Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giông Bão Trước Giờ Ăn Sáng

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

“Ồ, thật kỳ lạ. Tất cả mọi người đều có mặt để ăn sáng. Tiền lệ, chưa từng xảy ra trước kia. Em gái có sức thu hút thật mạnh mẽ.”

An Bình nhún vai “anh nói như thể không có em mọi người không ăn sáng vậy.”

“Vẫn ăn, vẫn ăn” nhưng không có tập trung đông đủ như hôm nay. Zin giải thích. “Em gái, có muốn làm một cái ôm nồng nhiệt với người đẹp trai như anh không?” Zin buông giọng tán tỉnh, lả lơi mặc không Khalid nhíu mày.

“Không.” Câu trả lời của An Bình làm Zin ôm ngực, giả vờ gục ngã, miệng ú ớ “tại sao?”

“Sao trăng gì. Không thích là không thích. Yêu ghét đâu cần lý do.” An Bình nói với vẻ mặt đương nhiên là Zin cạn lời.

“Vậy em có từng tìm lý do vì sao mình bị vứt bỏ không?”Zin hỏi với mục đích, dồn An Bình vào vị thế “yếu hèn” hơn bản thân nhưng mặt ông Khalid đen hơn cục than. Hắn tưởng An Bình sẽ ủy mị, khóc lóc, tủi thân không ngờ An Bình chẳng biểu hiện gì đặc biệt. Mọi thứ rất đỗi bình thường như sống thì phải hít thở không khí. “Chưa từng.”Câu trả lời của An Bình nhận lại tất cả sự nghi ngờ của mọi người.

“Vì sao?” Zin nhanh nhảu tấn công bằng một câu hỏi khác.

“Không vì sao cả.” Câu trả lời của An Bình càng làm mọi người tò mò hơn bao giờ hết. Zin còn định hỏi gì nữa. An Bình đã giơ tay nói “ngừng. Em lười trả những câu hỏi vô bổ.”

Zin đứng phắt dậy “ý em nói là anh ngu ngốc hả?”

“Anh thích suy diễn là việc của anh nhưng đừng áp đặt suy nghĩ xấu đó lên người khác. Đừng quên những gì em nói.” Vẫn vẻ mặt thản nhiên của An Bình làm Zin cáu tiết. Dan nín cười đến nội thương. Đến giờ, hắn vẫn không thể đánh giá được đứa em ghẻ “thâm sâu hay ngu ngốc.”

Dan nhìn An Bình vẫn bộ quần áo, tóc tai như lúc nãy. Hắn nảy sinh nghi ngờ, không biết con nhỏ này đã “rửa tay trước khi ăn chưa?” Hắn nhíu mày, nhăn mũi. Cuối cùng, không nhịn được, hắn vẫn hỏi “em không kịp tắm à?”

“Kịp nhưng không tắm. Vì em không có thói quen tắm buổi sáng. Em không hoạt động gì nhiều, chẳng đổ mồ hôi mà có đổ mồ hôi đi chăng nữa. Mới có vài chục phút, thời gian chưa đủ để các loại nấm mốc, vi rút, vi sinh vật ủ mốc, lên men gì ghê gớm lắm đâu. Sạch lắm cũng không tốt, cơ thể không có sức đề kháng, chống chọi lại bệnh tật.” An Bình thành thật trả lời nhưng vào tai Dan chính là sự ngụy biện. Đã ngu còn lì, cãi cố.

Thế mà An Bình còn chưa ngừng câu chuyện của mình “người có điều kiện, có người giặt đồ cho, ngày mới thay năm bảy bộ. Người bình thường, phải tự tay giặt đồ của mình, giặt một bộ còn lười huống gì vài ba bộ.” Lời vừa nói ra, tố cáo An Bình lười nhác, sống dơ.

Cô cũng mặc kệ. Bởi cô xác định, mình chỉ khách trọ. Ở đây dăm ba bữa, giải quyết xong công việc thì trở về ổ rơm của mình. Cũng không mong chờ bất kỳ điều gì từ người cha đã ném bỏ mình nên không cần cúi đầu, lấy lòng vì tài sản như tất cả mọi người vẫn nghĩ.

Từ lúc được mẹ thứ ba nhận nuôi. Cô được tiếp thu một nền giáo dục “thực tế”. Cộng thêm việc ngày ngày tụng kinh, nghe pháp khiến tế bào mơ mộng của cô vỡ vụn khi nào không hay. Thay vì nương tựa vào một ai, phải nương tựa vào chính bản thân mình. Chính vì thế mà cô sẵn sàng phô diễn những thứ nằm ẩn sâu bên trong, cô đã cố gắng kìm hãm vì nhiều nguyên nhân khác nhau.

