Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13

Tiểu thuyết gốc · 3784 chữ

Phủ Phạm Ngũ Lão lúc này kẻ hầu người hạ đứng xung quanh căn phòng mà Anh Di đang dưỡng thương. Được lệnh của Phạm Ngũ Lão nên không ai dám lơ là chuyện chăm sóc cho Anh Di, nên khi cô tỉnh lại, ai nấy đều vui mừng, đứng xung quanh căn phòng để nghe ngóng tình hình của cô.

Ngay từ phía ngoài cửa phủ, tiếng bước chân dồn dập, hối hả của Đông khiến đám người hầu chú ý. Trong mắt những người đó, sự quan tâm mà Đông dành Anh Di khiến cho họ hiểu nhầm rằng đó là tình yêu của anh. Chính ngay cả Lan Chi cũng bị sự hấp tấp đó mà hiểu nhầm thứ tình cảm của Đông dành cho Anh Di. Cô đi từng bước một, phía sau Đông, không hấp tấp, nhẹ nhàng nhưng trong lòng cô gái ấy ẩn chứa nhiều tâm sự nặng trĩu.

“Anh Di. Cô tỉnh rồi à. Cô cảm thấy trong người như thế nào?” - Vừa bước qua bậc thềm cửa phòng, Đông đã hướng ánh mắt của mình về phía giường.

Anh Di gương mặt nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi, cô ráng sức ngồi dậy, tựa mình vào chiếc gối đặt đầu giường. Giọng nói của cô như vẫn còn yếu lắm, lúc to lúc nhỏ.

“Tôi không…..không sao cả?”

“Đại phu, tình hình cô nương ấy sao rồi” - Đông đưa ánh nhìn đầy vẻ lo lắng về phía lão đại phu đang bắt mạch cho Anh Di.

“Không sao nữa rồi. Công tử cứ yên tâm, chỉ là mới tỉnh dậy cần tịnh dưỡng nhiều hơn. 2-3 ngày nữa, cô nương ấy có thể xuống giường rồi. Ta đi kê đơn thuốc bồi bổ khí huyết cho cô nương ấy” - Lão đại phu đứng dậy, nở một nụ cười, nhẹ nhàng vuốt hàm râu dài trắng tinh của mình.

“Vậy xin đa tạ đại phu. Tiêu, cậu mau đi hốt thuốc cùng đại phu đi.” - Đông vừa nói vừa cười. Tâm trạng lúc này của anh đã chuyển từ lo lắng sang thở phào nhẹ nhàng rồi vui mừng khi nghe những lời đó từ lão đại phu.

Đông nhìn Anh Di, thở phào nhẹ nhõm. Cái thở phào đó không phải là cái thở phào khi những người đang yêu nhau nhận thấy tình hình sức khỏe của đối phương đã ổn định, mà đó là cái thở phào khi trước đây, Đông đã tận mắt chứng kiến sự ra đi của nhiều đồng đội của mình khi thực hiện nhiệm vụ, và còn có cả Tuyết An - người mà anh yêu nhất ra đi trước mắt anh. Bỗng chốc, nước mắt khẽ lăn trên má cùa người đàn ông kiên cường đó. Giọt nước mắt ấy như sự giải tỏa, Đông như trút được hết sự lo âu mà bao nhiêu ngày qua anh đã kìm nén ở trong lòng.

“Nè nè, huynh làm sao vậy. Tôi đã không sao rồi. Huynh lại còn khóc như vậy nữa.” - Anh Di mặc dù sức khỏe đang yếu nhưng vẫn nhận thấy giọt nước mắt đang nhẹ nhàng lăn trên má của người đàn ông trước mặt cô.

Anh Di có bị cảm động trước những giọt nước mắt đó của Đông hay không? Chỉ mình Anh Di hiểu và biết nhưng ở đâu đó trong căn phòng, có người chứng kiến được cảnh tượng “hạnh phúc” đó. Cô gái ấy buồn nhưng không thể nói được thành lời, lặng lẽ rời đi, không một tiếng động, chỉ có một chút buồn.

