Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại lộ

Tiểu thuyết gốc · 2430 chữ

Đối với lời uy hiếp này, Sở Quân không sợ hãi chút nào, hắn nhìn chằm chằm vào Hạc Đình, con ngươi màu xám vô hình toả ra uy áp, lạnh lùng đáp:

- Ta chỉ nói là có khả năng mà thôi, đâu có buộc tội ai, mà.. ngươi không nghĩ vậy sao? Một đệ tử thân truyền biết tung tích của Lam tiểu thư, hơn nữa còn có khả năng câu thông với người Hùng Bang...

Nghe đến đây Hạc Đình sắc mặt trở nên tái xanh, bị Hỗn Độn chi nhãn nhìn chằm chằm khiến hắn càng lo lắng bất an, đúng lúc này Hạc Hiên đi tới vỗ vai kéo hắn tỉnh táo lại, Hạc Hiên ngắt lời Sở Quân:

- Ngươi nên ngừng lại suy đoán của mình, đệ tử thân truyền Vân Kiếm Tông không phải thứ tà tu Luyện Khí cảnh như ngươi có tư cách bàn luận.

- Không bàn luận về đệ tử thân truyền, vậy có thể bàn luận về ngươi chứ? Để xem nào, có vẻ đám tu sĩ Hùng Bang này trước đó cùng với ngươi có quen biết thì phải, ta có nên hỏi chúng một chút không?

Sở Quân cúi xuống dựng lên cơ thể đã cháy khét của tên tu sĩ Hùng Bang, một tia nhỏ lôi điện từ ngón tay hắn chui ra tiến thẳng vào cơ thể đối phương, tìm đến vị trí trái tim, ngay tức khắc, trái tim tưởng chừng như đã chết của tên này bỗng nhiên co bóp dữ dội, lồng ngực hắn phập phồng, hắn từ từ mở ra đôi mắt, sau đó giật mình bật dậy, cố gắng dãy dụa khỏi tay Sở Quân.

- Ngươi.. ngươi là ai? Mau thả ta ra..

Sở Quân dùng Hỗn Độn chi nhãn uy hiếp, tên tu sĩ Hùng Bang vừa sống dậy khỏi cõi chết như gặp được tử thần, cơ thể cứng ngắc, run rẩy không dám nói tiếp.

Hạc Hiên biến sắc, xông về phía Sở Quân, quát:

- Ngươi.. không phải đã giết hắn rồi sao? Cố tình lưu hắn đường sống, ta xem bọn ngươi vốn là đồng bọn, đã như thế thì ta sẽ giết cả hai.

Hạc Hiên đã đỏ mắt, hắn vung kiếm liên tục đánh ra hàng chục đạo Tật Phong, từng đạo Tật Phong đều mang theo quỹ tích khác nhau đánh về Sở Quân, những quỹ tích này hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên, chúng kết hợp với nhau cực kì chặt chẽ, rất khó nhìn ra kẽ hở, ngay lập tức Sở Quân giống như bị kẹt ở giữa một cơn bão, từ bốn phương tám hướng đều có Tật Phong bao vây lấy hắn, chỉ cần hắn đi một bước sai lầm sẽ bị Tật Phong cắt trúng, còn nếu hắn đứng yên một chỗ thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành tâm điểm cho toàn bộ Tật Phong xâu xé.

Thấy Sở Quân đã bị Tật Phong bao vây, Hạc Hiên đắc ý cười, đây là chiêu thức hắn cực kì tâm đắc, hắn đã tôi luyện ròng rã sáu năm để khống chế Tật Phong đến mức lô hoả thuần thanh, rất nhiều đệ tử nội môn đã là bại tướng dưới chiêu thức này của hắn, bọn họ đều là tinh anh trong Trúc Cơ kì, càng đừng nói đến trước mắt đối phương chỉ là một Luyện Khí kì.

