Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử thân truyền có quỷ

Tiểu thuyết gốc · 2531 chữ

Ba tên Trúc Cơ sơ kì của Hùng Bang đồng loạt đánh tới, thế công hung hãn đánh văng nữ đệ tử Vân Kiếm Tông.

Nữ tử Luyện Khí cửu tầng sợ hãi chạy tới, đỡ lên sư tỉ của mình, khóc lóc:

- Chiêu Nguyệt sư tỉ, tỉ có sao không? Ta.. ta lại làm gánh nặng cho sư tỉ rồi, hay là..là.. tỉ cứ chạy đi..

Nữ tử gọi Chiêu Nguyệt xua tay ngắt lời, nàng chật vật đứng dậy, đưa tay xoa đầu sư muội, ôn nhu nói:

- Ngươi nghĩ gì thế? Mẫn Văn, ta với ngươi ở ngoại môn cùng nhau lăn lộn, đã gọi nhau một tiếng tỉ muội thì ta sao có thể bỏ lại ngươi, cho dù ta có phải bỏ mạng cũng quyết không để bọn chúng vấy bẩn, ta tin tông môn sẽ trả thù cho chúng ta.

Xa xa nấp sau tảng đá, Lam Hà ngạc nghiên:

- Chiêu Nguyệt? Là nàng ta!

Sở Quân quay sang nói:

- Ngươi với nàng quen biết?

Lam Hà lắc đầu:

- Có biết, nhưng đây là lần đầu ta gặp nàng, nàng ta hình như không thích ta.

- Ồ? Các ngươi quan hệ là đối nghịch? Vậy chúng ta có cần ra tay giúp họ nữa không?

- Đương nhiên phải giúp, họ là đồng môn của ta mà, hơn nữa nói là đối nghịch thì.. có hơi quá, ngược lại ta còn cảm thấy có lỗi với nàng.

- Còn nữ tử gọi Mẫn Văn kia? Ngươi quen không?

- Không quen, Vân Kiếm Tông ngoại môn đệ tử rất nhiều, ta sao có khả năng quen hết.

Sở Quân gật đầu, mỉm cười chắc nịch nói:

- Vậy được, chúng ta sẽ ra tay, coi như giúp ngươi chuộc lỗi với nàng ta đi.

Ba tên tu sĩ Hùng Bang cười lớn chế giễu:

- Ha ha, màn kịch cảm động này ta xem không quen, các bậc tiền bối nói quả thật không sai, không nên tin tưởng nữ nhân, nữ nhân càng đẹp thì càng dễ lừa người!

Chiêu Nguyệt tức giận, mũi kiếm trực chỉ ba tên tu sĩ Hùng Bang, lạnh lùng nói:

- Tình cảm giữa chúng ta không phải thứ các ngươi có thể phỉ báng, tới đi, ta hôm nay dù có chết cũng phải kéo các ngươi theo.

- Ha ha, có thật không? Một đấu ba mà mạnh miệng gớm, ta xem ngươi kéo theo chúng ta chết kiểu gì?

Ba tên tu sĩ Hùng Bang nhanh chóng đánh tới, Chiêu Nguyệt mặc dù đã kiệt sức nhưng vẫn kiên cường đứng đấy, làm ra thủ thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ là đối phương chưa kịp tiếp cận thì bỗng nhiên từ xa đánh tới một đạo phong nhận đẩy lui bọn chúng.

Phong nhận đánh tới cực kì nhanh, ba tên tu sĩ Hùng Bang còn chưa kịp cảm nhận nguy hiểm ập đến thì đã trúng đòn, đặc biệt là tên đi đầu cánh tay còn bị phong nhận chém đứt lìa, hắn gào rống lên đâu đớn:

- Aaa.. tay của ta, là ai, tên khốn nào dám đánh lén Hùng Bang ta.

Tiếng bước chân nhàn nhã đi tới, từ xa tiến lại hai nam tử, chính là hai người mà Sở Quân quan sát được trước đó, nam tử Trúc Cơ trung kì lên tiếng:

- Một đấu ba thì không được mạnh miệng sao? Vậy hôm nay ta sẽ thử một đấu ba với các ngươi.

Ba tên tu sĩ Hùng Bang ngay lập tức nhận ra nam tử, tên bị đoạn mất một cánh tay giận dữ quát lên:

- Hạc Hiên! Ngươi dám..