“Lan Chi tiểu thư, cô không ở lại thêm một lát nữa à?” - Khi vừa quay lưng đi được một đoạn, Lan Chi chạm mặt Nam.

“Trời cũng đã tối rồi. Tôi phải trở về phủ, nếu không phụ mẫu trở về không thấy sẽ lo lắng.” - Cô gái ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời Nam.

“Vậy để tôi đưa cô nương về. Giờ này cũng khuya rồi. Hai cô nương về một mình sẽ nguy hiểm, chúng tôi không yên tâm.”

Nói xong, Nam đã kêu xe ngựa trong phủ, tự mình đưa Lan Chi và A Ly về phủ của Chiêu Minh Vương. Trước khi rời phủ, Lan Chi ngoáy người lại, hướng mắt về phía căn phòng đang sáng đèn kia, nhưng người cô muốn gặp nhất lúc này thì không thấy đâu.

Trên đường từ phủ Phạm Ngũ Lão về phủ Chiêu Minh không gần cũng chẳng xa, Lan Chi không ngần ngại tìm hiểu thêm về Đông từ phía Nam. Vốn tính cởi mở và mối quan hệ của Đông và Lan Chi, anh cũng không ngần ngại giải đáp những điều thắc mắc của Lan Chi về Đông.

“Nam nè, Đông đại ca là người như thế nào vậy?”

“Đông ca đó à, Đông ca là một người bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong luôn ấm áp. Tiểu thư đừng vì vẻ ngoài lạnh lùng của huynh ấy mà hiểu nhầm, một khi tiểu thư trở thành một phần trong cuộc sống của anh Đông, tiểu thư sẽ hiểu con người thật của huynh ấy.”

“Những điều huynh nói, tôi cũng có thể cảm nhận được. Nhưng dường như, Đông đại ca không thích tiếp xúc với các cô nương, Nam nhỉ?”

“Không phải mới đây đâu, anh ấy như vậy cũng đã một thời gian rồi. Từ sau cái ngày hôm đó, trái tim của anh Đông đã khép lại với tất cả những cô gái xuất hiện trong cuộc đời của anh ấy.”

“Huynh nói như vậy có nghĩa là sao?” - Ánh mắt tò mò của Lan Chi dường như muốn chứng tỏ quyết tâm bước vào trái tim của Đông.

“Tôi nghĩ tốt nhất tiểu thư không cần biết quá nhiều đâu. Một ngày nào đó cô sẽ biết ngay thôi”

“Nếu đã là như vậy thì tại sao Đông đại ca lại thỉnh cầu nhà vua ban hôn cho mình cùng cô nương Anh Di gì đó”

Nam nở một nụ cười, thở dài.

“Chính tôi cũng không hiểu lí do vì sao đây này, chỉ nghe anh Đông nói rằng anh ấy làm vậy là vì để bảo vệ cô ấy. Nhưng cô cũng đừng hiểu lầm mối quan hệ của anh Đông và Anh Di, họ đơn giản chỉ là bạn thôi. Anh Đông và tôi từ một nơi xa lạ mà đến đây, Anh Di là người bạn đầu tiên của anh ấy nên việc anh ấy bảo vệ cô ấy là điều hiển nhiên”

“Nói vậy cũng có lí. Nếu đã là vậy thì tôi vẫn còn cơ hội đúng không?”

“Đúng là còn cơ hội nhưng tôi cũng nhắc trước cho tiểu thư biết là sẽ không dễ đâu. Nếu như tiểu thư không kiên trì được, thì người tổn thương chính là cô đó”

Lan Chi nghe xong câu này của Nam, trong lòng bỗng thấy vui vì dù con đường phía trước như thế nào, cô gái ấy vẫn có một tia hi vọng về Đông. Cô gái ấy nép vào trong chiếc xe ngựa đang lăn bánh trên những con đường đã vắng người của kinh thành Thăng Long về đêm. Lặng lẽ nở một nụ cười hạnh phúc.

