Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Độn Thể man lực

Tiểu thuyết gốc · 2503 chữ

Loay hoay một hồi lâu, Sở Quân đã thử qua rất nhiều lần câu thông đều không có tác dụng, linh khí chẳng những không hướng về hắn mà ngược lại còn giống như tránh hắn bay ra xa, điều này khiến Sở Quân có chút không kiên nhẫn, hắn lúc này nóng nảy gào lên một câu:

- Tới cho ta!

Chỉ là Sở Quân không ngờ tới, lần này gào lên một câu thật sự đem linh khí đưa đến rồi, trong cơ thể hắn tại đan điền xuất hiện một vòng xoáy lớn tuôn ra hấp lực kinh người, linh khí thiên địa giống như không cam lòng, lại giống như sợ hãi run rẩy tiến về phía hắn, đại lượng linh khí phương viên ba trăm trượng tạo thành một vòng xoáy lấy tốc độ khó tin đồng loạt đổ về hướng Sở Quân, cũng ngay tại tại lúc này Sở Quân liền ngộ ra: Hỗn Độn thể không phải câu thông, mà là chưởng khống, thôn phệ.

Dồi dào linh khí giống như dòng lũ cuốn vào cơ thể, Sở Quân cảm nhận được thư sướng giống như đang được dùng bữa ăn ngon, mà đan điền của hắn giống như một cái dạ dày không đáy, hấp thu luyện hoá linh khí không ngừng nghỉ.

Vốn lúc đầu nhìn thấy dòng lũ linh khí, Sở Quân có chút hoảng, tu sĩ đan điền luyện hoá linh khí là cần thời gian, không thể vô tội vạ hấp thu linh khí một cách không kiêng nể, linh khí hấp thu vào nếu không kịp luyện hoá sẽ bị tán đi, một số tán đi không thành công sẽ lưu lại ám tật trong cơ thể rất dễ tổn thương đến căn cơ.

Tốc độ luyện hoá linh khí phụ thuộc vào công pháp thổ nạp mà tu sĩ tu luyện, đối với những tu sĩ tu luyện cao giai công pháp mà nói, ngồi xuống tu luyện liền có thể ngồi đến cả năm không ngừng nghỉ, vì tốc độ luyện hoá của họ rất nhanh, ở môi trường bình thường linh khí không nhiều, tốc độ thu nạp của bọn họ luôn nhỏ hơn tốc độ luyện hoá.

Mà tốc độ luyện hoá linh khí của Sở Quân bây giờ chính là nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, đan điền hắn xuất hiện vòng xoáy nghiền nát dòng lũ linh khí chảy vào, linh khí đi qua vòng xoáy cơ hồ là ngay lập tức được luyện hoá.

Sở Quân có thể cảm nhận được tu vi tiến bộ rất nhanh, chỉ mới ngồi xuống tu luyện được chưa tới ba canh giờ, hắn đã bắt đầu thấy được bình chướng cảnh giới, lại thêm một canh giờ trùng kích hắn rốt cuộc đột phá tới luyện khí nhị tầng.

Lúc này hắn đánh gãy tu luyện, bởi vì hắn nghe thấy có tiếng động đang tới gần, có thể là yêu thú, cũng có thể là con người, có điều hắn mong là con người hơn, một mình tại nơi sơn dã này hắn có chút không thích ứng.

Sở Quân chợt nhớ ra, ngay lập tức tập trung tinh thần vào đôi mắt, đôi con ngươi xám tro loé lên một chút quang mang mờ nhạt, Hỗn Độn Chi Nhãn, đây là thiên phú đầu tiên mà hắn nhận được từ Hỗn Độn Thể, Hỗn Độn Chi Nhãn này có thể thu được toàn bộ hỉnh ảnh cực kì bao quát trong phạm vi một dặm xung quanh hắn, đây cũng chính là phạm vi hắn thôn phệ thiên địa linh khí.

