Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Dẫn

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Năm 1987, núi Đại Hưng An xảy ra một trận hỏa hoạn hiếm thấy. Sau khi đã dập tắt lửa, nơi nơi đều bị lửa thiêu rụi, trong không khí tràn ngập mùi vị cháy khét.

Một đội giải phóng quân còn ở hiện trường thu dọn, bọn họ đã hơn một tháng không được nghỉ ngơi, hỏa hoạn qua đi để lại ấn tượng sâu trong đầu mỗi người, nhìn nhiều đến nỗi đầu óc đều tê dại.

Một số ít bị lửa lớn thiêu đốt (phần lớn là động vật hoặc bính lính cứu hỏa và người dân) bị vùi lấp dưới chân núi. Đột nhiên, một người chiến sĩ giống như bị thứ gì dọa, hướng về tiểu đội trưởng cách đó không xa hô to: “Tiểu đội trưởng, anh mau tới đây xem đây là thứ đồ gì?”

“Trương Trụ, cậu lại la hét cái gì? Thật không có tiền đồ!”

Tiểu đội trưởng đi đến trước mặt cậu ta, cho rằng Trương Trụ lại thấy một người chết bị đốt trơ trọi. Chờ lúc đi đến gần, liền thấy đúng là có một khối tiêu thi (thi thể bị thiêu đốt) bị đốt nằm trơ trọi trên mặt đất, bị thiêu đến đen tuyền. Tuy rằng bị lửa đốt đến lớp da cũng không còn, nhưng từ cổ trở xuống vẫn còn phân biệt được là thân thể người, nhưng từ cổ trở lên thì khó nói. Phần đầu của tiêu thi bị thiêu đốt nghiêm trọng, đại bộ phận bắp thịt trên mặt đều bị hủy, nhìn từ miệng vết thương đến bên trong miệng, thế nhưng lại là hai răng nanh sắc nhọn. Hơn nữa khung xương mặt của tiêu thi này quá lớn rồi, nếu nói là thi thể người, chi bằng nói là thi thể có thân là người còn phần đầu là của động vật có răng nanh.

Tiểu đội trưởng nhìn chằm chằm tiêu thi, cảm thấy gió lạnh từ đâu vèo vèo thổi tới, sau ót cũng thấy lạnh. Lúc này, chiến sĩ ở xung quanh đều xúm lại, chỉ vào khối tiêu thi nghị luận sôi nổi.

“Trương Trụ, đi tìm đại đội trưởng, báo cáo tình huống!” Tiểu đội trưởng ổn định tinh thần, tự mình không giải quyết được thì nhanh chóng phải tìm đại đội trưởng đến đây thôi.

“Rõ!” Trương Trụ trả lời một tiếng liền chạy đi. Tiểu đội trưởng nhìn bóng dáng cậu ta mà thở dài, đang muốn xua tay đuổi các chiến sĩ đang vây xem, liền nghe thấy có người hô: “Động! Con quái vật này cử động!” Tiểu đội trưởng vội vàng nhìn vào khối tiêu thi, thấy nó vẫn không nhúc nhích mà nằm trên mặt đất, bất quá, tư thế có khác so với trước đây. Tiểu đội trưởng đầu óc “Ong” một tiếng, còn chưa có chết? Đây là cái thứ gì, đều bị thiêu đốt thành than rồi mà còn chưa có chết sao?

Trong lúc tiểu đội trưởng còn đang kinh ngạc, tiêu thi đang nằm trên mặt đất đột nhiên đứng lên thẳng tắp, bắt lấy người chiến sĩ ở gần nhất, mở miệng đầy răng nanh, đột nhiên cắn lấy yết hầu của hắn. Sau đó đem người chiến sĩ đó vứt xa bảy tám mét, hắn huyết nhục mơ hồ, máu tươi ào ào ứa ra, mắt thấy là không sống nổi.

“Mẹ nó!” tiểu đội trưởng đang sợ ngây người đột nhiên phản ứng lại, đưa tay lấy súng tự động từ phía sau lưng (nhiệm vụ lần này là dọn sạch hiện trường hỏa hoạn, chỉ có một mình tiểu đội trưởng có mang theo súng, dự phòng có dã thú đả thương người), một phen kéo ra súng trường, nhắm ngay khối tiêu thi mà bắn, liền nghe một chuỗi tiếng súng “Đùng đoàng”, viên đạn chuẩn xác bắn trúng ngực tiêu thi. Nhưng viên đạn bắn trúng vào tiêu thi tựa như viên đá rơi xuống biển cả, không có hiệu quả gì, ngược lại làm hấp dẫn lực chú ý của tiêu thi, nó xoay người lại, chậm rãi hướng về phía tiểu đội trưởng.

Tiểu đội trưởng cắn răng một cái, đem cò súng bóp, “Đùng”, lại là một viên đạn bắn vào ngực tiêu thi. Lần này súng bắn có chút hiệu quả, nhưng cùng lắm chỉ làm tiêu thi dừng lại một chút. Tiếng súng dừng lại, tiêu thi lại chậm rãi hướng về phía tiểu đội trưởng đi tới.

Tiểu đội trưởng nắm chặt súng trường trong tay, giống như đang sử dụng côn bổng, kéo ra tư thế. Chiến sĩ bên cạnh cũng cầm xẻng cầm cuốc chuẩn bị cùng tiêu thi liều mạng.

Đúng lúc này, có người ở phía sau lưng họ hét lớn một tiếng “Đều nằm xuống cho tôi!” Các chiến sĩ nghe được giọng nói quen thuộc, không do dự liền nằm xuống. Sau đó nghe được “Đùng đoàng” một loạt tiếng súng, bắn đến đốm lửa trên người tiêu thi tung tóe ra. Tiếng súng dừng lại, tiêu thi rốt cuộc cũng không chịu được ngã xuống đất. Mọi người lúc này mới nhìn về phía sau, người nổ súng chính là đại đội trưởng, còn có chỉ đạo viên cùng một người chiến sĩ. Cả ba người cầm ba cây súng trường bắn đến không còn một viên đạn nào, ba người nhanh chóng đổi xong băng đạn, lại ngắm hướng về phía tiêu thi ngã xuống đất.

Địa điểm mà Tiểu đội trưởng nằm cách tiêu thi gần nhất, thấy tiêu thi vẫn không nhúc nhích. Lại đợi trong chốc lát, không thấy có bất luận phản ứng gì, liền đánh bạo đứng dậy, khom lưng đi đến gần tiêu thi. Đi đến gần, nhìn vào mặt của nó, mí mắt của tiêu thi đã bị lửa thiêu rụi, nhưng tròng mắt to như hạt châu vẫn còn treo trên hốc mắt. Lúc này nhìn thấy đồng tử đã khuếch tán, là chắc chắn đã chết rồi.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shanshangxue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.