Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Quân thảm hại

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Bảy năm sau, tại Sở gia một góc nhỏ, Sở Quân thở hổn hển ngồi tựa vào góc tường phòng chứa củi, hắn thấp thỏm ngó đầu qua cửa sổ, bên ngoài đám gia nô còn đang lục tìm hắn, mỗi khi có tiếng chân đi qua là cơ thể hắn không chủ động được run rẩy.

Sở Quân đang trốn chính đệ đệ kém một tuổi của mình.

Bảy năm trước, Sở Quân mang theo ký ức kiếp trước một lần nữa sinh ra ở nơi này, mẫu thân hắn, cũng là nhị phu nhân Sở Gia vừa sinh ra hắn liền vì suy nhược mà chết, điểm này lại giống với kiếp trước.

Chỉ là mẫu thân kiếp này là người đã từng tu luyện qua, lại dễ dàng chết vì suy nhược sao? Chắc hẳn những lời người xung quanh nói là đúng, hắn thật là điềm xấu?

Khi vừa mới sinh ra hắn đã phải chịu cơn đau đớn kịch liệt, cơn đau đó hành hạ hắn từng giây từng phút cho tới tận bây giờ vẫn không kết thúc, đấy cũng là lý do Sở Quân không ngừng gào khóc rên rỉ suốt mấy năm trời, Sở gia phải ném hắn ra một tiểu viện tàn phá nằm ở một góc khuất trong gia môn.

Đến khi năm tuổi, hắn đã dần chết lặng, hoặc giả đã quen dần với cơn đau vẫn đang hành hạ hắn từng giây từng phút, Sở Quân không còn gào khóc rên rỉ nữa nhưng hắn vẫn còn bị Sở gia xa lánh, vẫn sống một mình trong tiểu viện cũ nát rất lâu chưa được sang sửa qua.

Sở Quân thấy như vậy cũng tốt, ít ra hằng ngày vẫn có người đưa cơm tới trước cửa, dù cơm này còn không bằng phần ăn cho gia nô, cho dù Sở gia có đón hắn về chính viện thì hắn cũng không biết phải đối mặt với những ánh mắt ghét bỏ kia ra sao.

Dù sao hắn sống tại Sở gia đã có mấy năm, còn chưa một lần gặp được phụ thân hắn kiếp này, thậm chí hắn còn không có nổi một cái tên, mọi người cũng chỉ gọi hắn là điềm xấu, nhất định lão cũng có tâm lý từ bỏ hắn rồi, nói về tình thân, hắn đối với Sở gia một chút cũng không có.

Chỉ là từ lúc hắn ngưng gào khóc thì cũng bắt đầu cơn ác mộng mới, nhi tử của tam phu nhân, cũng chính là tam thiếu gia Sở gia, Sở Giang, vị tam đệ này kém hắn một tuổi, trời sinh tính tình hung bạo, từ nhỏ liền ưa thích đánh đập gia nô, biết được góc kia hẻo lánh tại Sở gia đã ngưng tiếng gào khóc khó chịu, liền muốn đến xem mặt vị nhị ca được coi là điềm xấu này.

Lần đầu nhìn thấy Sở Quân, Sở Giang liền cảm thấy cực kỳ chán ghét, không nói một lời liền sai gia nô đánh đập hắn, từ ngày hôm đó, cứ mỗi giờ trưa,  mặt trời lên đến đỉnh điểm là lại lôi Sở Quân ra giữa trời nắng cho gia nô đánh đập, đủ kiểu hành hạ.

Người Sở gia ai nấy cũng đều biết đến việc này, chỉ là bọn họ hoặc không thèm để ý, hoặc là đứng ngoài cười xem, thậm chí có người còn không kiêng nể tham gia cùng, đến gia chủ còn nhắm mắt cho qua thì bọn họ sao phải kiêng dè.

Thân làm gia nô, đệ tử chi thứ bọn họ được chà đạp lên nhị thiếu gia nội chi làm bọn họ có cảm giác rất hả hê, ưu việt, thực sự mà nói chà đạp tên này cảm giác cực kỳ sung sướng, đêm về ngủ cũng rất ngon.

Kỳ thật so với cơn đau hành hạ hắn từ lúc sinh ra đến giờ thì những cơn đau do đánh đập này chẳng thấm vào đâu, chỉ là cơn đau kia ngoài mang lại cảm giác đau đớn cũng không để lại hậu quả gì, còn những trận đòn thì luôn khiến cơ thể hắn loang lổ đầy thương tích, thậm chí nhiều ngày còn bị gãy mất mấy cái xương.

