Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về

Tiểu thuyết gốc · 1047 chữ

"Huynh tỉnh rồi?" Lam Tuyết vừa châm cứu cho tiểu muội muội, thấy hắn tỉnh liền đi lại rót cho hắn một cốc nước ấm. Trời Âu Hạ đang là mùa thu, gió thổi về ít nhiều đều cảm thấy lạnh đi

"Nữ hiệp...."

"Ta mới không phải nữ hiệp, ta là An..." Định nói mình An Nhiên, may chưa kịp thốt thành lời, nàng nói:"Ta tên Tuyết, đệm Lam, họ Diệp. Diệp Lam Tuyết!" Dừng một chút nhìn biểu cảm của người kia, nàng hỏi lại:"Còn huynh?"

"Ta....tên Lâm Hoài Đức, muội muội Lâm Tư Điềm." Nhắc đến muội muội, hắn vội nhìn xung quanh

"Huynh không cần lo, Tư Điềm muội ta đã giải độc cho nàng. Một lát có thể tỉnh lại."

"Ân. Đa tạ muội đã cứu huynh muội ta."

"Được rồi, hai người đừng đi ăn trộm nữa là được. Nhà hai người ở đâu?"

"Nhà...." Hoài Đức cúi mặt, đôi mắt hướng xuống không biết là đang nghĩ đến cái gì:"Bọn ta.... Không có nhà..."

"Hả?"

"Bọn ta từ nhỏ không còn phụ mẫu. Đều là cô nhi. Muội muội ta thường xuyên bị sốt nên ta mới đưa muội ấy vào hoàng thành lấy thuốc. Khi quay lại.... Thì nhà cũng cháy thành tro cả rồi."

"Gì cơ?"

"Bọn ta dân nghèo thấp bé, có muốn kiện cũng lấy cái gì mà kiện? Chẳng qua, cứ vậy sống qua ngày. Bị ức hiếp cũng không thể nói, tránh gặp hoạ..."

"Đi trộm cắp cũng là bước đường cùng, không ai nhận ta vào làm việc.. họ nói, ta là dân ngoại thành.. không đáng tin a."

Lam Tuyết nghe đến tức nổ phổi rồi, cường quốc Âu Hạ mà để chuyện này xảy ra?

"Huynh nói, tên quan khốn kiếp nào đó không muốn xử cho huynh hay huynh không dám kiện?"

Nghe Lam Tuyết lời nói như vậy mà to tiếng, khiến Hoài Đức không khỏi lo sợ:"Ta nói... Muội nhỏ tiếng một chút..."

"Cái gì mà nhỏ tiếng..." Biết mình lỡ lời, nàng lập tức im bặt:" Ta....ta xin lỗi, chỉ là ta tức thay huynh thôi. Dân nghèo thì trắng đen không cần phân sao?."

"Không sao, muội đừng như vậy nữa. Nguy lắm a"

"Ta nói, huynh không còn nhà. Ta cũng không có chỗ để đi. Chi bằng huynh theo ta đi!"

----------

"Ở phía Tây có một thôn trang được gọi là Đại Lưu. Chủ của thôn trang là người quen của ta. Chúng ta có thể xin ở nhờ."

Đối với nơi này phải đi bằng xe ngựa mất một ngày đường, vừa tới lại bắt gặp ngay một tiểu đệ, chỉ thua nàng 1 tuổi thôi mà đối với nàng tiểu đệ này lại vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc đã là hoa có chủ.

Đương nhiên vẫn là cái quan hệ nam nhân với nam nhân~

"Đây là Bạch Uy Vũ."

"Muội là Lâm Tư Điềm, người này là ca ca muội, Lâm Hoài Đức!"

"Công..." Định mở lời lại bị cắt ngang, Lam Tuyết kéo Uy Vũ ra xa:" Suỵt, đệ! Một cái tước hiệu công chúa đều bị hoàng thượng gỡ bỏ, ta nói ngươi cùng Dật Phong đừng một tiếng công chúa, hai tiếng công chúa nha."

