Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 1204 chữ

Vừa bước một chân ra khỏi thôn Đại Lưu, Lam Tuyết sực nhớ đến một chuyện cực kỳ nghiêm trọng!

Nếu Dật Phong và Uy Vũ đi rồi, còn thôn Đại Lưu thì làm sao? Công việc buôn bán ở xưởng Hoài Đức thì như thế nào?

Lam Tuyết xoay người nhìn lại nơi hai người từng sống, cảm giác có chút mất mát. Mà nàng cũng không muốn nơi cất giữ kỉ niệm của nàng và những người nàng yêu quý bị hư tổn... Lam Tuyết thở dài, nhu nhu mi tâm. Lại tiếp tục thở dài...

Lúc trước kéo theo một ảnh vệ đi theo nàng là tốt rồi... Ảnh vệ của nàng rất dễ sai bảo, cũng có thể xử lý tốt việc này... Có điều trước khi đi nàng dồn hết công việc cho họ rồi a.

Một người như Lam Tuyết đi ra ngoài không có ảnh vệ?

Không có khả năng!

Bên cạnh Lam Tuyết không phải không còn Ảnh vệ, có điều... nàng thực không muốn gọi mấy người đó ra một chút nào.

Mấy người này là Ảnh vệ của Cầm Nghi. Làm việc vô cùng nghiêm túc, họ rất khó nói chuyện, mà thân thủ, nói họ đứng nhì không ai dám đứng nhất cũng không sai... Lam Tuyết đối với đám người này từ đầu đến cuối đừng nói sai vặt, nhờ vả còn không dám!

Lão công nhà nàng luyện ra mấy Ảnh vệ kinh người lắm...

Vì vậy họ chỉ theo sau nàng, ẩn nấp kĩ càng trong bóng tối, không được gọi càng giống như họ không hề tồn tại trên thế gian này! Không lơ là, không nói bừa, không cảm xúc... Lam Tuyết không thể diễn tả mấy người này qua lời nói được!

Bất quá, không thể không giao nhiệm vụ cho họ ngay lúc này.

" Túc Á." Lam Tuyết gõ gõ vào cây cột ba cái.

Lập tức, không chậm một giây thân ảnh kia liền xuất hiện, Túc Á là thống lĩnh hai mươi Ảnh vệ Chi Vương.

Lam Tuyết run run:" Ngươi, đem thôn Đại Lưu giải quyết. Còn có, chuyện buôn bán của Hoài Đức không được ảnh hưởng."

"Tuân lệnh." Không nói quá hai câu, Túc Á liền biến mất.

Lam Tuyết nghiến răng nghiến lợi. Bọn người Ảnh vệ này! Ngoài Cầm Nghi ra không ai có thể khiến họ nói nhiều hơn một từ! Nàng "hừ" một tiếng, hậm hực gọi người thứ hai:" Phổ Nhĩ."

"Có thuộc hạ."

"Có nghe được cái gì từ Hoàng cung không?"

"Chỉ nghe được, Hoàng thượng có ý định ban chỉ thu hồi quân binh. Không cho phép xuất quân."

Lam Tuyết sững người, thiếu chút nữa là máu tràn tới não:" Cái gì hả?" Lam Tuyết khó nhịn hỏi lại:" Tĩnh Nhạc đâu?"

"Tĩnh Nhạc và bốn người kia bị giữ lại. Hai vị Long tướng quân và Thương tướng quân đã lên đường tuyên chỉ."

Nàng bất động, đầu óc nàng trống rỗng. Phải chăng Thiên Y gặp chuyện? Hay, đó thực sự là chủ ý của huynh ấy?? Nếu đó là thánh chỉ của Hoàng thượng, Tĩnh Nhạc không thể kháng chỉ bất tuân... Không thể nào!

Lam Tuyết căm phẫn, bước chân nàng thẳng về kinh thành Âu Hạ chạy tới!

Nàng nhảy phắt lên ngựa, roi không ngừng vung lên chạy hết công năng của một con ngựa, chạy về kinh thành.

---------------------

Thiên Y sau khi thượng triều liền bị ám tiễn từ đâu bay đến, xuyên thẳng vào người, hiện tại hôn mê.