Xe ngựa dừng trước cổng phủ của Chiêu Minh Vương cũng là lúc cuộc nói chuyện cũng kết thúc. Lan Chi bước xuống ngựa, lấy từ trong tay áo ra hai miếng ngọc bội giao cho Nam

“Đây là hai miếng ngọc bội, nhờ huynh gửi cho Đông đại ca giúp tôi. Miếng này là Ngọc Chiêu Minh, mẫu thân tôi đã nhặt được khi Đông đại ca làm rơi khi giúp đỡ mẹ tôi. Còn đây là Ngọc Tuyết Chi, đây là món quà tôi muốn tặng cho Đông đại ca”

“Ngọc Tuyết Chi là miếng ngọc bội mà tiểu thư nhà ta đặc biệt yêu thích. Cô ấy đã đeo nó từ nhỏ rồi. Đông đại ca thực sự có phúc lắm đấy.” - A Ly nhanh miệng tiếp lời Lan Chi.

“A Ly à. Ngươi nói như vậy thì làm sao Đông đại ca nhận miếng ngọc bội này. Hay là ngươi muốn dùng chuyện này để bắt chuyện với ai đó.” - Lan Chi cũng chẳng kém, lời trêu chọc đó khiến A Ly ngại ngùng trước mặt của Nam.

“Không còn sớm nữa, hai vị tiểu thư cũng nên hồi phủ rồi. Còn hai miếng ngọc này, tôi sẽ giao tận tay cho Đông đại ca. Yên tâm là tôi sẽ không nói thân phận của miếng ngọc này đâu.”

“Vậy thì tốt quá. Đa tạ huynh. Huynh cũng nên hồi phủ đi, để A Ly tiễn huynh.”

Nói xong Lan Chi quay lưng đi vào bên trong phủ. A Ly nán lại dặn dò Nam.

“Huynh về nhớ cẩn thận đó.”

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cái gật đầu nhẹ của Nam cùng hai ánh mắt trìu mến nhìn về phía nhau. Nam cũng quay lưng tiến về phía phủ Phạm Ngũ Lão.

Trăng một lúc một lên cao, ngày hôm nay thật sự là ngày đáng nhớ với bản thân Lan Chi, những cảm xúc cô nhận được ngày hôm nay đều xoay quanh một cái tên, vui có buồn có, hi vọng thì càng nhiều, có rất nhiều thứ cô chưa thực sự nắm rõ nhưng sau tất cả, tình cảm cô dành cho Đông là sự thật.

Dưới ánh trăng đó, bên khung cửa sổ của căn phòng được thắp sáng bởi những ánh nến lung linh, Lan Chi nhẹ nhàng đưa ngòi bút lướt đi trên mặt giấy. Cô gái ấy, dưới ánh đèn lung linh ấy, vẽ ra chàng trai của cuộc đời mình. Dẫu cho sau này chưa biết tương lai của cô và anh ấy sẽ đi về đâu nhưng ngay giây phút này đây, trong đâu cô chỉ có hình ảnh của chàng trai đó và hai chữ “Hạnh Phúc”.

Bức tranh được cô chăm chút, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ nhất trên khuôn mặt của Đông, thần thái, sự uy phong trong khoảnh khắc anh đỡ lấy cô khi cô nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa khiến cô không thể nào quên được. Cô đặt ngay ngắn bức tranh đấy ở góc đẹp nhất của căn phòng, nơi cô có thể nhìn nó hằng ngày dưới ánh nắng mặt trời lúc trời sáng cũng như ánh trăng sáng tỏ khi đêm về.

“Tôi sẽ khiến trái tim huynh ấm áp trở lại. Đông đại ca, huynh hãy đợi đến ngày đó” - Lan Chi vừa nhìn say đắm bức tranh của Đông vừa nghĩ thầm.

Hai ngày sau

Mới sáng sớm, mặt trời còn ẩn mình phía sau những ngôi nhà lớp ngói đỏ của thành Thăng Long, nhưng Đông và Nam đã ra ngoài từ bao giờ. Hai chàng trai này vẫn giữ những thói quen đó, ra ngoài chạy bộ từ sáng sớm. Lúc trở về, trên tay Đông là lồng bánh bao ngon nhất thành Thăng Long, anh đặc biệt mua cho Anh Di vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô xuống giường sau một thời gian dưỡng thương.

