Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng thượng băng hà

Phiên bản Dịch · 2608 chữ

Trong cơn mưa xối xả đến mù mịt , một đám người đang nhanh chóng tiến về nơi cung điện phía trước , khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nỗi hốt hoảng lo âu, xem chừng có chuyện chẳng lành sắp đến . Bên ngoài cung điện , lũ thái giám cung nữ đang ra vào tấp nập , kẻ bưng nước , người bê thau hối hả không ngừng nghỉ . Trên chiếc long sàng kia là vị hoàng đế vĩ đại của nhà Tây Sơn , người anh hùng áo vải cờ đào một thời oanh liệt nơi sa trận , chinh Nam chiến Bắc , bình Tây dẹp Đông vang danh thiên hạ ngày ấy giờ đây mê man trong cơn quái bệnh, tính mệnh đương buổi nguy nan như đèn treo trước gió . Hoàng hậu Bùi Thị Nhạn nhìn trượng phu trên long sàng đang thoi thóp giành giật sự sống mà không nén nổi bi thương , hai hàng lệ chẳng biệt tự bao giờ mà rơi xuống . Nhưng thân là mẫu nghi thiên hạ , lại là một trong ngũ phụng thư , bà không cho phép mình yếu đuối trước mặt người trong thiên hạ, chỉ đành nén lại nỗi bi thương ấy mà lau dòng lệ đã nhoà đi trên hai gò má .

Đám thái y được triệu vào trong chuẩn bệnh một hồi đều lắc đầu thở dài , một nỗi bi thương thống thiết bao trùm khắp cả nơi rèm trướng . Bùi Thị Nhạn cố nén nỗi xót xa đau đớn trong tâm can,nhỏ giọng hỏi vị thái y họ Trần :

– Trần đại nhân , bệ hạ liệu còn chống đỡ được bao lâu nữa ?

– Hồi bẩm hoàng hậu , vi thần bắt mạch cho thánh thượng thấy khí huyết không thông , mạch tượng suy yếu , lục phủ ngũ tạng thương tổn nghiêm trọng , bệ hạ giờ đây như nước hết chuông rền , đèn cạn dầu tắt , đã là vô phương cứu chữa . Vi thần thiết nghĩ chỉ có thể cho bệ hạ uống nhân sâm linh chi kéo dài tính mệnh , vi thần cũng là lực bất tòng tâm , chỉ có thể trông cậy vào ý trời mà thôi .

Hoàng đế băng hà là chuyện cơ mật trọng đại của quốc gia , được Bùi Thị Nhạn ra lệnh nghiêm cấm truyền ra bên ngoài , tránh cho địch nhân dò la được mà gây nên biến loạn . Ngay cả trong triều đình nhà Tây Sơn, ngoại trừ các vị khai quốc công thần như Trần Quang Diệu , Bùi Thị Xuân , Trần Văn Kỉ , Phạm Công Hưng... ra ,không một ai hay biết bệ hạ đang trong cơn nguy kịch. Có lẽ vì thế mà trong sử sách sau này , khi vua Quang Trung băng hà , phải đến tận hai tháng sau mới nhà Thanh mới biết , sứ thần Thanh quốc đến viếng thăm cũng chỉ biết mộ giả của ngài ở đó mà không hay biết mộ thật đã được chôn cất ở đâu , cả Thanh triều và Nguyễn Ánh đều bị quân Tây Sơn qua mặt , chỉ đến khi Nguyễn Ánh diệt được nhà Tây Sơn mới vỡ lẽ ra mình và Càn Long đều đã bị lừa .