Đã điều động Cấm quân đi tìm nhưng thủ thạm không biết đó là ai. Một chút cũng không có tung tích, chỗ ám tiễn bay đến đều không có một ai ở đó. Không ai nghĩ, có kẻ dám ám sát Hoàng thượng ngay Phong Âu Điện.

Mà thời điểm ám tiễn bay vút tới là lúc Tĩnh Nhạc vừa tấu xong chuyện lên Hoàng thượng. Vẫn chưa nghe được câu trả lời là đồng ý hay không.

Vì Hoàng đế hôn mê, nên các văn võ bá quan cùng đưa ra ý kiến quyết định, hơn nửa số đó là không đồng ý.

Năm Ảnh thất bị giữ lại, thời điểm Lam Tuyết xông vào Tẩm viện là lúc Đan Vi cùng năm Ảnh thất đang ở đó.

"Điện hạ! Hoàng thượng đang nghỉ ngơi! Người đừng vào làm phiền!" Giang công công hoảng hốt chạy theo ngăn lại.

"Làm phiền? Bổn cung có thời gian đi làm phiền người khác hay sao?" Lam Tuyết mặt rất khó coi, không có ý dừng bước.

Đan Vi và năm người kia nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại.

"An Nhiên."

"Chủ tử."

Lam Tuyết cúi đầu:" An Nhiên tham kiến Hoàng hậu."

"Không cần đa lễ!" Đan Vi nhìn sắc mặt nàng, quả thực vô cùng cô cùng khó coi!

Nàng nhìn các Ảnh thất:" Các ngươi,..."

"Xin chủ tử trách phạt."

Dạo này Ảnh thất của nàng rất lơ là, không hiểu vì nguyên do gì. Nhiệm vụ nào quan trọng đều không hoàn thành tốt. Nàng là quá dung túng cho họ rồi.

"Chịu phạt." Lam Tuyết không nói nhiều, xoa xoa thái dương phán hai từ.

Đan Vi kinh người:" An Nhiên, đều không có gì..."

"Hoàng hậu, không thể tha."

Năm người cúi đầu, ngoan ngoan lui ra chịu phạt. Đan Vi có chút áy náy, năm người họ lúc đó đang tấu chuyện lên Hoàng thượng, cũng không phải họ không ngày đêm tìm người... Tất cả những điều Đan Vi muốn nói đều thay thế bằng một cái thở dài.

Lam Tuyết tiến vào trong, Đan Vi từ phía sau cũng vào. Ám tiễn xuyên xâu vào vùng ngay tim, chỉ thiếu chút nữa. Quả nhiên sau khi báo tin về liền có chuyện không xong. Nàng cố tình nói Tĩnh Nhạc báo lại lúc thượng triều, nhưng không nghĩ đến chúng lại dám ra tay tại Phong Âu Điện.

Tư Điềm từ phía sau bước tới:" Tỷ tỷ."

"Tư Điềm?" Lam Tuyết nhíu mi:" Huynh ấy thế nào rồi?"

Tư Điềm cúi đầu không nói, mặc dù y đã cố hết sức nhưng với tình trạng này...

Lam Tuyết hiểu ý, trong tay áo đưa ra một lọ thuốc, so với Tiên Hoàn Dược thì đan dược này chỉ có thể cầm máu tốt.

"Có độc không?"

Tư Điềm gật gật, ngập ngừng nói:" Có..."

Một lọ thuốc khác lại được lấy ra, lọ này là độc dược có thể áp chế một số loại độc khác nhưng sử dụng phải có liều lượng. Nàng đổ vào tay, trực tiếp đem dải băng trắng tháo ra, thoa lên vết thương.

Thiên Y nhăn mặt, cố nén đau. Lam Tuyết lên tiếng:" Huynh chịu đau một chút."

Một bên Đan Vi đang nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Xong việc chữa trị vết thương, Lam Tuyết có lòng tốt đưa vào miệng hắn một viên Tiên Hoàn Dược.

Lúc này Thiên Y mới có thể mở mắt ra, mệt mỏi đảo mắt một lượt. Ánh nhìn rơi vào gương mặt của Lam Tuyết.

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.