Không đợi tên đó nói hết câu, nam tử gọi Hạc Hiên trong nháy mắt rút kiếm liên tục chém ra, từ trên lưỡi kiếm chém ra tầng tầng lớp lớp phong nhận giống như một cơn bão tố nhanh chóng càn quét về phía tên vừa lên tiếng.

- Không được, quá nhanh!

Tên tu sĩ Hùng Bang vừa mới nhận ra Hạc Hiên tấn công thì đã muộn, hắn không kịp phản ứng đã bị phong nhận chém giết, chết không nhắm mắt.

Tên nam tử đi theo sau Hạc Hiên vỗ tay nịnh hót:

- Oa, Hiên ca, đây là võ kĩ cấp bậc gì? Lại có thể nhanh đến như vậy!

Hạc Hiên không thèm quay đầu lại, mũi vểnh lên, mắt hơi liếc qua Chiêu Nguyệt kiêu ngạo nói:

- Đã nhìn rõ chứ? Đó gọi là Tật Phong, Hoàng giai tuyệt phẩm võ kĩ, phải có công tích cực kì cao trong tông môn mới có thể ở Tàng Thư Các đổi được lấy.

Hạc Hiên lúc này mới nhìn sang hai người Chiêu Nguyệt, cười nói:

- Đã để ngươi phải sợ hãi rồi, Nguyệt nhi, ngươi yên tâm, có ta ở đây không ai làm hại được ngươi đâu.

Thấy nam nhân vừa đến, Chiêu Nguyệt có chút chán ghét nhìn hắn, nhưng nàng ngay lập tức gạt bỏ ánh mắt đó, dẫu sao người ta cũng đến để cứu mình, Chiêu Nguyệt chắp tay lại cúi đầu hướng về Hạc Hiên hành lễ:

- Tham kiến Hạc Hiên sư huynh, Hạc Đình sư huynh, cảm tạ hai người ra tay trợ giúp.

- Ha ha, Nguyệt nhi khách sáo rồi, đồng môn gặp nạn chúng ta đương nhiên phải ra tay tương trợ rồi, hơn nữa tình cảm của ta đối với ngươi, ngươi không phải không biết a? Ta làm thế nào sẽ bỏ mặc ngươi đây?

Nói đến đây ánh mắt Hạc Hiên dần trở lên lạnh lùng, hắn quay sang hai tên tu sĩ Hùng Bang còn lại, gằn giọng nói:

- Nam nhân khác dám đối với ngươi có ý đồ, chết.

Ngay lập tức Hạc Hiên lại đánh ra Tật Phong, lần này hai tên tu sĩ Hùng Bang đã có tâm lý phòng bị, một tên trong đó nhanh chóng tế ra pháp khí, đó là một hộ thuẫn to lớn, hộ thuẫn dày nặng đâm xuống mặt đất như bức tường thành kiên cố cản lại thế công của Tật Phong.

Tật Phong cùng hộ thuẫn va chạm, nó chỉ có thể để lại trên hộ thuẫn một vết cắt khá lớn rồi tiêu tan, tên tu sĩ Hùng Bang tay đỡ chặt hộ thuẫn, cười lên:

- Ha Ha, thế nào, võ kĩ của ngươi không thể nào xuyên qua phòng ngự pháp khí của ta, Hạc Hiên, ngươi..

Hạc Hiên vẫn không để tên tu sĩ Hùng Bang này nói hết câu, hắn lại tiếp tục đánh ra phong nhận, lần này phong nhận không hề tầng tầng lớp lớp mà tích súc lại thành một phong nhận cực kì sắc bén, tiếng gió rít chói tai từ phong nhận phát ra khiến hai tên tu sĩ Hùng Bang phải vì đó mà nổi da gà.

- Cảm nhận đi, Cương Phong của ta.

Cương Phong sắc bén rít gào đánh tới, tên tu sĩ Hùng Bang giữ thật chặt hộ thuẫn đón lấy, hắn cắn răng truyền toàn bộ thổ linh lực trong cơ thể vào hộ thuẫn khiến nó trở lên kiên cố hơn bao giờ hết, hắn quay lại gào lên với đồng đội:

- Nhanh, hộ thuẫn của ta chắc sẽ đỡ được công kích của hắn, ngươi mau chóng bắn tín hiệu kêu gọi trợ giúp.

