Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Lạnh

Tiểu thuyết gốc · 1804 chữ

……….Góc tán nhảm………

-Tác: vẫn là tôi dây, tác giả yêu quý của các bạn.

-Người đọc: Ông im m* mồm đi.

-Tác: Sao ae cục súc thế :(

-Người đọc: Thế hôm nay tâm sự cái gì? Nhanh nhanh còn vào truyện.

-Tác: Tôi biết các ông nghèo, chuyên đi đọc chùa, nhưng làm ơn để lại cái comment cho tui có động lực chút đi chứ, vào khung chat mà thấy trống rỗng quá à :(

………………………………..

Trong đại đường khung cảnh tĩnh lặng cực kì, tất cả đều ngóng trông xem Nhậm trả lời ra sao. Nhậm lúc này đây như có thể cảm nhận được từng hơi thở của tất cả những kẻ ở đây, mắt chúng sáng lên nhìn hắn như thể thú săn mồi.

Chúng chỉ chờ chực hắn hành động là lao vào cắn xé điên cuồng, không còn mảy may một thớ thịt. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh không để cho cảm xúc lấn áp, đè nén cơn giận dữ khi bị lừa vào tròng lại. Hắn nhìn thẳng vào tên thái giám nói:

“Nào cớ ta đâu có dám chối từ vật mà vương thượng ban cho, chẳng qua là ta xin người lui phần thưởng lại để khi về đến đô thành hãy đưa.”

“Ồ nói thế sao được, hôm nay lễ tiệc ban thưởng khao quân, không đưa không được.”

Tên thái giám nhìn hắn mỉm cười không nhân nhượng cho lui thưởng. Ánh mắt hèn mòn rít vào, khiến Nhậm không khỏi ghê tởm.

Nhậm cũng đang bí kế, lùi lại chẳng khác nào trực tiếp khinh quân vương, mà nhận thì động chạm lòng quân sau này khó mà ở lại. Trong khi hắn đang cố gắng nghĩ ra đường lui, kẻ không nói gì nãy giờ chỉ lặng im quan sát bất chợt lên tiếng.

“Nếu Nhậm huynh thấy ngại hay để ta cho người đưa về phủ chiêm nghiệm? Còn giờ chúng ta nên tiếp tục bữa tiệc chứ nhỉ!”

Nghe thấy thế cả Nhậm lẫn tên thái giám cùng bất ngờ, không ngờ Thuỳ mở cho hắn con đường sống. Nhưng Nhậm cũng không biết có nên đi trên con đường đó hay không, hay đó lại là cái bẫy khác.

“Thế nào? Nhậm huynh vẫn thấy không hợp ý chỗ nào sao?”

“Vương thượng đã nói chiều mạt tướng như vậy, ta đâu còn mặt mũi nào đòi hỏi thêm.”

“Vậy được tiếp tục bữa tiệc đi”

Nhậm tạ lễ rồi ngồi xuống, nhưng hắn không còn tâm trạng nào mà động đũa nữa. Hắn nhìn hướng lên chỗ Thuỳ ngồi một lúc rồi nhìn vào chén rượu trắng trên bàn, sau hắn đổ chén rượu xuống đất cúi mặt chờ tiệc tàn.

Canh hai, tiệc cũng tàn người cũng lần lượt ra về đứng trong sảnh tiếp kiến. Vẫn còn người ở lại, tên thái giám ban nãy trao thưởng đứng cạnh Thuỳ nhìn ra hướng Nhậm rời đi.

“Vương thượng sao lại để hắn đi, chẳng phải người nên nhân cơ hội này triệt tiêu cái ung nhọt này sao?”

Thuỳ quay ra nhìn hắn, lắc đầu chậc lưỡi đi ra ngoài. Tên thái giám thấy thế bèn gọi cung nữ hầu hạ đi theo.

“Làm người nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, với cả hắn cũng chả thoát được đâu.”

Tên thái giám nghe thấy thế, măt đảo nhanh linh động nghĩ đến gì đó.

“Không lẽ người đã tính trước gì đó?!”

“Ngươi là người thông minh, nên tự nghĩ đó là gì đi trăng cũng sắp tàn ta cũng nên đi nghỉ ngơi rồi.”