Lại nói hoàng đế băng hà , tân đế cứ theo di chiếu mà lập con của chính cung hoàng hậu Phạm Thị Liên là Toản nối ngôi thiên tử , nhưng ngặt nỗi ấu chúa còn quá nhỏ tuổi , triều chính tất sẽ nằm trong tay hai vị phụ chính đại thần . Đây là cơ hội ngàn năm có một để các đại gia tộc củng cố địa vị gia tộc của mình.Từ cổ chí kim vận đổi sao dời , thế thời thời thế , thay triều hoán vị là lẽ tự nhiên , mỗi một triều đại sinh ra đều là gắn liền lợi ích với các đại gia thế tộc, cùng vinh cùng nhục với nhau. Hoàng gia với họ đã buộc chung một chỗ không thể tách rời với họ , tranh quyền tiếm vị từ đó nảy sinh cũng vì xung đột lợi ích lẫn nhau giữa các đại gia thế tộc . Bản thân nhà Tây Sơn cũng không khác các triều đại trước là bao , được các đại gia tộc như Bùi gia , Phạm gia , Ngô gia ủng hộ mới có thể quản lý một vùng đất rộng lớn như vậy .

Tân đế đăng cơ với họ là cơ hội trời cho để củng cố địa vị gia tộc , là cuộc chạy đua giữa các thế lực với nhau , chỉ có kẻ chiếm được tiên cơ mới là người sau cùng chiến thắng . Và trong cuộc chiến lần này , Bùi gia đã nắm chắc phần thắng trước hai nhà kia. Hậu cung hoàng đế có Bùi Thị Nhạn làm chỗ dựa , trong triều có Đại tổng quản Trần Quang Diệu là cháu rể chống đỡ uy danh to lớn, trong khi Ngô gia chỉ biết ẩn mình lánh đời, Phạm gia chỉ có thái úy Phạm Công Hưng tuổi cao trấn trụ , uy hiếp hai nhà với Bùi gia gần như bằng không . Hơn nữa Bùi gia lại có trong tay quân cờ Đắc Tuyên được thái tử yêu mến , Bùi gia chỉ cần thuận nước đẩy thuyền thì tất làm nên việc lớn. Có thể nói tiên cơ hết thảy đã nằm trong tay Bùi tộc,nắm lấy thiên tử mà định chư hầu chỉ còn nằm ở trong tầm tay mà thôi .

Nói sơ qua về Bùi Đắc Tuyên thì y chính là vị quyền thần số một của nhà Tây Sơn sau này , vốn là kẻ ít học chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc mà được cho vào trong triều làm quan , lại được Cảnh Thịnh sủng ái cho làm thái sư đương triều , quyền khuynh thiên hạ . Đắc Tuyên vốn là kẻ tiểu nhân đê tiện , muốn theo gót Tào Tháo xưng vương bèn kéo bè kết cánh , làm cho triều cương rối loạn , dân chúng lầm than. Quan viên chống đối đa phần đều bị hãm hại , người phải từ quan ở ẩn , kẻ phải chết trong lao tù.Dần già trong triều ngày càng nhiều người bất mãn với y , ngay cả những người ngấm ngầm ủng hộ y như Phạm Công Hưng hay Trần Quang Diệu cũng trở nên quyết liệt , nhân việc y hãm hại Trần Văn Kỉ và Lê Văn Hưng bèn lập mưu bắt giết. Chẳng ai ngờ được Thái sư chết đi thì Tứ trụ lại tiếp nối trước sau , thi nhau tranh đoạt quyền lực mà chi phối hoàng đế , nội bộ Tây Sơn chia ra năm bè bảy mảng , đấu đá không ngừng , nhà Tây Sơn cũng theo đó mà triệt để suy kiệt để rồi dẫn đến hoạ diệt quốc sau này . Than ôi cho nhà Tây Sơn một thời oanh liệt lại bị diệt vong bởi chính nội bộ đầy chia rẽ của nó.

Giữa chốn kinh thành xa hoa náo nhiệt thì ở chốn ngoại thành thưa thớt vắng vẻ , một căn biệt viện từ đâu đã mọc lên , trở thành nơi trung chuyển tin tức mật báo của Bùi gia . Trong màn đêm tĩnh mịch , một chiếc xe ngựa từ phía kinh thành tiến đến căn biệt viện, trên chiếc xe ấy không ai khác chính là Bùi Đắc Tuyên , kẻ gián tiếp gây nên sự suy vong của triều Tây Sơn sau này .