Kích hoạt Hỗn Độn chi nhãn cần tiêu hao rất nhiều linh thức, mặc dù Hỗn Độn Thể có tốc độ khôi phục cực kì nhanh nhưng cũng không chịu nổi so với tiêu hao, Sở Quân chỉ có thể kích hoạt Hỗn Độn Chi Nhãn liên tục tối đa ba canh giờ mỗi ngày, nếu sử dụng quá mức sẽ khiến linh thức cạn kiệt mà tổn thương trực tiếp đến linh hồn.

Giờ phút này kích hoạt Hỗn Độn Chi Nhãn, một cỗ hình ảnh rộng lớn trực tiếp truyền đến não hải khiến Sở Quân có chút không thích ứng, từng cành cây ngọn cỏ, từng cánh côn trùng đập cũng được truyền đến não hải hắn một cách rõ ràng, sau khi định thần lại, rất nhanh hắn phát hiện một người trung niên nam tử đang hướng về phía hắn đứng đi bộ tới.

Sột soạt một tiếng, từ trong bụi cây bước ra một nam tử trung niên, hắn vừa nhìn thấy Sở Quân liền nhíu chặt lông mày, làm sao ở trong Thú Cảnh sơn mạch liền có một tên thanh niên trần truồng? Vừa bị cướp? Liền cướp đến bộ quần áo cũng không còn?

Đối mặt với ánh mắt của trung niên nam tử, Sở Quân cũng là ngại ngùng nhìn xuống cơ thể trần như nhộng của mình, lại đối với trung niên nam tử nở nụ cười, tiến lại gần nói:

- Thật ngại quá, đại thúc, ta gặp phải một số ngoài ý muốn dẫn đến như vậy, nhường ngươi có hay không y phục cho ta mượn một bộ.

Sở Quân vừa tiến lại gần nam tử trung niên liền bị hắn một quyền đánh bật ra ngoài, đối với hắn hét lên nói:

- Thứ đồ gì? Luyện Khí nhị tầng cũng dám đối với Lữ Tấn ta đòi chỗ tốt? Nói cho ta biết, ngươi có thấy ở nơi này phát sinh dị tượng?

Nam tử trung niên gọi Lữ Tấn, ở trong Hùng bang cũng là phó đoàn trưởng một đoàn, bọn hắn một đoàn người ngày hôm nay đi qua đây thì thấy nơi này dị tượng, nghĩ tới có thể xuất hiện bảo vật liền chia nhau ra tìm kiếm, đến phụ cận nơi đây cảm thấy linh khí tề tụ phương viên một dặm, ắt hẳn bảo vật xuất thế liền ở chỗ này.

Sở Quân chật vật đứng dậy, xoa trên ngực vị trí vừa tiếp nhận một quyền từ Lữ Tấn, đau, đối phương từ khí thế đến xem, hẳn đã là Trúc Cơ sơ kì tu sĩ.

Chỉ là tiếp nhận đòn tấn công của Trúc Cơ sơ kì tạo thành thương tổn làm cho Sở Quân ngoài ý muốn, Hỗn Độn thể trong giấc mộng mà hắn biết, tiền kì tu luyện chính là hoành hành bá đạo, vượt hai cái đại cảnh giới chiến đấu cũng là vô địch, tức là luyện khí kì Hỗn Độn thể hoàn toàn có thể khiêu chiến Tiên Thiên cảnh phổ thông tu sĩ.

Từ việc này đến xem, cơ thể hắn có thể cũng không phải là Hỗn Độn thể hoàn chỉnh, có điều như vậy cũng đã rất khủng bố, Luyện Khí nhị tầng tiếp nhận tấn công từ Trúc Cơ kì lại chỉ có chút đau? Đó đã là điều không thể tưởng tượng nổi.

Sở Quân ánh mắt bất thiện nhìn Lữ Tấn, khó chịu nói:

- Ta chỉ mượn ngươi y phục, không cho liền thôi, lại vô cớ tấn công ta, ngươi làm người vô lí như thế?

