Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất Lá Chắn

Tiểu thuyết gốc · 1464 chữ

Dan vừa bước ra khỏi phòng, An Bình lập tức ném một lá bùa, đóng cửa, tay giữ chặt miệng, phóng như bay vào phòng tắm, bắt đầu phun những mật xanh mật vàng trong bụng ra. An Bình ghét nhất việc cơ thể mình không giống người thường, mỗi lần xả độc, sao không chịu câm nín đi bên dưới mà cứ phải vọt ngược lên trên.

“Tiểu Hắc, cậu còn muốn ngủ tới khi nào nữa. Không có cậu kề bên, tôi sống không giống con người, rất mệt mỏi.” An Bình dùng hai tay tạt mạnh nước vào mặt, xóa đi những giọt lệ đắng cay lặng lẽ rơi.

Dan nghe tiếng chạy “bình bịch” của An Bình, liền dừng bước, quay lại đấm bùm bụp lên cửa, bàn tay đỏ lựng, tiếng vang của cánh cửa trầm đục, miệng nói lớn “tôi nhớ ra chuyện gì rồi.” Không nghe thấy tiếng trả lời. Dan càng chắc chắn, An Bình đang che giấu bí mật rùng rợn đáng sợ nào đó. Hắn giơ tay mở cửa nhưng cánh cửa im lìm bất động.

Đã vậy, mặt mày Abed tí tởn xuất hiện ngăn cản hắn “con gái người ta đi tắm, ông làm phiền cái gì. Định vào kỳ lưng cho em ấy à?” Abed nháy mắt với Dan.

“Khùng” Dan quay đầu bước xuống dưới nhà. Abed bước theo, lắc lắc cái túi thơm bằng vải bé tẹo, to như hai ngón tay, dài khoảng chừng mười phân. Trên đầu cột một sợi dây gai màu nâu, trông có vẻ khá huyền bí “quà người đẹp tặng cho tôi.”

“Lúc trước, ai than thở với tôi “con nhỏ khó ưa”. Giờ lại đổi ý. Không bị chập dây thần kinh nào chứ?” Abed cũng không giấu diếm “trách sao được. Tại con bé không chỉ xinh mà còn thú vị.”

“Thú vị. Bất thường thì có.” Dan nói không kiêng dè.

“Từ nay về sau, tôi sẽ giẫm mòn lối đi nhà ông.” Abed vỗ vỗ vai Dan, thông báo cho thằng bạn thân chí cốt biết động thái sắp tới của mình.

“Ừ. Tùy ông nhưng tôi không có thời gian tiếp đãi ông đâu.” Dan nói.

“Ông thừa biết, tôi không đến gặp ông.” Abed thưởng cho Dan một bàn tay vào ngực.

Dan đẩy cửa bước vào phòng ông Khalid, không nhìn thấy ông đâu. Dan có chút hốt hoảng, chạy xuống dưới, vừa hay gặp dì giúp việc Homies liền hỏi “bố tôi đâu?”

“Dạ thưa cậu chủ. Ông chủ đang đi dạo ngoài vườn với quản gia ạ.” Bà Homies vui vẻ, cung kính trả lời.

Dan không để ý, vội chạy ra vườn. Ông Khalid vừa thấy Dan đã hỏi “thế nào?”Dù ông bố nói trống không, không chủ không vị nhưng Dan hiểu, bố đang nói tới ai.

“Dạ, đã ổn thỏa hết, thưa bố.” Dan trả lời cung kính.

“Cảm ơn con. Nhờ có con mà mọi việc vẫn suôn sẻ.” Ông Khalid nói.

“Việc con nên làm ạ.” Dan nói.

“Con bé đang làm gì?” Ông Khalid hỏi.

