Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Phán

Tiểu thuyết gốc · 1460 chữ

“Con đi đường xa hẳn rất mệt. Dan, đưa em gái về phòng nghỉ ngơi.” Ông Khalid nói với Dan. An Bình không phản đối bước theo sau, mắt mở to nhìn chằm chằm đồ nội thất sang trọng trong nhà, trên tường không ít bức họa, có lẽ nổi tiếng và đắt tiền của họa sĩ nào đó nhưng cô hoàn toàn mù tịt.

Dan sải bước dài rộng, không khỏi đắc ý trong lòng, nhìn vẻ mặt ngáo ngơ của An Bình, không khác gì gái quê lần đầu được lên tỉnh rửa mắt. Hắn hừ mũi khinh thường “quê mùa.”

An Bình không bận tâm tới thái độ của Dan, cô đang bận nghĩ về nơi mình sắp tới. Ai sẽ nhảy ra chào đón mình đầu tiên. Những chàng ma đẹp trai hay là đám ma già nhăn nheo, lọm khọm, đám ma nhi nhí nhố bay lượn?”

Đi mỏi cả chân, cuối cùng cũng đến nơi cần đến, phòng cuối cùng của dãy phòng tầng hai. “Phòng của cô.” Dan nói rồi quay lưng đi. Mấy người giúp việc nhìn thái độ của chủ nhân cũng vội lên mặt, thả phịch vali của An Bình xuống đất, mặc nó ngả nghiêng.

An Bình nghiêng đầu mỉm cười, làm Dan đang theo dõi cô qua camera, nhíu mày như con sâu róm, miệng lầm bầm chửi thề “con điên. Bị đối xử như thế mà còn cười được.”

Hành động tiếp theo của An Bình “giơ tay gõ lên cửa ba lần. Miệng nói gì đó hắn không hiểu vì hắn không biết đọc cử động môi. Nhưng cánh cửa tự động bật ra, đám vali rồng rắn nối đuôi nhau theo chủ nhân vào trong phòng.”

Hai mắt Dan trợn to như chuông đồng, căng cứng, hoạt động hết công suất, vài giây trôi qua mà khô rát như muốn nứt toác ra. Tầm nhìn mờ mờ ảo ảo. Hắn vội xoa mắt, mở ra lần nữa. Mọi thứ đã trở về bình thường như vốn có nhưng trong lòng Dan dậy sóng “con nhỏ này chắc chắn là phù thủy.”

An Bình không hề hay biết mình bị theo dõi, vừa bước chân vào phòng đã bị cái lạnh đánh úp vào mặt, giống như bị ném vào giữa mùa đông tuyết rơi. Trong phòng không có người, điều hòa vẫn chạy. “Quá lãng phí” là từ đầu tiên nhảy ra khỏi đầu An Bình.

Cái thiết bị hiện đại, vạn người mê này lại bị An Bình liệt kê vào danh sách “cần loại bỏ.” Phổi cô vốn không tốt, mỗi ngày hít khí lạnh từ điều hòa cộng thêm âm khí của đám âm binh, chẳng mấy chốc cô sẽ lên đường nhập quốc tịch ở thế giới bên kia.

Cô không ham sống nhưng bảo chết sớm, đầu thai sớm, cô lười, quá mệt mỏi. Mỗi kiếp đều phải bắt đầu từ thời vô tri, đến giai đoạn gây cả đống tội nghiệp rồi lại bắt đầu ăn năn, sám hối. Cả cuộc đời bị cuốn trôi lăn trong vòng “phước nghiệp” không lối thoát.

Năng lực của cô khi bước vào căn phòng này đã suy giảm đi vài phần. Đám ma trở nên kỳ ảo, lờ mờ bay lượn trước mắt nhưng không còn nghe được chúng nói gì. An Bình đứng chắp tay, nhắm mắt, miệng lầm rầm khấn nguyện “tôi Tôn Nữ An Bình, người trần mắt thịt, không nhìn thấy các vị khuất mày khuất mặt, có gì xin các vị bỏ quá cho. Hơn nữa, nơi này, kể từ hôm nay, tôi sẽ tạm trú ở đây, các vị có vài ngày để thu xếp, dọn đi. Hạn chót là năm ngày. Mong các vị hoan hỷ.”

Đám ma trong phòng ôm bụng cười rũ rượi. Mỗi con nói một câu “nghe cô ta nói gì chưa? yêu cầu chúng ta rời đi đó.” “Đúng là cái đồ mặt dày, vô sỉ. Chúng ta mới là người tới trước;” “chúng ta nên dạy cho cô ta một bài học, cho biết thế nào là lễ độ.” Mỗi con ma ra một chủ ý xấu.

