Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu bạc

Phiên bản Dịch · 2006 chữ

Một ngày sau, trên tàu tốc hành Cát Lâm hướng về Bắc Kinh. Ở toa tàu cuối cùng, có năm người chiến sĩ đang ngồi vây quanh. Trong đó có hai người vừa chứng kiến qua “sự kiện quái thi” kia, là tiểu đội trưởng Thẩm Viện Triều và chiến sĩ Trương Trụ.

Chuyện quái thi bị hạ lệnh cấm khẩu, thi thể quái vật được chụp ảnh, trong cùng ngày được đưa đến viện nghiên cứu vi sinh vật Bắc Kinh, vài vị tiến sĩ nghiên cứu về sinh vật tiến hóa lúc nhìn thấy quái thi như là thấy báo vật. Khối quái thi này có thể nói là khiên chiến với thuyết tiến hóa của Darwin, dựa theo ý nghĩa về khoa học, có thể nói là vượt qua hóa thạch xương sọ của người Bắc Kinh bị mất tích nửa thế kỉ.

Bởi vì đã từng có trường hợp xảy ra đối với hóa thạch xương sọ kia cho nên để không xảy ra các loại hiểm họa ngầm trên đường vận chuyển, tổng đội võ cảnh chị thị bảo mật vận chuyển. Vì thế cnò phê chuẩn một chuyến tàu đặc biệt đến hộ tống.

Bởi vì là vận chuyển đặc thù, trên tàu không chở thêm hành khách, chỉ là ở phía trước tiện thể mang theo mấy thùng hàng hóa. Trừ bỏ đầu tàu có hai gã lái tàu, còn lại chỉ có năm người chiến sĩ kia.

Thẩm Viện Triều cùng Trương Trụ là nhân chứng quan trọng nên muốn cùng đi đến viện nghiên cứu báo cáo tình huống lúc đó. Hai người bọn họ cũng là người duy nhất biết “Vật phẩm” thật sự là cái gì, ba người chiến sĩ còn lại được cùng đi theo là vì trong lúc cứu hỏa trên núi có biểu hiện xông pha anh dũng, muốn tới thủ đô tiếp nhận khen thưởng của thủ trưởng, thuận tiện trên tàu có “Đặc sản” của Đại Hưng An cùng đến Bắc Kinh, hy vọng vài vị chiến sĩ có thể hiệp trợ áp giải, bảo hộ an toàn.

Hiện tại quái thi đã bị mấy cái bao tải tầng tầng bao vây, an an tĩnh tĩnh mà nằm trong một góc ở thùng xe. Thẩm Viện Triều cùng Trương Trụ ngồi ở góc độ vừa hay có thể nhìn thấy vị trí của quái thi.

Từ khi Thẩm Viện Triều lên xe lửa, luôn có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Một khi nhắm mắt lại thì chính là nhìn thấy tình cảnh người chiến hữu sống sờ sờ bị quái thi cắn chết, vừa mở mắt liền thấy quái thi nằm trong bao tải ở trước mắt mình. Nháo đến hắn ngồi cũng không xong đứng cũng không được, không ngủ được cũng không tỉnh được.

Trương Trụ thật ra là con người thô lỗ, sau khi lên tàu ngoại trừ cảm giác say tàu ra thì cái gì cũng không có. Ngồi nửa ngày rốt cuộc cũng thích ứng được, giấc ngủ cũng bình yên, ăn cũng thơm ngọt. Nhìn thấy mà trong lòng Thẩm Viện Triều cắn răng nghiến lợi khen cậu ta tâm hồn phóng khoàng, cũng không nhìn xem thứ nằm trước mặt cậu là thứ gì? Chiến hữu của cậu chính là chết ở trong tay nó. Tình cảnh máu chảy đầm đìa kia cậu nhanh như vậy đều đã quên? Thẩm Viện Triều đột nhiên nhớ tới, lúc ấy Trương Trụ chạy đi tìm đại đội trường, tình cảnh đó cậu ta đúng là không kịp nhìn thấy.

“Viện Triều, cậu lại suy nghĩ cái gì? Vừa lên xe liền giống như mất hồn vậy.” Nói chuyện chính là có chức vị cao nhất, trung đội trưởng Khương Tử Đạt ở cách vách Thẩm Viện Triều.

Khương Tử Đạt là người Tứ Xuyên, cùng nhập ngũ cùng năm với Thẩm Viện Triều, từ khi làm tân binh thì hai người đã quen biết. Tuy không phải cái gì cũng nói cho nhau nghe nhưng cũng coi như là tâm đầu ý hợp.