Thấy phía trước Luyện Khí nhị tầng tiểu tu sĩ lại có thể đứng dậy sau một quyền của mình, Lữ Tấn ngạc nghiên, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, hắn nở nụ cười gằn, nhìn chằm chằm Sở Quân tham lam nói:

- Thì ra bảo vật ở trên người ngươi, ta đoán không sai chính là Linh Dược quý hiếm nào đó vừa thành thục đã bị ngươi phục dụng rồi đi, chỉ là thời gian phục dụng của ngươi chưa lâu, một Luyện Khí kì làm sao có thể luyện hoá Linh Dược nhanh chóng, ta bây giờ mổ bụng ngươi ra chắc chắn vẫn còn tinh hoa Linh Dược đi, ha ha ha.

Nghe lời Lữ Tấn nói, Sở Quân nổi da gà, liền một cái suy đoán, ngươi lại muốn mổ bụng ta ra? Tu sĩ tu chân giới đều là hạng người ác độc như thế sao?

Kì thực Sở Quân không biết những hành động như thế này ở Tứ Cảnh sơn mạch xảy ra rất nhiều, không riêng gì Tứ Cảnh sơn mạch, toàn bộ tu chân giới mỗi ngày đều có chém chém giết giết đoạt tài nguyên, tranh quyền lợi, chỉ là hắn vẫn mang tư tưởng từ Trái Đất cho nên mới khó tiếp thu.

Sở Quân lui lại một bước, hắn có chút e ngại, dù sao cũng chưa từng chiến đấu, hắn một chút kinh nghiệm đều không có, tốt nhất không nên dây dưa, chạy được liền chạy.

Thấy Sở Quân có ý định chạy trốn, Lữ Tấn cười gằn một tiếng, lấy tốc độ cực nhanh lao tới, hắn Lữ Tấn là người có tốc độ nhanh nhất trong đoàn, ngay cả đoàn trưởng của hắn là một Trúc Cơ hậu kì tu sĩ nếu nói về tốc độ cũng không thể nào đuổi kịp hắn, trước mặt một Luyện Khí nhị tầng cũng muốn đối với hắn bỏ chạy, nực cười!

Sở Quân mới lui về sau một bước, liền chưa kịp phản ứng đã thấy đối phương lao nhanh về phía mình, hắn trong nội tâm dâng lên hoảng hốt, chỉ là ngay lúc này trái tim hắn lại một lần nữa loé sáng, cơ thể lẫn tinh thần hắn một lần nữa lại rơi vào bình tĩnh.

Trước mắt Lữ Tấn nhìn như tốc độ rất nhanh, nhưng sau khi Sở Quân bình tĩnh nhìn hắn lại có chút chậm, con ngươi xám tro thu toàn bộ chuyển động của đối phương vào mắt, giống như hình ảnh lập thể được truyền trực tiếp vào não hải Sở Quân, từng chi tiết trên cơ thể đối phương Sở Quân đều nhất thanh nhị sở, Lữ Tấn tiếp cận Sở Quân, dùng hắn sở trường nhất một trảo nhằm vào ngực Sở Quân đánh tới.

- Hùng Trảo.

Trong nháy mắt này, Sở Quân nghiêng người né tránh, Lữ Tấn một kích tưởng như trúng đích lại vồ hụt, kinh nhiệm chiến đấu đầy mình hắn liền nhanh chóng gạt bỏ trong đầu kinh ngạc, tức khắc lại lấy một góc độ xảo hợp tiếp tục hoành ngang một trảo, Sở Quân nhận ra có chút muộn, hắn né tránh không kịp, liền bị một trảo quét bay, trên ngực rách ra năm vết máu dài.

Lữ Tấn hung ác cười nói:

- Đáng tiếc lại không phải một kích giết ngươi, để ngươi may mắn né được, đám kia mà biết được ta một kích không giết chết Luyện Khí nhị tầng tu sĩ chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra trêu chọc ta, có điều ngươi cũng không còn khả năng tiếp tục may mắn nữa đi? Ha ha ha.

Sở Quân bị đánh bay đi lúc này chật vật ôm ngực đứng dậy, tình hình không ổn, đối phương nhất định phải giết hắn bằng được, nếu hắn không nghĩ cách đánh trả thì chắc chắn phải chết, Hỗn Độn thể không phải cứ như thế kết thúc?