Chỉ là Sở Quân đâu phải là Luyện Khí kì bình thường? Đối mặt với bão tố vây công, Sở Quân vẫn bình thản, Hỗn Độn chi nhãn ngay lập tức nhìn thấu quỹ tích của Tật Phong, trong mắt Sở Quân Tật Phong như chậm lại vô số lần, hắn dễ dàng nhìn ra một kẽ hở, lôi điện loé lên, Lưu Thủy Bộ nương theo kẽ hở đó phóng thẳng ra ngoài.

Trên thực tế Sở Quân cũng không cần thiết tìm kiếm kẽ hở mới có thể thoát ra được, phá chiêu thức này còn có một cách đơn giản hơn, chính là trực tiếp dùng lực lượng thô bạo phá đi Tật Phong, thậm chí nếu Sở Quân sử dụng Thổ linh lực phòng ngự, Tật Phong này còn chưa chắc có thể đả thương được hắn.

Chỉ là nếu đối phương đã sử dụng tốc độ thì Sở Quân cũng sẽ dùng tốc độ đến khiêu chiến.

Hạc Hiên trông thấy Sở Quân rất nhanh đã thành công tìm thấy lối thoát thì cũng không tỏ ra bất ngờ, đối phương có Lôi linh căn, tốc độ kia chính hắn trước đó cũng đã được chứng kiến, hắn nhếch môi cười, việc này đã hoàn toàn nằm trong dự tính.

Không đợi Sở Quân thoát ra ngoài, Hạc Hiên ngay lập tức đánh ra Cương Phong, trước đó hắn đã tích súc sẵn linh lực, bất cứ khi nào đều có thể đánh ra, đây mới là chân chính sát chiêu của hắn, trong mắt hắn Cương Phong uy lực không cần phải bàn cãi, là Huyền giai hạ phẩm võ kĩ duy nhất của hắn, đừng nói là Sở Quân, cho dù có là Trúc Cơ hậu kì trong đám đệ tử nội môn cũng khó có thể trực diện đón lấy Cương Phong, chỉ là khác với Tật Phong, Cương Phong tuy sở hữu uy lực bá đạo nhưng tốc độ lại so ra kém rất nhiều, đối phương hoàn toàn có thể tránh né, đây chính là lí do hắn đánh ra cơn bão Tật Phong, Sở Quân nếu tìm thấy lối thoát mà ra thì sẽ phải đối mặt trực diện với Cương Phong.

Sở Quân xách theo tên tu sĩ Hùng Bang một đường xuyên thẳng qua lối thoát, ngay lập tức hắn cũng phát hiện đằng trước Cương Phong đang trực diện đánh tới, Sở Quân thản nhiên cười:

- Là vậy sao? Ta trúng bẫy rồi nhỉ? Chỉ là.. cái bẫy này cũng quá sơ sài rồi!

Sở Quân duỗi thẳng tay phải, năm ngón tay khép lại thành đao, từ trong Cực Cảnh đan điền Phong linh lực ồ ạt tuôn trào, Phong linh lực chảy theo lộ tuyến kinh mạch của "Phong Đao" gia trì lên cánh tay hắn từng từng lớp lớp đao mang.

Chỉ trong nửa cái hô hấp đao mang đã to lớn đến hơn ba trượng, uy thế toả ra không hề kém cạnh so với Cương Phong, lúc này Cương Phong cũng đã đánh tới, Sở Quân hoành ngang một đao, Phong Đao cùng Cương Phong va chạm, cả hai đều là phong thuộc tính võ kĩ, đều cực kì sắc bén, hai đòn công kích va chạm tạo ra tiếng gió rít kinh người, mặc dù Phong Đao chỉ là Hoàng giai thượng phẩm võ kĩ, tuy nhiên Sở Quân là Cực Cảnh đan điền, Phong linh lực tuy chưa cô đặc lại như đối phương ở Trúc Cơ trung kì nhưng mức độ tinh thuần cùng số lượng dồi dào chỉ có hơn chứ không kém.

Hai chiêu thức nhìn qua có vẻ ngang sức ngang tài nhưng thực ra Phong Đao của Sở Quân vẫn đang dần chiếm lấy thượng phong, đơn giản vì Đao Phong của hắn được liên tục bổ sung lượng Phong linh lực dồi dào, còn Cương Phong của Hạc Hiên sau khi rời khỏi lưỡi kiếm thì đã không còn có nguồn linh lực duy trì.