"Sao lại..." Tuy có vài phần đáng ngạc nhiên nhưng Uy Vũ đương nhiên nghe lời:" Được, đệ hiểu rồi."

---------

"Lam Tuyết. Hai người này cứ nói là quen ngươi, đòi gặp ngươi~" Dật Phong dẫn theo Tĩnh Nhạc và Vân Lam phía sau

"Cái gì. Đừng làm phiền muội...!" Lời còn chưa nói hết, hai người trước mặt làm nàng đứng hình mất vài giây.

"Cái gì đây?"

"Công chúa, người chơi đủ chưa?" Vân Lam mất kiên nhẫn nói

"Cái gì? Công chúa?" Hoài Đức và Tư Điềm cũng có mặt ở đó. Cả hai không khỏi ngạc nhiên

"Phải. Bọn ta hôm nay đến đây đón chủ tử, có ý kiến gì sao?"

"Không... Không có." Tư Điềm sợ hãi, núp sau lưng đại ca

"Các ngươi!.... Đừng hòng kéo được ta về!" Lam Tuyết gắt giọng.

"Hừ!" Quay sang Tĩnh Nhạc, Vân Lam hạ giọng:" Mang nàng về!"

Đối với lời nói của Vân Lam, Tĩnh Nhạc không mấy để ý lắm. Chẳng qua ý hắn bất chợt cũng giống vậy thôi.

"Ngươi!.... Cái!?....Thả ta xuống! Thả ta xuống! Ngươi dám bất tuân lệnh ta!!?? ....Hoài Đức đừng có đi tìm ta. Xử lý xong đám người này, ta liền về!!!!!"

Dật Phong lắc đầu, chỉ sợ muội không còn đường trở lại nữa thôi....

"Hoá ra, thân phận của muội lại không hề đơn giản như vậy. Người đó gọi người là công chúa, chẳng lẽ..." Hoài Đức ngẩn người

------------

"Các ngươi...."

"Bất đắc dĩ thôi, công chúa."

"Ta đối với các ngươi huấn luyện chính là muốn ai cũng trở thành trọng thần phò tá Hoàng đế. Đã nói bao nhiêu lần, ta không phải chủ tử của các ngươi nữa!"

"Nhưng chúng thuộc hạ và toàn bộ người dân đất Thừa Lam chỉ nhận duy nhất một chủ tử, đó là Lục Đại Công Chúa mà thôi."

Không cùng những kẻ này cãi lý, bèn ngồi yên để chúng đem về. Tiện chân lại bỏ đi. Thử xem, nếu ta muốn ai ngăn được ta??

"Công chúa người quả nhiên...."

"Quả nhiên cái gì?" Lam Tuyết trừng mắt nhìn Vân Lam, riêng Tĩnh Nhạc từ đầu đến cuối đều không nói

Lam Tuyết không muốn quay về đất Thừa Lam, cũng không muốn ở lại hoàng thành. Đơn giản là nàng không muốn cả ngày cùng các đại tướng bày mưu tính kế đánh trận thu phục thiên hạ, càng không cần phải đối mặt với những người dã tâm thâm sâu muốn lấy mạng nàng. Một khi Thiên Tư hoàng đế còn tại vị, thiên hạ ắt sẽ thái bình. Càng nghĩ càng không lo đến, mình rời hoàng thành sẽ ảnh hưởng gì. Chỉ đơn giản dùng hoàng đế làm cái cớ để chấm dứt tất cả, chu du khắp chốn.

-----------

"Công chúa trở về rồi?"

"Vâng, Chi Vương." Một nữ nô tỳ kính cẩn thưa

Người này so với thập đại, lời nói vẫn là uy thế hơn một bậc. Chẳng qua....

Bạn đang đọc Đại Tướng Uy Phong Đội Lốt Nữ Nhân Yếu Đuối Nha sáng tác bởi mikaaa.04
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mikaaa.04
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.