính, nhân hậu, được người đời ca tụng bỗng hóa phẫn nộ sau khi nghe xong những lời viên thái giám kia bẩm báo.

“Triệu Giang, tại sao ngươi lại có thể làm ra những chuyện như thế này. Dám đứng trước mặt ta, năm lần bảy lượt khi quân phạm thượng hết lần này đến lần khác”

“Bẩm bệ hạ, thần sẽ cho người đáp án ngay bây giờ. Nam, cậu mau giải người đó lên đi” - Đông một tay ngăn máu chảy ra ở vết thương vừa đáp lời vua Trần Nhân Tông.

Từ phía ngoài, Nam dẫn lên tên cận vệ luôn theo sát Triệu Giang cùng với đó là Tiêu dẫn tên cai ngục - nơi giam giữ Anh Di cách đó vài ngày.

“Hai người mau khai đúng sự thật cho ta. Nếu có một lời giả dối, các ngươi tự hiểu kết cục là như thế nào rồi đó” - vua Trần Nhân Tông vẫn chưa nguôi cơn giận, đứng dậy và chỉ tay về phía hai tên cận vệ đang quỳ ở dưới.

“Chuyện tờ khai của Anh Di cô nương là chuyện như thế nào?” - Đông đưa tờ khai đến trước mặt của cả hai tên và hỏi.

“Chuyện này…. Chuyện này thật sự không liên quan đến thần. Tất cả đều do Triệu công tử sai khiến.” - Tên cận vệ của Triệu Giang ấp a ấp úng đáp.

Đôi tay run lẩy bẩy, mồ hôi lăn mỗi lúc một nhiều trên khuôn mặt đen nhẻm của tên cận vệ kia. Hắn nói tiếp,

“Triệu công tử nói, cô nương trong ngục kia có phúc mà không biết hưởng, thân mang trọng tội, được ta để mắt tới mà không biết thân biết phận. Ta sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết” - Vừa nói hắn vừa chỉ về phía Triệu Giang.

“Ngươi nói dối. Tên họ Phan kia cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi nói ra những điều nói nhăng nói cuội như thế này.” - Triệu hét to lên, vung chân đinh đạp tên cận vệ tội nghiệp đang quỳ kia nhưng bị Đông ngăn cản.

“Quân đâu, mau bắt tên họ Triệu kia lại. Đừng để hắn náo loạn chốn này. Ngươi nói tiếp đi” - Với thái độ đó của Triệu Giang, vua Trần Nhân Tông có vẻ như đã rõ sự tình của vụ án này.

“Sau đó. Triệu công tử sai người tra tấn cô nương kia cho đến khi vị này đến cướp ngục. May mắn là vị công tử này đến kịp, nếu không cô nương đó cũng khó sống được đến ngày hôm nay” - vừa nói vừa chỉ tay về phía Đông, giọng hắn cũng bình thản trở lại, đã không còn ấp úng.

“Còn tên kia, ngươi mau nói ra những điều ngươi biết cho ta nghe xem sao?” - vua Trần Nhân Tông hướng ánh mắt của mình về phía tên cai ngục.

“Bẩm Bệ hạ. Quả thật mọi chuyện đúng như vậy. Sáng hôm nay, Triệu công tử mang một bản lời khai đến nhà giam, ép thần điểm chỉ lên đó. Thần là một tên cai ngục quèn, chẳng biết được bao nhiêu chữ nhưng Triệu công tử hứa sẽ thưởng cho thần nên thần mới làm như vậy.” - Vừa nói hắn vừa đưa ngón cái bên phải lên, quả nhiên dấu vết điểm chỉ vẫn còn khá mờ.

“Nhưng thật sự thần không ngờ tới. Triệu công tử lại sai người truy sát thần để diệt khẩu. Nếu như không có vị huynh đệ kia xuất hiện kịp thời chắc đến cái mạng quèn này cũng không thể giữ được mất.” - Tên cai ngục nói tiếp.

“Thôi được rồi. Ta đã nắm rõ ràng sự tình” - Vua Trần Nhân Tông đứng dậy, tiến về phía trước.

