Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vây công

Tiểu thuyết gốc · 2525 chữ

Sở Quân cùng Lam Hà đi tới bãi đất trống, trong lúc Lam Hà đang dựng lên củi lửa thì hắn đi xung quanh một vòng, cách một đoạn lại ném ra xác yêu lang, xác yêu lang đều là nhị giai hậu kì yêu thú trở lên, làm như vậy để tránh yêu thú thấp giai tới làm phiền.

Lam Hà dựng xong bếp lửa thì Sở Quân cũng trở về tới, trên tay hắn còn xách theo xác một đầu nhị giai yêu ngư khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, nam nhân này săn mồi dễ dàng như vậy?

Quăng đầu yêu ngư cho Lam Hà, Sở Quân ngồi xuống trước đống lửa, nói:

- Ngươi nói chúng ta phải đi đâu để cứu hai cha con bọn họ đây, ngươi biết địa bàn của Hùng Bang sao?

Lam Hà đáp lại:

- Địa bàn của Hùng Bang là ở tại Lâm Gia Thành, cách nơi này khá xa, nếu bọn hắn bắt hai cha con Thúy Lan về đó, chắc hẳn phải mất rất nhiều thời gian mới về tới nơi, ta nghĩ bọn hắn đem họ đến Hoả Tích Di Địa, ở đấy bọn hắn cũng có địa bàn dừng chân.

- Hùng Bang đang cùng với Vân Kiếm Tông chúng ta tranh chấp mỏ khoáng sản tại đấy, vừa hay phụ thân ta cũng ở, hắn thế nhưng là Ngưng Thần tu sĩ a, tới đó chúng ta chỉ cần đi theo hắn là được.

Sở Quân thắc mắc:

- Hùng Bang mạnh như vậy sao? Có thể cùng các ngươi tranh chấp? Ta nghe nói Vân Kiếm Tông đã là tông môn đứng đầu Thanh Châu, ở trong ngũ châu Đại Viêm vương triều cũng là môn phái nhị lưu thế lực, chỉ thua kém tứ đại gia tộc nhất lưu tại Đô Châu.

Lam Hà giải thích:

- Nếu từ thực lực đến xem xét, Hùng Bang trong mắt Vân Kiếm Tông chúng ta chẳng là gì, Tông Chủ bọn ta là tu sĩ Thần Anh kì, Bang Chủ Hùng Bang chỉ là Ngưng Thần tu sĩ.

- Chỉ là thế lực đứng sau Hùng Bang chính là Lâm Gia, Lâm Gia là một trong tứ đại gia tộc kinh thành Đô Châu, đương nhiên cho dù là Lâm Gia, nếu bọn ta đưa ra lí lẽ chính đáng thì hoàn toàn có thể ra tay với Hùng Bang, Lâm Gia cũng không thể không cần mặt mũi mà bao che được.

Sở Quân gật gật đầu:

- Được rồi, như vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến Hoả Tích Di Địa.

Sau khi ăn xong cả hai đều riêng phần mình ngồi xuống tu luyện.

Sở Quân kiểm tra chiến lợi phẩm từ trong đống nhẫn trữ vật, đa số chỉ toàn linh thạch, linh thảo và quần áo, vũ khí cũng toàn là Hoàng giai hạ phẩm, mấy loại vũ khí này còn không cứng rắn bằng cơ thể hắn hiện tại, duy chỉ có pháp khí hình đầu lâu kia thì có chút đặc biệt, tuy nhiên nó đã bị Sở Quân đánh hỏng mất rồi.

Trong tay Sở Quân bây giờ đã có đến ba nghìn linh thạch hạ phẩm, con số này đã là không nhỏ, dù sao đây là tích lũy cả đời của mấy tên kia, theo như lời Lam Hà thì đệ tử thân truyền của Vân Kiếm Tông như nàng mỗi tháng cũng chỉ được một trăm linh thạch hạ phẩm, đệ tử nội môn chỉ được ba mươi, đệ tử ngoại môn thì càng đáng thương hơn, chỉ có năm viên mỗi tháng, muốn kiếm được nhiều linh thạch thì chỉ có xuất sơn đi làm nhiệm vụ ủy thác của tông môn.