Bản thân Hỗn Độn thể thuộc tính linh lực mà đan điền sinh ra đã rất mạnh mẽ, đan điền hắn tái tạo linh lực cực kì nhanh, số lượng linh lực đánh ra như vô cùng vô tận, đan điền hắn sau khi tiến nhập Cực Cảnh thì cả số lượng lẫn chất lượng linh khí lại một lần nữa thuế biến, hiện tại thứ linh lực mà hắn đánh ra đã không thua kém gì linh lực cô đặc từ một Trúc Cơ viên mãn tu sĩ.

Giằng co thời gian vài hô hấp, Cương Phong của Hạc Hiên đã suy yếu đi rõ rệt, Sở Quân lúc này kích phát man lực, cánh tay phải bỗng nổi lên từng đường gân guốc như cầu long, cơ bắp căng phồng vô cùng kích thích thị giác, hắn gầm nhẹ một tiếng, Cương Phong ngay lập tức gãy làm hai, xé toạc không khí xung quanh mà văng đi, tạo trên mặt đất hai vết cắt thật lớn.

Nhìn Cương Phong mà mình vô cùng tự tin bị phá, đối phương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, Hạc Hiên kinh ngạc đến há hốc miệng, khó tin vào những gì mình thấy, đây vốn là chiêu bài hắn chuẩn bị để đối phó với tốc độ linh hoạt của Lôi linh căn, không ngờ đối phương còn chẳng thèm dùng Lôi linh căn né tránh, trực tiếp dùng lực đối lực ngạnh công với hắn.

Thành công phá cỡ công kích của Hạc Hiên, Sở Quân không dừng lại, Lưu Thủy Bộ nhanh chóng tiếp cận, mặc dù đang xách theo tên tu sĩ Hùng Bang nhưng tốc độ vẫn cực kì nhanh, Hạc Hiên chỉ kịp nhìn thấy một tia lôi điện xẹt qua gò má, một vết cắt thật ngọt xẹt qua, từ trên gò má hắn tách ra một rãnh máu nhỏ, hắn thậm chí còn không kịp cảm nhận cơn đau, chỉ thấy một bên mặt nóng lên, Sở Quân từ lúc nào đã đứng phía sau hắn, bàn tay hoá đao trực chỉ sau gáy.

Hạc Hiên bị chế trụ, ngay cả cử động một chút cũng không dám, tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn rất ác liệt, gằn giọng cảnh cáo Sở Quân:

- Ngươi.. ta thế nhưng là nội môn đệ tử Vân Kiếm Tông, nếu ngươi dám đối với ta vọng động, Thanh Châu này không có chỗ cho ngươi trốn.

Sở Quân ánh mắt lạnh lẽo, khẽ đẩy tay môt chút, Phong linh lực ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén cắt qua da thịt Hạc Hiên, máu tươi chảy ra.

Hạc Hiên sợ hãi gào lên:

- Ngươi! Tên điên, mau dừng tay!

Sở Quân cười lạnh, đáp:

- Có vẻ như ngươi vẫn không biết vị thế của bản thân lúc này nhỉ? Nếu ta đã động sát ý với ngươi, bất kể chỗ dựa của ngươi là gì ta vẫn sẽ thẳng tay giết!

Vừa nói, Sở Quân lại vừa đẩy tay lên một chút, máu tươi chảy ra càng nhiều, Hạc Hiên sợ đến mặt tái xanh, không dám tiếp tục mạnh miệng.

Sở Quân một tay xách lên tên tu sĩ Hùng Bang, dùng Hỗn Độn chi nhãn uy hiếp thêm một lần, lạnh lẽo nói:

- Ngươi có điều gì muốn nói với vị đệ tử nội môn Vân Kiếm Tông này không? Biết đâu sau khi ngươi nói hết, lại có một cơ hội sống thì sao?