Không đợi Sở Quân thở dốc, Lữ Tấn một lần nữa lao tới.

Sở Quân nhìn đối phương giống như một con mãnh thú hướng về mình vồ tới,hắn cắn răng, nắm chặt tay hướng về Lữ Tấn một trảo kia dùng sức đánh một quyền.

Lữ Tấn thấy đối phương không tiếp tục tránh né mà phản kích lại thì trong lòng khinh thường, một Luyện Khí nhị tầng cũng muốn đấu sức với ta? Hắn càng ra sức một trảo đánh tới.

- Oanh, rắc.

Một quyền một trảo va chạm, âm thanh giống như hai tảng đá va chạm rồi nổ tung, tiếp đến là một tiếng nứt vỡ xương cốt vang lên, Lữ Tấn giống như con diều đứt dây bay ngược lại, đâm đến mặt đất bụi bay tán loạn.

Sở Quân lui lại ba bước, nắm đấm vẫn siết chặt, có máu chảy xuống, trên nắm tay vẫn còn vương lại năm vết rách do một trảo kia để lại, Sở Quân nhìn tay mình một chút, rồi lại nhìn Lữ Tấn, đối phương đứng đằng xa bất thiện nhìn hắn, tay trái ôm lấy cánh tay phải bị gãy nát thành mấy đoạn.

Lữ Tấn con mắt đầy tơ máu ngửa đầu lên trời cười lớn:

- Ha ha ha, ta phát tài rồi, không ngờ Linh Dươc ngươi ăn lại có tác dụng khủng bố như vậy, xem ra hôm nay ta phải bỏ chút vốn liếng rồi, ngươi nên thật xui xẻo khi phải chết bởi thứ này.

Vừa nói, Lữ Tấn rút từ trữ vật giới chỉ ra một thanh đoản đao, đoản đao này có đầy răng cưa, thân hình uốn lượn như mãng xà, vừa nhìn chính là một hung sát khí.

Lữ Tấn cầm đoản đao trong tay múa qua lại, vừa lao tới vừa đối với Sở Quân trào phúng:

- Ta đúng là đối với ngươi coi thường, bất cẩn bị thương, bây giờ ta sẽ nghiêm túc cho ngươi cảm nhận đau đớn giày vò.

Sở Quân bình tĩnh nhìn từng chuyển động của đối phương, muốn tìm cơ hội ra tay phản kích, nhưng Lữ Tấn quá nhạy bén, còn hắn thì tư thế ra đòn quá đơn giản, trong mắt đối phương chính là trẻ con ra đòn, chỉ là trẻ con này có chút sức mạnh thôi.

Lữ Tấn đối với Sở Quân ra đòn có thể dễ dàng tránh né được, sau đó dùng một góc độ xảo diệu chém một đao giữa ngực hắn rồi nhẹ nhàng lui ra xa, cười lớn:

- Thế nào? Cảm nhận được đau đớn chứ, thanh đao này của ta là chính là Hoàng giai thượng phẩm pháp khí, một khi bị nó chém trúng giống như bị hàng trăm hàng ngàn lưỡi đao đâm qua, những kẻ bị ta chém qua đều cầu xin được chết nhẹ nhàng đấy, ha ha.

Sở Quân nhíu mày, đau đớn? Chỉ có như vậy thì chưa đủ, không phải hắn không thấy đau, mà là so với cơn đau hành hạ hắn mỗi ngày trước đây thì cơn đau này chẳng là gì, có điều Sở Quân ý thức được điều gì, ngay lập tức đưa tay lên ôm ngực, mặt mũi nhăn nhó kêu gào.

Lữ Tấn thấy thế càng ra sức cười lớn, lại nhìn một cánh tay phải gãy nát của mình, hắn từng bước chậm rãi tiến về phía Sở Quân đang lăn lộn gào thét, dám làm gãy một cánh tay hắn, hắn phải đem tiểu tử trước mắt từng ngón tay ngón chân chặt đứt, lại đoạn tứ chi, cuối cùng mới sống sờ sờ mổ bụng moi linh dược, có như vậy hắn mới hả giận.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.