“Triệu Giang, ngươi thân là con trai của một Thượng thư Hình Bộ nhưng vì ham muốn của bản thân lại làm ra những chuyện tày đình như thế này. Cưỡng hiếp, giết người, ngay cả chuyện khi quân phạm thượng, náo loạn tiệc mừng ngày hôm nay ngươi cũng dám làm. Hay cho Triệu Giang. Người đâu, nhốt tên cặn bã này vào nhà giam, ba ngày sau chém đầu thị chúng, không được ai van xin, nếu không sẽ xử chung với hắn.”

Vua Trần Nhân Tông vừa dứt câu, Triệu Giang bị quân lính bắt lại, giải xuống phía dưới trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của Đông cùng với tiếng vỗ tay không ngớt của văn võ bá quan.

“Tuy nhiên, lời thỉnh cầu của khanh, ta không thể tác thành được cho khanh về mối hôn sự này được. Anh Di cần thời gian để chứng minh cho ta thấy cô nương ấy không còn mối liên hệ gì với nhà Nguyên.” - Vua Trần Nhân Tông đứng dậy, chậm rãi bước xuống từng bậc thang, tiến về phía Đông, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai và nói.

Đông ngước nhẹ đầu lên, tính nói nhưng bị vua Trần Nhân Tông nhắc khéo với giọng nhẹ nhàng.

“Khanh hiểu ý ta chứ?”

“Thần tuân chỉ.” - Đông đáp lại câu nói của nhà vua, đứng dậy tiến lại về vị trí ngồi của mình.

Ở một góc của buổi yến tiệc, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự hạnh phúc của một cô nương với tình yêu đang chớm nở tưởng như đã bị dập tắt nay lại được thắp sáng trở lại sau chỉ dụ của vua Trần Nhân Tông. Nhưng bên trong nụ cười đó cũng ẩn chưa phảng phất sự buồn bã, buồn vì người mình yêu không thể hạnh phúc.

“Được rồi. Tất cả mọi chuyện cũng đã giải quyết xong. Chúng ta hãy cùng tiếp tục buổi yến tiệc tối nay.” - Vua Trần Nhân Tông tiến về chỗ cũng mình dõng dạc lệnh nổi nhạc, tiếp tục buổi yến tiệc đang dang dở vì trò cười mang tên “Triệu Giang”.

Tiếng nhạc được tấu lên sau hiệu lệnh của vua Trần Nhân Tông. Những tiết mục dân gian đặc sắc cũng được trình diễn trước sự tán thưởng của mọi người tham dự yến tiệc.

Ngay lúc này, khuất mắc trong lòng Nam về việc Đông xin ban hôn cho mình với Anh Di cũng được anh mang ra để người anh của mình giải đáp.

“Anh Đông. Em không hiểu tại sao anh lại xin với nhà vua ban hôn cho anh với Anh Di. Anh thực sự có tình cảm với cô ấy hay sao. Vậy còn Tuyết An, trước đó anh còn thề thốt sẽ không yêu ai ngoài Tuyết An cơ mà?”

Đông thở dài, uống một ngụm rượu, anh thở dài, từ tốn trả lời Nam

“Đúng là anh sẽ không yêu ai nữa ngoài Tuyết An nhưng với Anh Di, anh xem cô ấy là bạn, người bạn đầu tiên ở đây mà anh có thể tâm sự được những điều anh đang suy nghĩ, cô ấy cũng không phải là người xấu. Anh muốn làm gì đó để bảo vệ cô ấy. Cậu xem, chưa chi đã xuất hiện một tên Triệu Giang muốn lấy mạng cô ấy, nếu anh không bảo vệ cô ấy thì không biết sắp tới sẽ có thêm bao nhiêu tên Triệu Giang nữa.”

“Nhưng như vậy anh cũng không nên đưa ra cách giải quyết bồng bột như vậy. Đó là hạnh phúc của cô ấy, anh đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa?” - Nam tiếp lời.

“Cậu yên tâm, anh cũng đã suy nghĩ đến trường hợp này rồi. Đây chỉ là kế tạm thời thôi, sau này khi thực sự an toàn cho cô ấy rồi, anh sẽ chủ động ly hôn để cô ấy được tự do.” - Đông ngước nhìn lên trời, uống một ngụm rượu nói tiếp

“Cũng may, nhà vua không đồng ý với anh, em nghĩ anh nên bàn bạc lại với cô ấy để cả hai cũng tìm ra cách giải quyết tốt nhất. Tốt cho cả anh, tốt cho cả cô ấy nữa.” - Nam vỗ vai người anh của mình, hiểu cho quyết định của anh.