Nói xong Thuỳ bỏ lại tên thái giám trở về điện của mình nghỉ ngơi.

……………...

Nhậm quay lại biệt viện của mình, hắn tức tốc quay lại phòng gói ghém đồ đạc, chuẩn bị đêm nay rời thành. Dù không hiểu vì sao Thùy lại để hắn sống, có lẽ là vì thương hại đi, dù vì lí do gì nơi đây đã không thể ở lâu hơn được. Đêm nay hắn sẽ ra khỏi thành.

Lạch cạch.. Lạch cạch.. Rầm.. Bỗng cửa sổ mở toang, gió từ ngoài tràn vào thổi tắn đi ánh nến trong phòng. Nhậm cảnh giác tuốt kiếm bên người kêu lớn:

“Ai đó!”

Nhưng không thấy một ai cả, nha hoàn thấy Nhậm kêu lớn chạy tới hỏi:

“Người gọi chúng con ạ??”

“Không.. Không có gì.. ngươi thắp lại đèn rồi đi đi.”

“Dạ”

Nha hoàn liền tới châm đèn, rồi cúi người hành lễ ra ngoài, nàng tất nhiên không quên đóng lại cửa. Nhậm tiến tới kiểm tra một lần nữa xem có ai không rồi đóng cửa sổ. [Chẳng lẽ do ta đa nghi đến hoang tưởng rồi sao?] Suy nghĩ vẫn vơ nhưng không đến đâu cả, Nhậm quay người định đóng gói hành lí tiếp, thì trên xà nhà một bóng đen lao xuống vồ lấy hắn.

Khi Nhậm kịp nhận ra thì đã quá muộn, hắn chỉ kịp nhìn thấy một móng vuốt vồ lấy mặt hắn. Căn phòng vang lên một tiếng.. Bịch Bịch như vật lộn được một lúc rồi im hẳn. Một bóng người đứng dậy thổi tắt ánh đèn, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Sáng hôm sau nha hoàn tiến tới gọi Nhậm dùng bữa, gọi mãi, gọi mãi không thấy ai trả lời. Rồi tự nhiên cánh cửa trước nàng bỗng bị một cơn gió thổi mở toang ra, nàng vào trong vẫn thấy Nhậm nằm ngủ trên giường.

Bước tới lại gần giường để gọi Nhậm dậy, nàng gọi vài lần hắn cũng đáp, vẫn một màu im lặng. Hơi mất bình tĩnh nàng bước tới lại gần lay nhẹ hắn, thân thể Nhậm giờ đã lạnh toát. Nàng cứng đờ người rút tay lại run lẩy bẩy hét toáng lên chạy ra ngoài.

Hôm đó Thùy được tin Nhậm chết hắn chỉ cười lạnh rồi tiếp tục làm việc.

……………………..

Cách đó nhiều cây số Toản đang ngồi trong kiệu trên chuyến hành trình về nhà, mọi thứ vẫn vậy chẳng qua không còn một âm mưu nào nhắm vào hắn nữa. Hắn cũng bớt căng thẳng, đề phòng.

Trên đường đi hắn, gặp phải rất nhiều người nghèo đi bên vệ đường, khi thấy đoàn quân của hắn đi ngang qua ai cũng tạt qua hai bên nhường đường. Khi đi ngang qua hắn thấy trong mắt những người dân này tất cả chỉ là sợ hãi, không phải là ngưỡng mộ tôn sùng.

Ai đâu cũng phải, đất nước suốt 10 năm qua chìm trong biển lửa, chiến loạn khắp nơi. Nhân dân đâu có được yên nghỉ ngày nào, trai tráng thì bị bắt đi lính người dân thì bị ép lao động. Vua cha có thể là một người cầm quân giỏi, đánh đâu thắng đó, hoài bão to lớn. Nhưng đánh nhiều dân cũng mệt, miếng cơm còn chẳng đủ lấy đâu ra sức để đánh nữa đây.

Thở dài một cái, hắn đóng lại cửa rèm, lúc này mong muốn thay đổi đất nước của hắn ngày một lớn. Hắn cho người dừng lại phân phát một chút quân lương cho những người nghèo.