Chỉ là cố gắng của hắn hoàn toàn là vô ích, Cương Phong đánh tới hộ thuẫn giống như đang đánh vào một mảnh giấy vậy, nó nhanh chóng xé nát hộ thuẫn lẫn cánh tay của tên tu sĩ Hùng Bang, rất nhanh cả cơ thể tên đó đều bị Cương Phong cuốn vào, nghiền thành thịt nát.

Tên tu sĩ Hùng Bang cuối cùng vừa rút ra pháo hiệu, còn chưa kịp bắn ra thì thấy đồng đội mình đã bị nghiền nát, hắn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa kích hoạt pháo hiệu trong tay.

Hạc Hiên cười lạnh:

- Muốn chạy trốn? Tốc độ của ta không phải thứ ngươi có thể tượng tượng.

Hạc Hiên ngưng tụ Tật Phong, nhưng lần này không phải là đánh ra phong nhận mà là ngưng tụ phong quyển bao phủ lấy toàn thân, có phong quyển này gia trì, tốc độ của hắn sẽ tăng lên gấp bội, tốc độ là thứ mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo ở trong đám đệ tử nội môn Vân Kiếm Tông.

Hắn lao nhanh như một cơn gió đuổi theo tên tu sĩ Hùng Bang cuối cùng, chỉ trong vài hơi thở đã đuổi đến sau lưng đối phương, Hạc Hiên cười đắc ý, hắn giơ kiếm chuẩn bị kết liễu đối phương, chỉ là hắn còn không kịp chém ra một kiếm kia thì một tia lôi điện bất ngờ lướt ngang qua mặt hắn.

Ầm

Âm thanh va chạm nổ ra, tên tu sĩ Hùng Bang bị bắn văng ra cả chục trượng, trên người còn loang lổ những tia lôi điện, mùi thịt cháy khét bốc ra, sống chết không rõ.

Sở Quân cười lên một tiếng, quay lại nhìn Hạc Hiên còn đang cả kinh, nói:

- Ngươi quá chậm, đợi ngươi chém ra một kiếm đấy thì hắn đã thành công bắn ra pháo hiệu.

Hạc Hiên trừng to mắt, phản ứng của hắn từ kinh ngạc dần chuyển sang giận dữ, sắc mặt hắn vặn vẹo, tràn ngập đố kị nhìn Sở Quân.

Hắn sinh ra đã là thiên kiêu với hai linh căn, phân biệt là Thổ cùng Phong, nói về sức mạnh, Thổ linh căn đứng đầu, nói về tốc độ, Phong linh căn của hắn quét ngang cùng trang lứa trong gia tộc, hắn được Vân Kiếm Tông ưu ái đưa vào nội môn ngay khi còn là Luyện Khí kì, chỉ là sáu năm trước hắn đã bị khuất phục, hắn bị một thiếu niên trẻ hơn hắn cả chục tuổi dẫm dưỡi chân, thiếu niên kia sở hữu một thứ đánh bại hắn về cả tốc độ lẫn sức mạnh, Lôi linh căn.

Nhìn lôi điện lập loè quanh người Sở Quân, hình ảnh bản thân bị dẫm đạp trong trí nhớ lại hiện về, cảm xúc đố kị, phẫn nộ bùng lên xâm chiếm trí óc hắn, nhận ra tu vi đối phương chỉ là Luyện Khí, Hạc Hiên nở ra một nụ cười ác độc, Tật Phong ngay lập tức ngưng tụ, một kiếm không chút do dự bất ngờ chém về phía Sở Quân.

Như đã đoán trước, Sở Quân nhếch môi cười, hắn khẽ nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát một kiếm này, Lưu Thủy Bộ để lại tàn ảnh lôi điện tại vị trí cũ, Sở Quân từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh cơ thể cháy khét của tên tu sĩ Hùng Bang, Tật Phong quả thật rất nhanh, nhưng đối với Hỗn Độn chi nhãn thì nó lại tỏ ra vô cùng chậm chạp.

Một kiếm thất bại, Hạc Hiên biết mình đã mất đi cơ hội, hắn tiếc nuối hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục truy đuổi tấn công, hắn chỉ mũi kiếm về phía Sở Quân, quát lên:

- Tà tu từ đâu xuất hiện? Dám phách lối trước đệ tử Vân Kiếm Tông ta? Ngươi ngoan ngoãn chịu trói để ta bắt về xử phạt, bằng không đến lúc đệ tử Vân Kiếm Tông ta ở phụ cận vây bắt tới, ngươi khó thoát tội chết.