Sở Quân cất đi linh thạch, hắn lấy ra cuốn võ kĩ "Phong Đao" của Lăng Hổ, thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là võ kĩ, hắn không cần công pháp, Hỗn Độn Thể cho hắn thuộc tính linh khí mạnh mẽ hơn tu sĩ phổ thông rất nhiều, tuy nhiên có thanh kiếm sắc bén trong tay mà không biết cách vung kiếm thì kết quả hắn phải nhận chắc chắn sẽ là trái đắng.

Hoả thuộc tính hắn đã có Phần Thiên Quyết, chỉ riêng về trình độ ngự hoả hắn tự tin không thua kém gì đám luyện đan sư kia, tuy nhiên không thể mãi chỉ dựa vào Phần Thiên Quyết, đằng cấp thứ này quá cao, quá gây chú ý, tốt hơn hết chỉ nên sử dụng nó trong bóng tối, lấy nó làm con bài tẩy giữ mạng, nhị sắc lôi linh lực cũng vậy, tuy nhiên hắn có thể tùy ý tách ra thành đơn sắc lôi linh lực, tuy làm như thế uy lực sẽ giảm đi đáng kể nhưng so với lôi linh căn thông thường thì đã mạnh hơn rất nhiều rồi, lôi linh lực sẽ là chiêu bài của hắn để kẻ khác biết hắn không phải là người dễ trêu chọc.

Sở Quân lướt nhanh cuốn võ kĩ "Phong Đao", Hỗn Độn chi nhãn ngay lập tức in dấu từng chiêu thức, từng đường kinh mạch vận hành vào trong não bộ Sở Quân, ý thức của Sở Quân rất nhanh rơi vào không gian não hải, tại đó Hỗn Độn chi nhãn tạo ra một hình chiếu của hắn đang liên tục diễn luyện võ kĩ này, mà trong lúc đó thì Hỗn Độn đan điền của hắn tự thôi động linh lực khai phá lộ tuyến kinh mạch của "Phong Đao".

"Phong Đao" chỉ là võ kĩ Hoàng cấp thượng phẩm, Sở Quân mất một canh giờ đã có thể nhất thanh nhị sở học được, thậm chí hắn tự tin chính mình đánh ra còn thuần thục không kém gì Lăng Hổ, có điều Sở Quân phát hiện thanh đao pháp khí của Lăng Hổ đã bị hỏng lúc chiến đấu với Hoả Dực Sư rồi, hiện tại trong tay hắn không có đao, chỉ có thể dùng tay thay đao, phong linh lực ngưng tụ thành đao phong.

Thành công học được "Phong Đao", Sở Quân lấy ra linh thảo bắt đầu thôn phệ, chỗ linh thảo còn lại của hắn trước đó đã ném cho Hoả Dực Sư đột phá hết rồi, vừa hay đám người Hùng Bang lại cung cấp cho hắn thêm một lượng kha khá, tổng cộng ba mươi gốc nhị giai, hai gốc tam giai, chỗ này đã đủ cho hắn tu luyện trong hai ngày, đến Hoả Tích Di Địa có lẽ sẽ không thiếu tài nguyên.

Đột phá lên Luyện Khí thập tầng đã tiêu hao hết năng lượng của yêu đan, trước đó thôn phệ thiên kiếp đã củng cố tu vi của hắn, hơn nữa linh lực từ lôi kiếp đã mở rộng đan điền vòng thứ mười của hắn lớn đến gấp rưỡi vòng thứ chín, tuy nhiên Sở Quân cảm nhận được vẫn còn xa xa mới có thể đột phá, hắn cần thêm đại lượng linh khí nữa.

Đạt tới Cực cảnh tốc độ tu luyện đã chậm lại rõ rệt, tuy nhiên Sở Quân cũng biết tu luyện là trường kì, quá trình này không nên gấp gáp, dẫu sao tốc độ tu luyện này của hắn đã coi là rất nhanh.