Có điều dù cơ thể hắn trời sinh yếu ớt, tình trạng còn nghiêm trọng hơn cả kiếp trước nhưng những vết thương do bị đánh đập lại hồi phục rất nhanh, thậm chí chí chỗ xương gãy cũng không đến ba ngày liền lành lặn.

Điều này đối với phàm nhân mà nói là điều không thể, người xung quanh cũng chú ý đến điểm này, họ chung quy đổ cho hai chữ điềm xấu, lại càng hăng hái ra sức đánh đập hơn.

Chuyện đó kéo dài suốt hai năm cho đến tận bây giờ, cũng là nguyên nhân Sở Quân trốn ở phòng chứa củi này, ngày nào hắn cũng phải nhịn ăn bữa trưa để đi trốn nhưng không phải mỗi ngày đều trốn được.

Tiếng bước chân lại gần căn phòng, Sở quân ngó qua cửa sổ thấy hai tên gia nô vừa đi ngang qua, tâm thần hắn căng thẳng, chờ đợi hai tên gia nô đi xa hẳn, hắn lúc này mới thở dài một hơi, chỉ cần trốn thêm nửa canh giờ nữa, hết giờ nghỉ ăn trưa thì hắn sẽ thoát khỏi trận đòn ngày hôm nay.

Nhưng vận may không đứng về phía hắn, cửa phòng chứa củi bị đạp ra, một thiếu niên nét mặt hung dữ cùng theo sau một đám gia nô, nữ tì bước vào phòng, bao vây lấy hắn.

- Nhị ca của ta, ngươi không ăn cơm trưa mà tới chỗ này làm gì, mệt cho đệ đệ ta quan tâm, còn đích thân mang cơm tới cho ngươi, tìm được ngươi thật sự rất khó a.

Sở Quân không trả lời lại, hắn không muốn nhiều lời, dù sao vẫn chịu đánh, lúc chạy trốn thì hắn có thể căng thẳng, còn đã phát hiện ra rồi thì hắn cũng chẳng còn căng thẳng nữa, dù sao cũng bị đánh không biết bao nhiêu lần rồi.

Sở Giang ném đĩa cơm tới trước mặt Sở Quân, ngồi xổm xuống túm lấy tóc hắn, kéo đầu hắn xuống sát đĩa cơm cười lớn.

- Nhị ca, ta là có lòng quan tâm ngươi mới đến chơi, nhưng ngươi xem bộ dạng này của mình làm sao có sức chơi với ta, mau ăn đi, ăn cho hết, ăn nhanh rồi chúng ta lại tiếp tục chơi.

Nhìn đĩa cơm rơi vãi dưới mặt đất, đám gia nô, nữ tì thì thào bàn tán:

- Tam thiếu gia đủ ác a, nhìn xem đĩa cơm kia thật giống đĩa cơm ta vừa mới mang đi cho chó.

- Ngươi mù hả, cái gì giống cơm cho chó, đây chính là cơm cho chó a, nhìn khúc xương kia còn nguyên dấu răng chó mới gặm.

- Ha ha, không ngờ nhị thiếu gia này lại độc ác như vậy, đến cơm cho chó cũng đến giành ăn, chỉ thương cho đại hoàng, đến xương còn gặm dở lại bị người giành mất.

- Ha ha, ta xem đại hoàng nhiều lần gặp nhị thiếu gia liền sủa lớn, nhất định là tên này còn từng chiếm đồ ăn của nó nhiều lần.

Đủ tiếng thì thào bàn tán lăng nhục Sở Quân, hắn cũng chẳng thèm cho vào tai, dù sao những lời này hắn đã nghe không chỉ một lần, Sở Quân cố giãy dụa khỏi tay Sở Giang, nhưng làm sao sức lực không có, Sở Giang lại trải qua tu luyện, làm sao hắn có thể giãy?

Sở Giang thấy Sở Quân giãy dụa liền đập đầu hắn xuống đĩa thức ăn, cảm thấy không thú vị, hắn ra lệnh cho đám gia nô:

- Nhị ca ta cơ thể ốm yếu không có sức ăn, các ngươi tới đút cho hắn, không được chừa lại một hạt cơm, đến cả xương cũng phải ăn hết cho ta, nếu ta thấy còn dư lại sẽ hỏi tội các ngươi.