Lại nghe thấy tiếng An Bình cất lên. “Nếu sau năm ngày, tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm gì xảy ra với mọi người.” An Bình cúi đầu thi hành lễ. Hai tay vỗ vào nhau, năm lá bùa màu vàng to bằng hai ngón tay, chữ đỏ ngoằn ngoèo ở trên, không biết đâu điểm khởi đầu, đâu điểm cuối. Lập tức bay tới những nơi An Bình nghĩ trong đầu.

“Mấy con ma cấp thấp, run rẩy, com rúm ôm nhau la thất thanh. Mấy con ma cấp cao thì nhếch mép mỉm cười “cũng không tệ” nhưng trình độ gà mờ này mà đòi ra điều kiện với ta thì không có cửa.”

Con ma nam cấp cao, búng tay một cái, lá bùa trước mặt hắn, phừng phừng bốc cháy, biến thành tro bụi.

“Giao dịch bất thành à? An Bình cúi xuống, dùng hai ngón tay bóp bóp lớp tro tàn từ lá bùa. Đầu thầm nghĩ “không sao, cứ đợi năm ngày sau rồi tính cũng không muộn.” Trước mắt, cần đi tắm nước nóng, gột rửa bụi bặm đường xa, lẫn đống tà khí giống như con lươn đang du tẩu trong cơ thể.

Ngay lúc, An Bình chưa biết bật các thiết bị nhà tắm như thế nào. Thở dài nhận mệnh lên hỏi bác google thì nghe thấy tiếng gõ cửa. “Ai vậy?” An Bình lên tiếng. Vẫn không nghe thấy tiếng ai trả lời. An Bình nghi ngờ “lẽ nào ma ngoại mạnh bạo hơn ma Việt Nam?” Cô không có ý định đi mở cửa liền nói với ra “vào đi.”

Vừa thấy mặt Dan xuất hiện, An Bình nở nụ cười toe toét trong lòng “Phật độ”. cô nhanh nhảu nói “em đang cần thì anh xuất hiện. Anh đúng là vị cứu tinh của đời em.”

Dan không khỏi nghi ngờ thái độ của An Bình, bỗng dưng nhiệt tình bất thình lình, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Ý nghĩ vừa chạy lướt qua não bộ, sao quả tạ đã chiếu thẳng vào hắn.

“Phiền anh dạy em mở cửa sổ.” An Bình vừa nói. Dan nhìn cô như người ngoài hành tinh, chất vấn ngược lại “cô không biết?”

“Biết thì hỏi làm gì? nhà nghèo đâu cần khóa cửa. Tại cái khóa cửa này hiện đại thái quá làm khó người dùng.” An Bình đổ lỗi cho cái khóa cửa. Dan nhếch mép giễu cợt “tại cô ngu hết phần thiên hạ.”

“Vâng, em mà giỏi thì đã chẳng tới lượt anh lên mặt.” An Bình dễ dàng thừa nhận mình làm Dan cứng họng. Dan vừa mở cửa sổ xong, An Bình lại kéo hắn vào phòng tắm, yêu cầu hắn dạy cách sử dụng. Mặt Dan đen như đít nồi cháy nhưng vẫn miễn cưỡng đi vào. Bởi vì hắn muốn tìm chứng cứ chứng tỏ đứa con gái út của bố không phải là người bình thường.

Dan nói công dụng từng nút, An Bình ngay lập tức viết chữ tiếng Việt dán xuống bên cạnh. “Cô làm gì thế?” Dan tò mò hỏi. “Làm gì nữa, để đọc chữ, hiểu công dụng, đầu đỡ phải ghi nhớ. Khỏe.”

“Cũng biết thân biết phận đấy.” Dan đánh giá đứa em gái bên cạnh. Có vẻ cũng không khó ưa cho lắm. Ngay sau đó, hắn lập tức lắc đầu quầy quậy, phủ nhận cái ý nghĩ ngớ ngẩn của mình.

Xong xuôi mọi việc, Dan vẫn chưa có ý định rời đi. An Bình liền hỏi “anh còn việc gì nữa à?”

“Có.” Dan ngắn gọn.

“Chuyện gì?” An Bình cũng trực tiếp đi vào vấn đề.

“Quên rồi.”Dan nói. Tưởng An Bình phải nhảy bổ lên chê bai hắn không ngờ lai nghe câu “ồ, vậy à.” nhẹ tựa lông hồng. “Không còn việc gì nữa mời anh đi cho. Em còn có việc cần làm. Dù trên danh nghĩa chúng ta là anh em nhưng chúng ta đều là người trưởng thành, không nên ở riêng với nhau, sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có.”

“Cô đang tự dát vàng vào mình đó à? Hạng người như có biếu không tôi cũng không cần.” Dan thẳng tay vùi dập An Bình.

“Được thế thì tốt quá. Cửa phía trước, không tiễn.” An Bình ngồi phịch cái xuống giường, hai chân vắt chéo, miệng mỉm cười làm cục tức của Dan không có chỗ xả. Mặt hắn hầm hầm, quay lưng, bước ra khỏi phòng An Bình.

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.