Chiếc xe ngựa dừng chân ngay tại nơi biệt viên , Bùi Đắc Tuyên liền vội vã tiến vào bên trong , ánh mắt đầy vẻ lo sợ khi đi vào căn phòng phía trước. Bên trong đó là một người trung niên đã đợi sẵn , trên bàn là một phong mật thư , ánh mắt đăm chiêu nhìn vào bàn cờ tướng . Đắc Tuyên một bộ khúm núm nhìn người đàn ông trước mặt , đợi chờ ông ta mở miệng . Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai của y:

– Đắc Tuyên , bản trưởng lão vừa mới nhận được tin mật báo từ bên gia tộc , hoàng thượng đang lâm trọng bệnh , khó mà qua khỏi được , tân đế lên ngôi đã được định sẵn là Quang Toản thái tử, nhà ngươi lại được thái tử yêu mến , vì vậy mà tộc lão quyết định nâng đỡ ngươi lên chức vị thái sư để củng cố uy quyền của họ Bùi ta. Thị Nhạn sẽ giúp ngươi lo liệu hai nhà Ngô , Phạm một phen, việc còn lại của ngươi chỉ cần giữ chắc cái ghế thái sư của mình là được . Bùi gia ta không nuôi dưỡng phế vật , nếu ngay cả việc cỏn con này ngươi cũng làm không xong thì đừng mong còn được ở lại nơi kinh kỳ này nữa , ngươi đã rõ rồi chứ ?

Bùi Đắc Tuyên nhìn ánh mắt sắc lạnh của vị trưởng lão mà không khỏi rùng mình khiếp sợ , vội vã khấu đầu cảm tạ với vị trưởng lão kia rồi nhanh chóng rời khỏi căn biệt viện Bùi gia này , cấp tốc hồi kinh chuẩn bị đối sách với tân đế sau này

Núi Thiên Nhẫn nằm tại Hương Sơn , Đức Thọ của vùng Hà Tĩnh , giáp danh với huyện Nam Đàn của tỉnh Nghệ An , là nơi mà khi xưa Lê Thái Tổ từng xây thành đắp lũy chống quân Ngô xâm lược , trông từ xa nhìn lại như có hàng vạn con ngựa chạy qua trùng trùng điệp điệp , cao lớn mà hùng vĩ nhưng cũng không kém phần hữu ý hữu tình . Trên núi Thiên Nhẫn có Sùng Chính viện , là nơi chuyên dịch thuật văn thư , hán thuật sang chữ Nôm của người Việt , được xây dựng ngay sau khi Quang Trung hoàng đế đại phá quân Thanh không lâu trước đó . Sùng Chính viện còn là nơi ở của La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp , là bậc danh nho đức cao vọng trọng , là nhà quân sự lỗi lạc có thể sánh ngang với Khổng Minh , Bàng Thống khi xưa .Quang Trung hoàng đế năm xưa cũng từng nói rằng " Người xưa nói một lời khó mà dấy nổi cơ đồ , lời Phu tử hẳn là có thật ". Lời lẽ ấy đã đủ để nói lên cái tài kinh bang tế thế , trị nước giúp đời của bậc đại nho như ông .

Trên núi Thiên Nhẫn lúc này khói hương đã toả ra nghi ngút, Nguyễn Thiếp trên tay cầm mấy cây nhang trầm hương đang cháy đỏ cắm lên chiếc lư hương bằng đồng , lập đàn thỉnh trời xem xét thiên cơ . Sao Bắc Thần nay phai mờ ảm đạm , đế vương tinh sắp phải đổi dời , khí vận nhà Tây Sơn cũng theo đó mà lụi tàn , nhà Nguyễn rồi sẽ trung hưng lần nữa . Nguyễn Thiếp nhìn quẻ dịch mà không khỏi thở dài :

– Trời cao đố kỵ anh tài , đế vương thay đổi cũng là định số , muốn nghịch ý trời sao mà khó khăn . Thôi thôi , Khổng Minh tài đức là vậy hưng Hán còn chẳng đặng , huống chi là ta lực bạc thế đơn , thế đạo xoay vần , thôi thì đành thuận theo thiên ý vậy .