Vừa về tới phủ, Đông đã phi ngay xuống bếp, hấp lại lồng bánh bao đó, sẵn tiện tay đun nóng lại nồi sữa đậu nành mà anh đã cất công chuẩn bị từ đêm ngày hôm trước. Chỉ đợi Anh Di dậy là đã có thể ăn được.

Mấy ngày nay, sức khỏe của Anh Di cũng dần chuyển biến tích cực, không còn uể oải xanh xao như lúc mới đưa về phủ nữa. Vết thương cũng được đại phu thay thuốc thường xuyên nên cũng đã không còn đau nhiều như trước.

“Mùi bánh bao ở đâu mà thơm thế nhỉ” - Từ phía bên trong, tiếng của Phạm Ngũ Lão vọng ra, anh bị mùi hương của bánh bao là cho tỉnh giấc.

“Bánh bao ta mới mua, nhiều lắm. Huynh đi thay y phục đi rồi ra đây ăn chung luôn. Để ta đi gọi A Tiêu.” - Đông nở một nụ cười, nhỏ nhẹ đáp vì không muốn làm Anh Di thức giấc.

Bữa sáng vừa chuẩn bị xong cũng là lúc cả bốn người quay quần xung quanh cái bàn đá được đặt ở chính giữa cái sân. Nhâm nhi bánh bao, nhưng không quên thưởng thức ly sữa đậu nành nóng hổi.

“Đúng rồi, Đông đại ca, anh đã để phần cho Anh Di cô nương hay chưa?” - Nam nuốt vội miếng bánh còn đang nhai dở trong miệng để hỏi Đông.

“Yên tâm, tôi để dành phần cho cô nương ấy ở phía dưới bếp rồi. Phần này là của các cậu, các cậu cứ từ từ mà ăn” - Đông nhẹ nhàng đáp lại.

Đang chăm chú ăn thì ở phía sau lưng một giọng nói cất lên, tuy vẫn chút yếu ớt nhưng cũng đủ khiến bốn người đàn ông phải bất ngờ.

“Các huynh ăn hết, có chừa phần cho tôi không?”

Giọng nói đó là Anh Di, nằm trên giường bệnh lâu ngày, cô cũng bị mùi thơm của bánh bao, của sữa đậu nành cùng với tiếng cười nói rôm rả phía ngoài sân làm cho tỉnh giấc. Sức khỏe vẫn còn yếu, nên cô cố gắng bám víu vào những khung cửa, rèm cửa để dễ dàng di chuyển ra khỏi phòng.

Anh Di thấy cảnh bốn người đàn ông ngồi quay quần bên nhau ăn bữa sáng, bất giác nở một nụ cười. Bên trong cô lúc này, không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa mà đổi lại là niềm vui. Tâm trạng cô cũng trở nên thoải mái hơn vì cô biết được rằng bên cạnh cô còn nhiều người quan tâm đến mình. Đặc biệt là Đông, cô thầm cảm ơn anh vì những điều anh đã làm cho cô trong những ngày qua.

“Sao cô nương dậy mà không báo cho chúng tôi biết. Vết thương còn chưa khỏi, xuống giường như vậy lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? - Đông là người đầu tiên chạy về phía Anh Di, anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên để cô dễ di chuyển hơn.

“Tôi không sao, nằm trên giường mấy ngày nay rồi. Chân tay cứ mềm nhũn ra, ngồi dậy ra khỏi phòng tôi cũng thấy thoải mái hơn.” - Anh Di vừa cười vừa đáp lời.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi quen biết Anh Di, Đông thấy cô cười nhiều như vậy, mặc dù chỉ là những nụ cười nhẹ nhàng nhưng anh cũng thấy đó là những sự thay đổi trong con người của Anh Di.

Đông và Nam dìu Anh Di ngồi vào bàn, không quên lấy áo khoác cho Anh Di. Ánh mắt của Anh Di nhìn mọi người cũng trìu mến hơn, không còn cảm giác đề phòng, cảnh giác như thời gian trước nữa.