Đám gia nô nghe vậy liền vui vẻ vâng dạ, không chút nào do dự tiến tới bao vây lấy Sở Quân, tên gia nô cao to ôm lấy Sở Quân, lại cậy miệng hắn ra, một tên chấp sự Sở gia tiến đến cầm đĩa thức ăn xúc một thìa lớn chuẩn bị nhét vào miệng Sở Quân.

Đúng lúc này một cơn phong bạo thổi đến cuốn đám người ngã lộn xộn, đĩa cơm cũng văng tung toé lên người tên chấp sự, hắn tức giận đứng lên muốn hét lớn là ai đang gây chuyện, chỉ là vừa quay đầu nhìn lại thì lời nói chưa kịp ra khỏi miệng liền vội vàng nuốt xuống.

Ngoài cửa đứng lấy một thanh niên anh tuấn, khuôn mặt mặt lạnh lùng, khí chất uy nghiêm không thể cãi lại, chính là đại thiếu gia nhà họ Sở khuấy đảo phong vân Đại Viêm quốc, Sở Du Thiên.

Tên chấp sự vội vàng hướng Sở Du Thiên vái chào, đám gia nô, nữ tì cũng nhao nhao khom lưng cúi đầu, Sở Giang thì một mặt vui mừng chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay Sở Du Thiên.

- Đại ca về rồi, nghe nói ngươi tại Hoàng Đô học phủ chính là thiên tài số một, người gặp người kính, đến cả hoàng thất cũng vội vàng tìm đến ngươi giao hảo, trong lòng ta đại ca chính là số một, lần này trở về ngươi có mang quà cho ta không?

Sở Du Thiên kéo tay Sở Giang ra, trừng mắt nhìn hắn quát:

- Mới có tí tuổi đã ưa thích bày trò xấu xa, đã vậy còn bày trò lên cả nhị ca của ngươi, ngươi không trọng tôn ti, có phải sau này ngay cả ta ngươi cũng không coi ra gì đúng không?

Bị Sở Du Thiên thuyết giáo, Sở Giang nào còn dáng vẻ hung hăng độc ác như trước, chính là một bộ dạng thành thật sợ hãi, chỉ thiếu mỗi điều rụt đầu vào cổ.

- Ta.. ta nào có.

- Còn dám cãi lời ta? Ta chính là mang về một chút đồ vật, vốn là có phần của ngươi, nhưng xem ngươi bộ dạng này ta liền để phụ thân trước tiên cất giữ, khi nào ngươi thành thành thật thật mới lại sẽ cho ngươi.

Sở Du Thiên quay sang đám gia nô, nữ tì, một cái phất tay cả đám người bị cuồng phong hất văng, đập vào tường, đều đồng loạt thổ huyết, lại nhìn sang tên chấp sự đang run rẩy cúi đầu, Sở Du Thiên một cước đạp vào đan điền của hắn, tên này bị đá văng ra ngoài cửa sổ, bị sờ sờ đạp phế.

- Hừ, ai là chủ tử, ai là nô tài, các ngươi dĩ hạ phạm thượng, thật không sợ chết? Hôm nay tất cả những kẻ tham gia, lôi ra ngoài đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi Sở gia, Sở Giang bị cấm túc nửa năm, thành thật tu luyện cho ta, còn gây chuyện ta tiếp tục cấm túc ba năm.

Ngoài cửa một tên trưởng lão cúi đầu nhận lệnh, chạy đến áp giải đám gia nô ra ngoài, thấy Sở Giang còn chần chừ như muốn nói cái gì đó, lão sư của hắn ở bên ngoài cũng vội vàng chạy đến đưa hắn đi, Sở Giang chỉ có thể tức giận quay lại trừng mắt nhìn Sở Quân.

Tất cả đều bị giải tán, trong căn phòng chứa củi chỉ còn lại Sở Du Thiên cùng với đang ngồi dựa vào một góc tường Sở Quân, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Sở Quân, Sở Du Thiên ánh mắt có một tia thương cảm nhìn hắn, một cái phất tay liền có một cỗ kình phong nâng Sở Quân đứng dậy.

Sở Du Thiên chủ động bắt chuyện:

- Ngươi tên gì?

Bạn đang đọc Đại Tự Tại sáng tác bởi mttsowuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mttsowuan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.