“Mất hồn cái gì? Lão Khương, đừng nói hươu nói vượn.” hiện tại Thẩm Viện Triều đối với cụm từ này có chút mẫn cảm , “Tôi ở trên núi ba ngày ba đêm cũng chưa chợp mắt, đổi là cậu thử xem? Đã sớm mệt nằm sấp xuống.”

“Ai mà không mấy ngày mấy đêm chưa chợp mắt. Cậu cho rằng chỉ mình cậu có năng lực đó sao? Lại nói, vậy sao bây giờ cậu không ngủ đi. Đừng để đến Bắc Kinh gặp thủ trưởng lại không có tinh thần.”

“Ai mà không muốn ngủ chứ? Mà là…… không ngủ được.” Thẩm Viện Triều cộc cằn mà giải thích.

“Ngủ không được thì đừng ngủ, tiểu đội trưởng Thẩm, nghe nói mọi người ở trên núi gặp phải quỷ sao? Còn nổ súng nữa. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, cậu kể nghe một chút xem.” Chiến sĩ đang ở cùng Thẩm Viện Triều cũng muốn nghe, ở trong tàu buồn chán lâu rồi, cuối cùng tìm được đề tài nâng cao tinh thần.

“Cậu nghe ai nói bậy? Ở đâu ra nhiều quỷ thần như vậy. Khổng lão nhị đã nói rồi, không có quỷ quái gì cả, cậu đừng nghe người khác nói bừa, chỉ là trong rừng gặp phải gấu nên nổ súng bắn nó thôi.” Thẩm Viện Triều bắt đầu viện cớ.

“Thôi được rồi, cái gì cũng không muốn nói chứ gì? Khổng lão nhị là không dám nói về mấy chuyện kỳ quái. Lại nói, lúc đó chúng tôi cũng có mặt ở gần đó mà. Bắn gấu sao? Đuổi tà ma thì có! Bắn gấu thôi mà bắn hết 80 viên đạn sao? Tôi nghe rõ ràng, đạn bắn giống như là đốt pháp ăn tết vậy. Trương Trụ, cậu nói chút xem rốt cuộc là chuyện gì? Trương Trụ, còn chưa kể gì hết mà cậu run cái gì?”

Mọi người lúc này mới phát hiện sắc mặt của Trương Trụ đã trách bệch, cả người không tự chủ được mà run rẩy, ngón tay chỉ về phía “ đặc sản Núi Đại Hưng An”: “Động…… Động!”

Lời này vừa nói ra, đầu óc Thẩm Viện Triều đều nổ tung, toàn thân ứa ra khí lạnh. Theo ngón tay Trương Trụ mà nhìn, cái kiện được bao giống như cái bánh chưng kia có biến hóa. Ở giữa cái bao giống như nổi lên sóng nước, tần suất run chuyển càng lúc càng nhanh, biên độ cũng càng lúc càng lớn.

Con mẹ nó! Lại tới nữa. Thẩm Viện Triều bất chấp lời dặn dò của Đại đội trường, cắn răng một cái lập tức từ trên lưng quần rút ra một cây súng lục (chỉ mang theo một cây đề phòng tình huống bất trắc) nhắm vào ngay đầu quái thi.

Bắn ra bảy phát đạn trong chớp mắt. Thẩm Viện Triều còn chưa kịp thở, Trương Trụ lại hô: “Tiểu đội trưởng, nó lại động.”

Tôi con mẹ nó nhìn thấy! Lần này kiện hàng run rẩy đến càng thêm kịch liệt, nhìn dáng vẻ giống như đồ vật bên trong đang gấp gáp muốn ra ngoài.

“Viện Triều, bên trong là đồ vật gì?” Mấy chiến sĩ đứng bên cạnh bị Thẩm Viện Triều nổ súng làm hoảng sợ. Xem hắn nhe răng trợn mắt, tựa hồ đối đồ vật bên trong sợ hãi cực điểm.

Thẩm Viện Triều cất đi cây súng trong tay, “Mấy người không phải hỏi tôi ngày hôm qua nổ súng bắn thứ gì sao? Nó bây giờ ở trong bao tải! Tôi không biết có phải là quỷ hay không, dù sao nó không phải người! Lý Mậu là bị nó một ngụm cắn chết. Mẹ nó, trúng trên dưới một trăm viên đạn đều giết không chết nó! Khỏi lo, nếu nó từ trong bao tải chui ra, chúng ta ai cũng đều chạy không thoát!”