“Nhưng Nam này, cậu đừng nói chuyện này với Anh Di nhé. Anh sợ cô ấy sẽ khó xử, áy náy với việc anh làm ngày hôm nay” - Đông nhìn Nam, dặn dò, tay nâng ly rượu uống thêm một ngụm nữa rồi đưa ánh mắt nhìn về phía phủ Phạm Ngũ Lão.

Càng về cuối buổi yến tiệc, khi mọi người cũng đã ngà ngà say, tiếng nhạc vẫn rộn rã không dứt. A Tiêu tiến đến bên Đông, nói nhỏ.

“Đông ca, người hầu trong phủ mới báo. Anh Di cô nương tỉnh lại rồi.”

Nghe được thông tin từ Tiêu, Đông và Nam nhanh chóng đứng dậy, ra tín hiệu cho Phạm Ngũ Lão, cả ba cùng đứng dậy, lặng lẽ hướng về phía cổng hoàng cùng và ra về.

“Tiểu thư, Đông công tử đứng dậy về rồi kìa. Buổi yến tiệc vẫn chưa kết thúc mà, họ lại vội vàng như vậy. Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.” - A Ly nhanh như chớp, phát hiện ra động tĩnh từ phía đám người Phan Đông liền ghé tai Lan Chi tiểu thư.

“Đúng vậy ha. Ngươi không nhắc ta cũng không chú ý, vừa mới rời mắt một tí mà đã mờ mờ ám ám rồi. Ta cũng đi xem sao” - Lan Chi tiểu thư dứt câu liền nói dối Phụng Dương công chúa rằng sức khỏe của bản thân không tốt, muốn về sớm và nhanh chóng rời khỏi buổi yến tiệc.

Lan Chi cùng A Ly đi theo đám người của Phan Đông về tới gần cửa phủ Phạm Ngũ Lão thì bỗng nhiên cả ba mất tích. Hai cô gái đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì từ đằng sau có người bịch miệng, khóa tay của hai cô và đưa vào bên trong một con hẻm nhỏ phía bên cạnh phủ.

Hai cô gái chưa biết tình hình như thế nào, tay chân quơ liên tục, bị những người lạ mặt kia ép vào tường.

“Mau nói, hai cô tại sao lại đi theo bọn ta từ nãy đến giờ”

Nghe được giọng nói ấy, Lan Chi bỗng nhận thấy sự quen thuộc đến từ “crush” của mình. Thì ra, việc Lan Chi theo dõi Phan Đông đã bị anh phát hiện ra từ lâu, nhưng vì trời tối, anh không phân biệt được là ai đang theo dõi mình nên phải ra hạ sách này.

Lan Chi dùng sức, cố gắng lấy tay Đông đang bịch miệng mình nhưng không được, không đành cắn Đông một cái. Vì đau quá nên anh phải rút tay lại. Lúc này, Lan Chi liền trả lời.

“Đông đại ca, là ta đây. Lan Chi đây”

“Lan Chi tiểu thư, tại sao lại là cô nương. Đêm hôm như thế này tại sao cô nương lại theo dõi bọn ta. Cô nương muốn làm gì?” - Đông nhăn mặt vì vết cắn của Lan Chi khá sâu và còn đang chảy máu.

“Huynh đừng hiểu lầm. Lúc nãy ta thấy huynh về sớm với bộ dạng hớt hải, sợ có chuyện gì xảy ra với huynh. Ta lo lắng cho huynh nên mới đi theo. Ta xin lỗi.” - Lan Chi giọng ấp úng, trả lời Đông.

“Cô nương đó, ta thì có làm sao chứ. Nửa đêm nửa hôm như này, cô nương có biết nguy hiểm như thế nào không. Nếu hôm nay không phải bọn ta mà là người khác thì làm sao?” - Đông khá bực tức nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời Lan Chi.

“Huynh đừng nổi giận như vậy với ta nữa mà. Ta biết lỗi rồi. Huynh có bị làm sao không, đưa ta xem vết thương của huynh đi.” - Lan Chi nắm lấy bàn tay của Đông.

“Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không có gì đáng ngại đâu.” - Đông liền rút tay lại không để cho Lan Chi nắm lấy, một phần vì ngại một phần vì việc nắm tay trong hoàn cảnh này sẽ không tốt cho Lan Chi.

“Nhưng tại sao các huynh lại đi vội vã như vậy, buổi yến tiệc vẫn chưa kết thúc mà” - Lan Chi thắc mắc.

“Chẳng giấu gì tiểu thư, Anh Di vừa mới tỉnh, chúng ta về xem tình hình của cô ấy như thế nào thôi” - Đông cũng không ngần ngại trả lời Lan Chi.

“Vì một cô nương mà anh lại hối hả như vậy hay sao, còn đối xử lạnh lùng với ta như vậy nữa? Ta phải đi theo xem cô nương ấy là người như thế nào” - Lan Chi nghĩ thầm trong bụng.

“Vậy Đông đại ca có tiện cho ta đi theo để hỏi thăm sức khỏe cho Anh Di cô nương không?” - Lan Chi nhẹ nhàng hỏi.

“Vậy có tiện lắm không? Dù gì cũng là phủ của nam nhân, tiểu thư ghé lại vào lúc này, e rằng không thích hợp cho lắm.” - Đông khéo léo từ chối Lan Chi.

Nhưng với sự cố chấp của Lan Chi, hai người giằng co một hồi thì cuối cùng Đông cũng phải đồng ý đưa Lan Chi theo mình về phủ Phạm Ngũ Lão.

“Nhưng mà nãy giờ huynh có thấy nha hoàn của ta hay không? Từ nãy giờ mãi nói chuyện với huynh, ta không thấy cô nương ấy ở đâu nữa.” - Lan Chi nhận thấy sự biến mất của A Ly.

“Ta cũng không rõ, lúc nãy người anh em của ta phụ trách khống chế cô nương ấy mà. Nam ơi, cậu ở đâu đấy?” - Đông cũng ngó nghiêng xung quanh, thắc mắc về sự biến mất của Nam.

Đi sâu vào bên trong con hẻm một tí là hình ảnh hai vị nam thanh nữ tú đang đứng dựa vào tường, mặt đối mặt, tay Nam vẫn còn che mặt của A Ly.

“Hai người đứng như vậy từ nãy đến giờ à. Cậu còn muốn đóng phim ngôn tình đến bao giờ vậy Nam. Mau thả cô nương nhà người ta ra.” - Đông lớn tiếng.

“Phim ngôn tình?” - Lan Chi liền thắc mắc từ ngữ lạ kì của Đông

“Ý ta kịch tình cảm đó. Ở quê ta hay có những cảnh như thế này” - Đông cũng nhanh trí đáp lại sự thắc mắc đó của Lan Chi.

Lúc này, Nam và A Ly, cả hai như bị đối phương hớp hồn, bất giác “hiện hồn” về. A Ly liền chạy về phía Lan Chi, núp sau lưng cô, mặt đỏ bừng bừng. Còn Nam, chàng trai ấy vẫn “đứng hình”, mặt đỏ, giọng điệu ngại ngùng.

“Xin lỗi…. Xin lỗi tiểu thư. Tại hạ….. tại hạ….. tại hạ không cố ý.”

“Hai con người này, đã xảy ra chuyện gì. Có phải là yêu anh chàng đó rồi đúng không.?” - Những lời Lan Chi nói ra càng khiến A Ly ngại ngùng hơn, cô cũng tránh ánh mắt của Nam, lắc đầu liên tục khi Lan Chi gặng hỏi.

“Thích người ta rồi đúng không. Bao năm nay chẳng thấy cậu đả động gì đến chuyện trai gái, nay lại bị một cô nương làm cho thành bộ dạng này. Thích người ta rồi” - Đông cười lớn trước sự ngượng ngùng của Nam.

Cả hai bị Đông và Lan Chi chọc cho đỏ hết cả mặt. Vừa nói vừa cười, vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, khoảng cách của Đông và Lan Chi vì chuyện này mà được xích lại gần nhau thêm được một chút.

Bỗng chốc, vui vẻ chưa được bao lâu thì phủ Phạm Ngũ Lão cũng đã ở trước mặt. Tiếng cười cũng dứt, thay vào đó là sự khẩn trương đến từ phía Đông.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.