“Phần của tôi đâu, các huynh ăn hết, không chừa phần cho tôi à?” - Anh Di nhìn một lượt, hài hước thắc mắc về phần ăn của mình.

“Đâu có, tôi để trong bếp ấy. Cô đợi xí, tôi lấy ra cho cô” - Đông hớn hở chạy về phía bếp mang ra lồng bánh bao nóng hổi cùng một bát sữa đậu nành để dành cho Anh Di.

“Nhân lúc còn nóng, cô nương mau ăn đi. Ăn chậm thôi, đừng ăn nhanh quá, vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn đâu.” - Đông nhẹ nhàng, ân cần dặn dò Anh Di.

“Không sao, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Các anh cũng ăn đi, đừng có mãi nhìn tôi như thế, đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa”

Bữa ăn sáng đầu tiên của những người coi nhau như là anh em diễn ra vui vẻ, rộn rã tiếng cười. Không còn khoảng cách giữa những vị tướng quân cao cao tại thượng với những con người trước đó còn là tù binh của anh, giữa những con người thuộc hai thời đại. Giữa những con người ấy chỉ có tình anh em, tình bằng hữu.

“Thánh chỉ tới!!!!”

Khi bữa ăn sáng còn chưa kết thúc, từ phía ngoài cổng, tiếng người tiếng ngựa làm huyên náo cả một góc phố. Từ ngoài cửa phủ, Thạch thái giám - thái giám thân cận bên cạnh vua Trần Nhân Tông - được tháp tùng bởi hơn chục quân lính, chậm rãi bước vào cửa phủ Phạm Ngũ Lão.

Thấy thế, cả đám người đang cười cười nói nói kia ngơ ngác, nhìn nhau, vội chạy đến phía trước vị thái giám họ Thạch kia để nhận chỉ.

“Phan Đông tiếp chỉ. Bệ hạ có chỉ, Phan Đông tài trí hơn người, có dũng có mưu, luận về tài năng đặc biệt hơn người lại còn được lòng người. Nay ta phong cho khanh làm Hình Trưởng giám, lệnh cho khanh đứng đầu Đại Hình Bộ, khanh được toàn quyền điều tra những vụ án trên khắp Đại Việt này”

“Đông huynh đệ, mau tiếp chỉ đi” - Phạm Ngũ Lão nhìn thấy trong mắt Phan Đông là sự bất ngờ lẫn một chút lo lắng mà quên mất việc nhận ý chỉ từ Thạch thái giám.

“Thần tuân chỉ” - Đông hoàn hồn, ấp úng đáp.

“Từ nay phải đổi cách xưng hô rồi. Phan đại nhân. Mong ngài sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng” - Thạch thái giám giao thánh chỉ cho Đông và dặn dò.

Đoàn người Thạch thái giám quay đi với sự ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Thạch thái giám quay lại, tiến tới Anh Di và nói nhỏ.

“Chuyện của Phan đại nhân cũng cần cô nương giúp đỡ nhiều, bệ hạ còn nhờ tại hạ chuyển lời đến cô nương. Mối hôn sự của cô nương với Phan đại nhân, bệ hạ vẫn giữ ở trong lòng, chờ hai người thể hiện cho bệ hạ xem.”

Ánh mắt Anh Di bỗng trở nên khác thường, trong đầu cô bây giờ hàng tá câu hỏi cần những người vừa nãy còn ngồi ăn sáng với cô giải đáp. Hôn sự? Khi nào? Với ai? Tại sao lại có mối hôn sự này? Những câu hỏi ấy khiến cô càng trở nên rối bời hơn.

Thạch thái giám bước ra khỏi cửa phủ cũng là lúc Anh Di bắt đầu đưa ra những câu hỏi cho Đông về những thắc mắc của mình.

“Đông đại ca. Tại sao lại có chuyện mối hôn sự của ta với huynh vậy? Chuyện này đúng là sự thật không?

“Anh Di, cô nương hãy bình tĩnh. Tất cả những gì anh Đông làm cũng là vì cô nương mà thôi.” - Nam vừa đỡ Anh Di vừa nhẹ nhàng giải thích cho Anh Di hiểu.