Sở Quân mặc kệ Hạc Hiên đối với mình hô hào, hắn cúi xuống nhặt lên pháo hiệu trong tay cơ thể đã cháy khét kia, đối với cơ thể đó mò mẫm một chút gì đó, sau đó nhếch môi mỉm cười, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, vui vẻ cất đi.

Lúc này hắn mới quay lại nhìn Hạc Hiên, nói:

- Xử phạt? Tội chết? Ta không nhớ bản thân mình đối với ngươi hay với Vân Kiếm Tông có ân oán gì nha.

Hạc Hiên quát lên:

- Tà tu các ngươi làm ra bao nhiêu điều ác, giết hại bao nhiêu sinh linh để thành toàn bản thân, đáng giết, phàm là tu sĩ chính đạo chúng ta đều mang trong mình nghĩa vụ là phải tiêu diệt các ngươi.

Lúc này Lam Hà mới từ xa chạy lại, nghe được lời Hạc Hiên nói thì hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, nghĩa vụ đó từ đâu ra? Đại Viêm vương triều mặc dù tu sĩ chính đạo là phần đông, tuy nhiên vương triều cũng chưa từng xua đuổi tu sĩ tà đạo, nói cho ngươi biết, hắn là bằng hữu của ta, được ta mời tới đây.

Hạc Hiên quay sang nhìn Lam Hà, hắn ngay lập tức nhận ra nữ nhân này, bất ngờ kêu lên:

- Lam Hà, ngươi..ngươi còn chưa bị Hùng Bang bắt?

Lam Hà sắc mặt trầm xuống:

- Ta làm sao sẽ bị bắt?

Nhìn thấy Lam Hà, Chiêu Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên, nàng giải thích:

- Hùng Bang trước đó lấy ngươi đến uy hiếp Hữu hộ pháp, bọn họ nói đã biết vị trí của ngươi tại Linh Thảo Cốc và đã cử người đến bắt ngươi.

Lam Hà giận dữ:

- Uy hiếp cha ta? Bọn chúng làm gì?

Chiêu Nguyệt tiếp tục giải thích:

- Hữu hộ pháp chấp nhận chịu khiển trách từ tông môn, để cho Hùng Bang cùng tiến vào khu khai thác ba năm, hiệp nghị đã kí, tông môn không thể lật lọng, có lẽ Hữu hộ pháp khả năng cao sẽ bị tông môn nặng nề trách phạt.

Đại khái hiểu được tình hình, Sở Quân giống như suy nghĩ gì đó, hắn liếc nhìn thi thể đám tu sĩ Hùng Bang một chút, lại liếc nhìn Hạc Hiên một chút, quay sang Lam Hà hỏi:

- Lam tiểu thư, ngươi cùng Lăng Hổ là thế nào gặp gỡ?

Lam Hà hồi ức lại một chút, đáp:

- Lúc đầu chỉ có ta một người đứng ra giúp Phỉ đại thúc, bọn ta lúc ấy vốn còn không biết tung tích Hoả Linh Thảo, là Lăng Hổ chủ động tìm tới nói cho chúng ta vị trí Hoả Linh Thảo, mới đầu ta chỉ nghĩ hắn là nhìn thấy ủy thác của Phỉ đại thúc mà tới, nhưng có vẻ hắn là biết ta ở đó nên mới tới, mục tiêu của hắn vốn đã không phải thù lao của Phỉ đại thúc, mà là ta.

Sở Quân hỏi tiếp:

- Vậy việc ngươi xuất sơn tìm kiếm Hoả Linh Thảo có ai biết không?

Lam Hà đáp:

- Đệ tử thân truyền đều biết.

Sở Quân cười cười:

- Ồ, vậy khả năng cao là trong đám đệ tử thân truyền có quỷ rồi.

Nghe được lời này của Sở Quân, Lam Hà, Chiêu Nguyệt đều trừng to mắt, bọn họ cũng ngay lập tức nghĩ đến khả năng đó, ở một bên Hạc Hiên cùng Hạc Đình thì sắc mặt vặn vẹo, Hạc Đình giận giữ chỉ tay về Sở Quân, quát:

- Hỗn xược, ngươi dám mở miệng bêu xấu đệ tử thân truyền Vân Kiếm Tông, muốn chết à?

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.