Hai ngày đi đường nhanh chóng trôi qua, Sở Quân và Lam Hà cùng nhau hành tẩu vào sâu trong Thú Cảnh sơn mạch, Hỗn Độn chi nhãn luôn được Sở Quân kích phát tối đa, đạt tới Cực cảnh hắn đã có thể quan sát tới phạm vi hai dặm, đương nhiên đây là phạm vi mà hắn có thể quan sát chi tiết mà bỏ qua mọi điểm mù, nếu tầm nhìn không bị che chắn thì phổ thông tu sĩ Trúc Cơ kì cũng có thể nhìn xa đến mấy chục dặm.

Nơi này đã có thể xuất hiện Tứ giai yêu thú, lại thêm Hỗn Độn Thể ảnh hưởng, trong quá trình hành tẩu bọn họ luôn bị yêu thú phụ cận điên cuồng tấn công, ngay cả những loài thiên tính hiền lành cũng không ngoại lệ, nhờ có Hỗn Độn chi nhãn mà hai người có thể nhiều lần tránh đi lãnh thổ của cao giai yêu thú, về việc Sở Quân liên tục thay đổi lộ tuyến Lam Hà cũng cảm thấy thắc mắc, tuy nhiên nàng sẽ không truy hỏi, theo sau lưng hắn đem lại cho nàng cảm giác an toàn.

Hai người dừng chân nghỉ ngơi bên bờ một con suối, Lam Hà cúi xuống xốc lên ngụm nước mát xoa lên khuôn mặt có chút lấm lem, nàng quay sang cười nói với Sở Quân:

- Ta không biết ngươi là người may mắn hay xui xẻo nữa, mặc dù ngươi luôn bị yêu thú nhắm đến nhưng cũng thu thập được thật nhiều linh thảo, mặc dù đa phần chỉ là nhất giai linh thảo nhưng số lượng như vậy bán đi cũng được kha khá linh thạch.

Sở Quân lắc đầu cười, đáp lại:

- Có lẽ là may mắn đi, dù sao yêu thú tấn công ta đều là thấp giai, nhiều con còn có thể giết thịt a.

Sở Quân đương nhiên sẽ không nói cho Lam Hà biết là hắn toàn cố tình đi vào lãnh thổ của yêu thú thấp giai, đa phần là những loài có thể giết thịt hoặc có bộ phận cơ thể giá trị.

Nghỉ ngơi được một lúc, hai người đang định tiếp tục khởi hành thì Sở Quân bỗng nhiên quan sát được có một vật nhỏ đang trôi theo dòng nước về phía này, hắn với tay vớt nó lên, nhíu mày nói:

- Ở đâu trôi tới một mảnh lụa dính máu?

Lam Hà lại gần quan sát mảnh lụa trên tay Sở Quân, vừa trông thấy hoa văn hình thanh kiếm mờ ảo trên mảnh lụa màu xanh trắng, ánh mắt nàng co rụt, nói:

- Đây là.. y phục của nữ đệ tử Vân Kiếm Tông ta, mà vết máu trên đó còn rất mới, hẳn là nàng đang gặp nguy hiểm, mau, chúng ta dọc theo thượng nguồn tìm kiếm.

Không đợi Sở Quân đáp lại, Lam Hà vội vàng dọc theo dòng suối chạy đi, Sở Quân cũng nhanh chóng chạy theo nàng, Hỗn Độn chi nhãn kích hoạt quan sát xung quanh.

Dọc theo dòng suối hai người tiến tới được mười dặm, phía trước truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, Sở Quân vội kéo Lam Hà nấp sau một tảng đá lớn, tù xa quan sát tình hình.

Bên cạnh dòng nước là một khu đất trống khá rộng, ở đó đang xảy ra một cuộc đánh nhau, một bên là hai nữ tử mặc y phục của đệ tử Vân Kiếm Tông, trên y phục bọn họ còn mang theo vài vết máu, một bên là ba nam tử mặc y phục màu đen, trên lưng áo còn có hình đầu gấu.