Nguyễn Thiếp vái lạy trời đất rồi thu lấy hương án chuẩn bị rời đi thì bất chợt lúc này ở phía đông thiên sinh dị tượng , cửu long quy nhất , đế vương tinh đã gần vụt tắt bỗng chốc sáng bừng trở lại lấn át các tinh tú khác . Nguyễn Thiếp ánh mắt khiếp sợ nhìn lên bầu trời , biến số phát sinh , Tây Sơn hưng quốc , trời cao không phụ lòng người , sẽ phù trợ cho nhà Tây Sơn chấn hưng xã tắc .

Trong khi đó, tại nơi Đông cung thái tử đang là một bầu không khí âm trầm đè nén đến ngạt thở . Thái tử Quang Toản thường ngày nô đùa khoẻ khoắn là vậy mà hôm nay bỗng nhiên trở bệnh, mê man gần cả ngày trời,thái giám tổng quản sợ hãi cho mời thái y chuẩn bệnh chỉ nói là bị cảm sốt thông thường, nhưng lạ thay sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại . Bọn thái giám , cung nữ đều nơm nớp lo sợ , thái tử mà có mệnh hệ gì thì chúng có mười cái đầu cũng chịu không nổi lửa giận . Đương khi ấy trời đột nhiên nổi cơn dông lạ , sấm chớp đùng đùng , một ngôi sao lớn từ trên trời rớt xuống , theo sau nó là một ngôi sao khác mọc lên, ánh sáng lấp lánh cả một vùng trời . Phút chốc cả kinh thành Phú Xuân trở nên náo loạn , trời sinh dị tượng là phúc hay hoạ thật là khó đoán . Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt thế nào thì tại cung lúc này cũng đang rộn ràng không kém cạnh , thái tử điện hạ cuối cùng đã tỉnh lại , cái đầu trên cổ bọn họ xem ra vẫn được bảo toàn .

Bọn thái giám , cung nữ vội xúm lại nịnh nọt hỏi han thái tử một hồi , tổng quản thái giám thấy thái tử ngơ ngác như vậy thì cho rằng ngài vẫn còn đang bệnh , ben đuổi hết bọn chúng ra ngoài , chỉ để lại tiểu thái giám tên Duy trông nom hầu hạ . Nhưng bọn họ không hay biết rằng người trước mặt bọn họ đây không còn là thái tử Quang Toản nữa mà là Quang Tuấn , một thiếu tá đặc công quân đội bị nhồi máu cơ tim qua đời đã tình cờ xuyên không vào vị thái tử này. Quang Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt mình hiện lên một đoạn kí ức như thước phim quay chậm về cuộc đời Quang Toản rồi dần dần tan biến vào trong hư không , linh hồn Quang Toản cũng theo đó mà tan biến mất .

Thất thần một lúc Quang Tuấn mới dần minh bạch mình đã không còn là Quang Tuấn của thế kỉ 21 kia nữa mà là Quang Toản của thế kỉ 18, là thái tử và cũng là hoàng đế cuối cùng của nhà Tây Sơn sau này. Chuyện của kiếp trước đã là quá khứ , chuyện kiếp này mới là tương lai, là hi vọng của cả một triều đại . Sống lại một thế ny há lại cam chịu cảnh táng thân bi thảm trong tay Nguyễn Ánh hay sao ? Điều đó sẽ không bao giờ xảy đến, vì chính tay hắn sẽ là người thay đổi lịch sử thời đại này .( TỪ KHÚC NÀY SẼ GỌI LÀ QUANG TOẢN). Quang Toản vẫn còn đắm chìm trong suy ngẫm cho nước đi đầu tiên trên bàn cờ thiên hạ thì một thái giám từ đâu hớt hải chạy đến , khuôn mặt tái mét vì sợ hãi mà lắp bắp :

– Thái tử ,cấm cung bên kia vừa mới truyền tin ,....hoàng thượng ...hoàng thượng đã băng hà .

Bạn đang đọc Đại Việt đế quốc Tây Sơn truyện của Tiểu long tinh nghịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AKaZaKi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.