“Con mẹ nó! Sao không nói sớm!” Khương Tử Đạt cùng hai gã chiến sĩ đều trừng lớn đôi mắt nhìn bao tải. Vẫn là trung đội trưởng Khương phản ứng mau, tính cả Trương Trụ cùng hai người chiến sĩ kia đem dây thừng trói 4 vòng lên bao tải.

Trong khoang tàu còn đang chở dụng cụ cải tạo nhà cửa. Thẩm Viện Triều chạy tới cầm lên xẻng sắt, hét lớn một tiếng: “Mọi người đều tránh ra!” Khương Tử Đạt và mấy người kia đều né tránh, chiếc xẻng hướng ngay đầu quái thi nện xuống, lần này Thẩm Viện Triều sử dụng toàn bộ sức lực, nếu là người bình thường thì khẳng định bị hắn chém rớt đầu.

Chỉ tiếc cái thứ đồ trong bao tải kia không phải “Người”.

Âm thanh “đoàng” vanh lên, xẻng sắt chém vào bao tải, vang lên một kim loại va vào nhau, một đốm lửa lóe qua, xẻng sắt bị quăng lên rất cao.

Một đập này dường như có hiệu quả, bao tải đã ngừng run rẩy. Không đợi mọi người cao hứng lên, liền nghe được “Phanh” một tiếng, toàn bộ dây thừng bằng da trâu bao quanh bao tải đều bị bứt bung ra, bao tải cũng bị phá tan thành từng mảnh. Một con quái vật bị thiêu đốt đến long da cũng không còn ngồi dậy, trừng đôi mắt đã không còn tròng và mi mắt mà nhìn. Trương Trụ đứng gần nhất không có phòng bị, sợ tới mức trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất.

Hành động của Trương Trụ thu hút sự chú ý của quái vật, nó nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn Trương Trụ. Thẩm Viện Triều tay cầm xẻng sắt đã giơ lên lại sợ ném chuột vỡ đồ nên không hạ xuống, Khương Tử Đạt cùng hai gã chiến sĩ kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trên tàu đều giống như đọng lại.

Thẩm Viện Triều cảm giác quái vật có chút khác lạ, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì lại nói không nên lời.

“Tiểu đội trưởng, nó giống như không có địch ý, nếu không thì bỏ qua đi?” Trương Trụ bị nhìn đến dựng lông tơ, lại không dám có bất kỳ động tác nào, chỉ còn cách hướng về Thẩm Viện Triều cứu cứu.

“Vậy được, cậu cùng nó nói đi, nó đồng ý là được, tôi không ý kiến.” Thẩm Viện Triều thật sự không biết nên làm sao.

Trương Trụ mặt nhăn như trái khổ qua, “Tiểu đội trưởng……” Lời nói còn chưa nói xong, quái vật đột nhiên động đậy, nửa người trên đột nhiên tìm tòi, mở ra miệng đầy răng nanh, hướng về cái cổ của Trương Trụ cắn xuống, Trương Trụ không kịp phản kháng, bị quái vật cắn một cái.

“Mẹ nó, nhả cái miệng của mày ra!” Thẩm Viện Triều chém liên tục bốn năm cái vào cổ quái vật, chém đến xẹt lửa. Khương Tử Đạt không có vũ khí, không còn cách nào liền quơ lấy ghế dựa đập xuống.

Xẻng chém, ghế đập cũng không có bất kỳ hiệu quả gì. Quái vật cắn đứt động mạch trên cổ Trương Trụ, máu tươi theo miệng chảy xuống dưới. Cổ họng quái vật trên dưới kích động, Trương Trụ giãy giụa vài cái liền không nhúc nhích nữa.

Nó đang hút máu! Thẩm Viện Triều phản ứng lại, cũng nhìn ra sự khác nhau của con quái vật này. Thì ra vùng ngực và tứ chi của nó bị đốt đen ngày hôm qua đã kéo ra da mới, ngay cả gương mặt không nhìn rõ được gì cũng có thêm một lớp thịt mỏng. Trong đầu Thẩm Viện Triều lóe một ý niệm nắm chắc tám phần rằng con quái vật này hút máu người để chữa thương.

Bạn đang đọc Dân Điều Cục Dị Văn Lục 1 của Nhĩ Đông Thủy Thọ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi shanshangxue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.