Sở Quân nhanh chóng xác định tu vi của bọn họ, hai nữ đệ tử Vân Kiếm Tông kia một người Trúc Cơ sơ kì, một người là Luyện Khí cửu tầng, ba nam tử còn lại đều là Trúc Cơ sơ kì tu sĩ, hai nữ đệ tử Vân Kiếm Tông rõ ràng đang bị ba người của Hùng Bang vây công.

Ba tên nam tử vẻ mặt đầy nham hiểm từ từ tiến tới, tên đi đầu cười cợt nói:

- Thôi nào, hai mĩ nữ còn định chống cự đến khi nào nữa? Ngoan ngoãn hầu hạ chúng ta, nếu hầu hạ cho tốt nói không chừng chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, mang các ngươi về làm thê, ha ha.

Hai nữ đệ tử Vân Kiếm Tông nghe được sắc mặt tái xanh, nữ tử Trúc Cơ sơ kì vung kiếm chỉ hướng ba tên nam tử, cứng rắn nói:

- Các ngươi! các ngươi dám đối với chúng ta làm càn, đây là Hùng Bang tỏ thái độ? Như vậy Vân Kiếm Tông chúng ta nhất định sẽ san bằng địa bàn các ngươi.

Ba tên nam tử Hùng Bang cười phá lên, sắc mặt càng lộ ra hung ác, nói:

- Nơi khỉ ho cò gáy này có ai chứng kiến việc chúng ta làm? Các ngươi có chết ở đây cũng là do bị yêu thú ăn thịt, bọn ta đâu có làm gì? Ha ha.

Lam Hà từ xa quan sát đến sốt ruột, nàng muốn ngay lập tức xông tới cứu sư tỉ muội đồng môn, chỉ là không biết sao Sở Quân một mực giữ nàng lại, nàng buồn bực nói:

- Ngươi làm cái gì a, mau thả ta ra, ta phải tới cứu bọn họ.

Sở Quân đưa ngón tay che môi nàng lại, ra hiệu nàng nhỏ tiếng, Hỗn Độn chi nhãn chuyển tầm nhìn về phía xa, phía trước một dặm cũng đang có một nhóm hai người nam tử đang quan sát, mặc dù bọn họ ẩn nấp khá kĩ nhưng không thể tránh thoát ánh mắt Sở Quân, trong phạm vi hai dặm, Hỗn Độn chi nhãn là không có điểm mù, đừng nói đối phương nấp phía sau cây cối, cho dù con giun đào hang bên dưới lòng đất cũng nằm trong phạm vi quan sát của hắn.

Từ y phục trên người đối phương thì hẳn cũng là đệ tử Vân Kiếm Tông, một người tu vi Trúc Cơ trung kì, người còn lại Trúc Cơ sơ kì, Sở Quân thắc mắc với tu vi của bọn họ hoàn toàn có thể đi ra cứu giúp đồng môn, tại sao bọn họ lại một mực quan sát chờ đợi, nhất định là đang có mưu đồ mờ ám, đấy là lí do hắn cản Lam Hà lại, muốn xem bọn họ đang diễn trò gì, dù sao có hắn ở đây, ba tên Hùng Bang kia cũng sẽ không làm được gì.

Thấy hai người bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì đó, Sở Quân tập trung quan sát khẩu âm, sau một lúc, hắn nở nụ cười:

- Thì ra là vậy.

Lam Hà nhíu mày, khó chịu nói:

- Ngươi lầm bầm cái gì đấy? Các nàng đều đã thụ thương, còn không mau ra tay chỉ sợ các nàng sẽ không trụ được lâu nữa.

Sở Quân cười cười, nói:

- Ngươi gấp cái gì, cứ ngồi yên quan sát, ngươi cứ xem, cho dù chúng ta không ra tay cũng sẽ có người ra tay.

Tại khu đất trống, ba tên Hùng Bang cầm binh khí hung hãn tấn công tới, nữ tử Trúc Cơ sơ kì không dám bỏ chạy, sau lưng nàng còn có sư muội, nếu nàng quay lưng bỏ trốn thì sư muội nàng chỉ có một kết cục, nàng đương nhiên không chấp nhận kết cục đấy, trường kiếm trong tay, nàng cực nhọc chống đỡ thế công của ba người, liên tục thối lui về sau

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.