“Vậy tại sao các huynh lại giấu tôi, tại sao không bàn trước với tôi mà lại quyết định như vậy? - Anh Di bắt đầu có dấu hiệu bị kích động.

“Tôi….”

Đông chưa kịp nói tới chữ thứ hai thì Anh Di đã xỉu trên đôi tay của Nam. Anh nhanh chóng bế Anh Di về phòng và mời đại phu đến thăm khám cho Anh Di.

“Đại phu, tình hình cô nương ấy như thế nào rồi.?” - Đại phu vừa bắt mạch xong cho Anh Di, Đông đã nhẹ nhàng dìu ông dậy và hỏi khẽ.

“Cô nương ấy không sao, chỉ là sức khỏe còn yếu, lại bị kích động mạnh nên mới ngất xỉu. Nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại thôi” - vị lão đại phu xua tay với hàm ý bệnh tình của Anh Di không đáng lo ngại, nhẹ nhàng nói.

“Tại sao cô ấy lại kích động như vậy nhỉ. Đông đại ca cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi mà” - A Tiêu đứng ở một góc phòng lên tiếng.

“Cô nương ấy nói đúng, chuyện này ban đầu là ta sai vì dù gì cô nương ấy cũng là cô gái. Chuyện đó dù sao cũng là chuyện cả đời, cô nương ấy kích động như vậy cũng đúng” - Đông tiếp lời A Tiêu, mắt vẫn không rời khỏi Anh Di với vẻ mặt lo lắng hiện lên rõ trên khuôn mặt của anh.

Không khí căn phòng trở nên ngày càng ngột ngạt, không ai nói gì, không ai động đậy gì, tất cả hướng mắt về phía Anh Di, ai nấy đều lo lắng cho sức khỏe của Anh Di.

“Đúng rồi. Đông, cậu phải sang bên Đại Hình Bộ chứ nhỉ. Sắp trễ rồi kìa. Cả Nam và A Tiêu nữa” - Phạm Ngũ Lão làm tan biến đi không khí im lặng đó.

“Đệ không thể đi được, Anh Di còn chưa tỉnh lại nữa. Đệ không yên tâm để cô ấy ở lại một mình như thế này.”

“Đệ yên tâm, còn có ta đây mà, ta sẽ thay đệ chăm sóc cô nương ấy. Khi nào Anh Di tỉnh, ta sẽ cho người thông báo cho đệ ngay. Đệ nhanh đi đi, muốn kháng chỉ hay sao?” - Phạm Ngũ Lão kéo Đông ra khỏi giường Anh Di, một mực hối thúc Đông đến Đại Hình Bộ để nhận chức quan.

Phan Đông bước đi thật chậm nhưng vẫn ngoái đầu nhìn về phía Anh Di, anh không yên tâm cho tình hình sức khỏẻ của cô. Nhưng điều anh không hiểu là mặc dù Nam đã trấn an cô ấy nhưng cô ấy càng lúc càng kích động nghe đến chuyện kết hôn. Không lẽ trong quá khứ đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, khiến cô ấy lại trở nên như vậy.

Đông bước từng bước, lòng anh càng lúc càng nặng trĩu, không giải quyết êm xuôi chuyện này, không giải thích rõ ràng cho Anh Di hiểu, anh khó lòng đối mặt với cô vào lúc này. Tạm thời cứ để cô ấy dưỡng thương đã, có Phạm Ngũ Lão chăm sóc cô ấy rồi, anh có thể yên tâm mà xử lý công vụ bên Đại Hình Bộ.

Sắp tới đây, cái tên Đại Hình Bộ sẽ là địa bàn của Đông, đưa anh từng bước từng bước tiến vào quan trường của Đại Việt, trở thành một vị thần thám nức tiếng của nhà Trần. Nhưng cũng với cái tên này, anh cũng sẽ gặp lại một người “bằng hữu” của mình và dần dần bước vào mối quan hệ rắc rối cùng hai cô gái Anh Di - Lan Chi.

Bạn đang đọc Đại Trần Ký sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.