Nghe thấy thế lão Trần bất ngờ, hỏi vì sao cần như vậy quân cũng cần ăn chứ, chỉ thấy Toản trả lời:

“Cứ làm như ta nói đi, đây là vương lệnh, chúng ta cách thành trấn kế tiếp cũng không còn bao xa, đến đó ta sẽ bổ xung thêm.”

Lão Trần cũng chỉ có thể tuân lệnh mà làm, lão cho người đi phát xe lương.

Một đôi mẹ con nghèo đang nằm nghỉ bên vệ đường, hai mẹ con ai trông cũng ốm yếu gầy gò thiếu ăn. Người con hỏi:

“Bao giờ chúng ta mới tới làng bà ngoại hả mẹ?.”

“Sắp tới rồi con, chỉ cần đi thêm một đoạn đường nữa thôi.”

Người mẹ cười nhân ái với con, trấn áp tinh thần đứa bé. Hai mẹ con trước là ở mộ làng gần Thăng Long nhưng khi quân Tây Sơn với Chỉnh đánh nhau làng mất. Phu quân của nàng cũng mất trong ngày tai ương đó, lúc này đây chỉ còn hai mẹ con dựa vào nhau. Giờ hai người phải về làng bà ngoại để nương nhờ, vì trong lúc chạy loạn cũng không cầm được nhiều tiền tài đã hết từ vài ngày trước.

[Không biết hai mẹ con có còn đủ sức để về đến nhà bà không] người mẹ lo lắng. Nhưng nào đâu nói ra được nỗi lòng này, bà giấu kín nỗi sợ. Nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, bống bụng cô bé réo lên ùng.. ục.

“Con đói rồi à, để mẹ đi xin ăn.”

“Con không sao đâu mẹ ạ, nhịn một chút là hết ấy mà.”

Cô bé che bụng lại rồi cười hì hì với mẹ, nhìn con bé như thế mà người mẹ đau xót. Nàng biết con bé vì thương mình, không muốn mẹ đi xin ăn nên mới nói thế.

Trước đây vài ngày cô bé đói nàng có đi xin ăn ở quán cơm, bị người ta đánh đuổi ra, con bé thấy được. Từ đó không bao giờ bao mẹ mình đói nữa, chỉ nhịn đói qua ngày. Nhìn đứa

Bỗng nàng thấy đoàn người phía trước xôn xao, rồi thấy quân lính đứng lên hét to gì đó. Rồi càng nhiều người nghèo như nàng xúm lại, nàng hỏi một người chạy tới. Người này nói điện hạ thái tử tỏ lòng nhân từ đang phân phát đồ ăn cho dân chúng.

Nghe thấy thế nàng bèn chạy tới đó, mong sao kiếm được đồ ăn cho con. Tới gần thì thấy ai cũng phải xếp hàng, nếu không muốn bị lính của thái tử cho một gậy lăn quay. Thái tử thì đứng đầu hàng phát lương cho bà con, dù là ai người cũng không sợ bẩn thỉu đưa đồ tận tay cho họ.

Tới phiên nàng, hắn hỏi thăm sức khỏe của nàng rồi đưa một phần đồ ăn ra. Quay trở lại nàng ôm phần thức ăn đó về lại bên con, con bé thấy mẹ mang đồ ăn về tưởng mẹ lại đi xin ăn thương lắm. Người mẹ trấn tĩnh lại con, bảo đây là đồ ăn thái tử cho, nói mãi con bé mới chịu ăn. Nhưng con bé cũng chỉ ăn có một chút, còn lại để cho mẹ, nàng hạnh phúc cười vuốt đầu con bé.

“Điện hạ thất tốt mẹ nhỉ, nếu người cai trị thì tốt biết bao.”

“Sớm thôi con ạ, một ngày nào đó.”

Người mẹ ôm con vào lòng thủ thỉ nói.

………………

Bạn đang đọc Đại Việt Bá Nghiệp sáng tác bởi kahoh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kahoh
Thời gian
Cập nhật LongHuyVũ
Lượt thích 4
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.