Tên tu sĩ Hùng Bang sợ hãi gật đầu, sau đó ánh mắt mang theo căm hận nhìn Hạc Hiên, chỉ tay về phía hắn, vội vã nói:

- Ta nói, ta nói, là hắn, hắn trước đó có bàn với chúng ta sẽ dụ nữ nhân gọi Chiêu Nguyệt kia ra đây, cho..cho chúng ta tùy ý hưởng thụ, chúng ta cũng không ngờ đây lại là cái bẫy của hắn, hắn chỉ muốn diễn vở kịch anh hùng cữu mĩ nhân, lấy tính mạng của chúng ta ra diễn!

Sở Quân gật gù, quay sang nhìn Hạc Hiên, trào phúng:

- Bày trò lãng mạn a, chỉ là ta không biết, một đệ tử nội môn Vân Kiếm Tông như ngươi, tại sao lại có quan hệ với người của Hùng Bang được nhỉ?

Ở một bên Chiêu Nguyệt nghe rõ toàn bộ, sắc mặt tối sầm, đối với Hạc Hiên quát lên:

- Tiểu nhân, ngươi năm lần bảy lượt quấy rối ta, nể tình ngươi làm sư huynh, ta luôn không tính toán với ngươi, ngươi vậy mà lại đối với ta bày ra trò vô sỉ này, đẩy tính mạng của ta và Mẫn Văn vào nguy hiểm..

Nói đến đây, Chiêu Nguyệt khựng lại, khó tin quay sang nhìn sư muội Mẫn Văn, run rẩy nói:

- Mẫn Văn..ngươi nói đi, mau nói rằng ngươi cũng bị hắn lừa, ngươi cũng không biết gì hết, có đúng không? Mẫn Văn!

Nữ tử Mẫn Văn nãy giờ sắc mặt đã tái mét, khi Hạc Hiên ra tay giết người Hùng Bang nàng không chỉ vui vẻ vì được cứu, ngược lại còn tỏ ra khó hiểu, đến khi biết được mục đích của Hạc Hiên, sắc mặt nàng tràn ngập tức giận cùng sợ hãi, những biểu cảm này của nàng đương nhiên không thể tránh được ánh mắt Sở Quân, hơn nữa ngay từ đầu Sở Quân cũng biết được kế hoạch của Hạc Hiên qua cuộc nói chuyện thì thầm từ xa của bọn hắn.

Đối mặt chất vấn liên tục từ Chiêu Nguyệt, Mẫn Văn siết chặt nắm tay, căn răng nhìn thẳng mắt nàng, quát lên:

- Là ta dụ ngươi ra đấy, được chưa? Là ta muốn đẩy ngươi vào nanh vuốt của đám nam nhân Hùng Bang, ta muốn ngươi mãi mãi rơi vào vực sâu, không ngóc đầu lên nổi.

Tầm nhìn của Chiêu Nguyệt thoáng chốc tối sầm, nàng vô cùng sốc, sư muội mà mình luôn bảo vệ, cùng nhau lăn lộn suốt sáu năm, vậy mà hôm nay lại nhẫn tâm đẩy mình vào vực sâu, nước mắt nàng không kìm được trào ra, hai tay lay vai Mẫn Văn, run rẩy nói:

- Tại sao? Ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt?

Mẫn Văn hất tay Chiêu Nguyệt ra, quát lên:

- Là ngươi, ta ganh tị với thiên phú của ngươi, ngươi bị chiếm đoạt tài nguyên, ngươi bị nội môn đệ tử áp lực chèn ép, ngươi không được phân phát Trúc Cơ Đan, vậy tại sao ngươi vẫn có thể thành công Trúc Cơ, trong khi ta khắc khổ tu luyện là thế, chỉ vì có mối quan hệ với ngươi mà bị vạ lây, ta liều cả mạng sống mới dành được Trúc Cơ Đan, tại sao ta lại một mực không thể đột phá, ngươi nói chúng ta cùng nhau lăn lôn từng ấy năm, tại sao ngươi dám bỏ lại ta một mình ở ngoại môn, ngươi đã lưu cho ta bóng mờ, ngươi nhất định phải chết thì ta mới có thể xoá bỏ bóng mờ đó.

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.