Anh em đấu đá qua về một lúc. Cũng đã tới giờ ăn. Người phục vụ, bê ra những khay thức ăn có nắp đậy bên trên, những cô hầu gái đứng bên cạnh, sẵn sàng phục vụ. An Bình nghĩ, ăn cơm nhà giàu, kiểu cách, mệt mỏi chẳng như ở nhà có mỗi một thân một mình. Không chỉ ăn bằng tô mà còn ăn bằng chảo, nồi. Miễn sao thoải mái, no bụng và không tốn thời gian tẩy rửa.

Người làm vừa mở nắp đựng thức ăn to đùng ra, bên trong chỉ là một cái đĩa to cỡ trung bình. Trên có một miếng thịt bò bít tết, vài cọng lá hương thảo. An Bình chưa cảm thụ mùi thơm thì cái mùi bơ béo ngậy đánh mạnh vào khứu giác khiến cơn buồn nôn của cô vọt thẳng lên miệng.

An Bình vội gạt người giúp việc bên cạnh mình ra, bịt mũi, lao thẳng lên trên cầu thang, lánh nạn. Ở một khoảng cách xa nhất định, An Bình dừng lại, nói với xuống “xin lỗi. Tôi bị dị ứng bơ sữa, mới ngửi mùi đầu óc đã lâng lâng choáng váng.”

Janes giở giọng châm chọc, mỉa mai: “Miệng của người thấp hèn, bần tiện không nuốt trôi được thức ăn nhà giàu.”

“Con còn gì không thể ăn được nữa không?” Ông Khalid quan tâm hỏi An Bình càng làm Janes tức đỏ con mắt.

“Ngoại trừ, bơ,sữa, pho mát, đường công nghiệp. Cái gì con cũng ăn được. À, cộng thêm mùi nước hoa, son phấn.” An Bình thành thật, không muốn ép bản thân phải chịu đựng những gì bản thân không chịu nổi.

“Cô là người rừng à? lên núi mà sống với khỉ, hợp với nhau lắm.” Janes châm chọc.

An Bình cũng không vừa “đồ thật luôn tốt hơn đồ giả dưới bất kỳ góc độ nào. Bản chất của mình còn không dám thừa nhận nhìn thẳng. Lúc nào cũng phải lăn ra một lớp bột mì lên mặt, quét một lớp sơn lên bất cứ chỗ có thể mới dám đi gặp người khác. Một tâm hồn mong manh, yếu đuối, dễ vỡ. Tốt nhất lên trưng trong tủ kính.”

“Ý mày là gì con nhỏ khốn kiếp kia.”Janes ném mạnh nĩa ăn xuống bàn.

“Tôi không thích nói chuyện với người ngu. Sẽ lây bệnh.” An Bình còn muốn nói gì đó. Ông Khalid đã lên tiếng ngăn cản “hai đứa, đủ rồi.” Janes vội lên tiếng thanh minh, mọi tội lỗi đẩy hết sang phía An Bình “bố, cô ta là người khơi mào mọi chuyện, không phải con. Đúng là đồ vô học, không có giáo dưỡng.”

An Bình biết, có nói nữa với loại người như Janes cũng vô dụng nhưng bảo cô nhịn vào ngày rằm quả chuyện khó khăn tới dường nào. Thực ra, vẫn nhịn được vì cô chưa đánh mất lý trí nhưng cục tức không cho nó nổ. Nó sẽ quanh quẩn, hành hạ cô cả tháng trời thậm chí qua năm sau mỗi khi bất giác nhớ lại không chừng. Vì thế An Bình nói “vâng. Chị có học, có giáo dưỡng.” Càng làm Janes tức không có chỗ xả.

Ông Khalid day day thái dương, cảm giác mệt mỏi. Tuy vậy, ông vẫn mặc kệ hai đứa con tự dàn xếp với nhau. Chúng đều lớn cả rồi, ông không quản được nữa. Chưa kể, đứa con gái mới nhận về, không khác gì một con hổ, bình thường thì mềm mại, nhẹ nhàng như một chú mèo con. Đụng vào thì liền biết uy của hổ ra sao.

Ông Khalid nói với An Bình khi cô chuẩn bị quay lưng bước đi “chốc nữa, con đến thư phòng một chuyến. Ta có chuyện cần nói với con.

“Dạ vâng, không vấn đề. Chính con cũng muốn có thời gian nói chuyện riêng với Ngài.”

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua

Truyện Dẫn Độ Vong Linh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.