“Dạ, con không rõ. Em ấy đóng cửa phòng cứng ngắc. Hỏi gì cũng không đáp.” Dan nói sự thật, dặm thêm tí mắm muối cho mặn. Vậy mà ông Khalid vẫn không để ý, quay sang dặn dò hắn “bảo nhà bếp nấu vài món bổ dưỡng cho con bé. Con bé gầy quá.”

“Vâng ạ.” Dan nói rồi quay sang dặn dò người làm.

Ông Khalid thở hắt ra một hơi “ta có chút hồi hộp khi đối diện với con bé. Không ngờ, loáng một cái con bé đã trưởng thành.” Dan và Abed chuyên tâm hóng câu nói tiếp theo của ông Khalid nhưng ông lại lâm vào trầm tư, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngước nhìn bầu trời trong xanh.

Abed vội vuốt mông ngựa “bác có một cô con gái, đáng đồng tiền bát gạo.”Một câu nói này của Abed làm mặt mày ông Khalid rạng rỡ hơn hẳn.

Ở dưới sân, ba người đàn ông đang trò chuyện rôm rả. Còn An Bình trên phòng đang vật lộn với từng cơn ớn lạnh của tà khí bất chợt ập tới. An Bình vội vàng mở vali, lấy ra một gói thảo mộc, toàn những dược liệu mang tính dương mạnh, ném vào trong nước nóng, mùi tinh dầu bốc lên, hít thở của An Bình thông thuận hơn một chút.

Nhìn lượng thảo mộc sụt giảm đi nhanh chóng sau một lần sử dụng. An Bình thở dài nghĩ tới cuộc sống khốn khó sắp tới. Hết đám thảo mộc này, cô sẽ sống ra sao. Bệnh tật quấn thân chỉ vì hít phải âm độc, tà khí từ những người xung quanh.

Có một sự thật mà nhiều người không biết. Cứ nhầm tưởng cho rằng chỉ có người chết mới chứa âm khí nặng. Thực ra, mỗi người đều chứa một loại năng lượng tùy thuộc vào cách họ sống, suy nghĩ.

Người chấp chứa nhiều ý niệm xấu ác, sẽ tạo ra một loại năng lượng, từ trường “đen” phóng vào vũ trụ. Nguồn năng lượng này không hề mất đi, nó sẽ được bảo tồn, lưu trữ và tìm kiếm nguồn năng lượng “đen” giống nó để nhân bản lên hoặc nguồn năng lượng sáng để cân bằng.

Xưa nay, An Bình luôn cho rằng người nghèo phải bôn ba lo lắng miếng cơm manh áo mỗi ngày mới có nhiều phiền não, khí trược nào biết năng lượng xấu, tối tăm chứa đựng bên trong những trai xinh, gái đẹp còn gấp vài chục lần thậm chí cả ngàn lần so với anh cửu vạn, vai u thịt bắp, bác nông dân chân lấm tay bùn hay chị bán hàng rong toan tính từng đồng từng cắc.

An Bình sở hữu một cơ thể dễ hấp thụ năng lượng từ người xung quanh. Chính vì thế cô không thích ăn chơi, tụ tập hay tiếp xúc với người khác. Một vài giờ ở trong đám đông, vui đâu chưa biết nhưng hậu quả chắc chắn cô phải tốn cả tuần mới xả xong trược khí trong người mình ra.

Cô nào phải công chúa, tiểu thư con nhà giàu, không phải lo cái ăn cái mặc mà đóng cửa ở yên trong nhà. Ngày ngày cô còn phải ra đường kiếm cơm, không chỉ cho bản thân mà cho đàn em thơ dại, nheo nhóc bên dưới bị người ta vứt bỏ trước cửa, mẹ nuôi nhặt về. Cô từng được mẹ nuôi cứu vớt, không thể ăn cháo đá bát.

Nhưng muốn làm gì cũng phải có sức khỏe. Không có sức khỏe, thở còn thấy mệt, nói gì tới làm việc. An Bình muốn làm liều “không tắm đi ngủ.” Kinh nghiệm “sống dơ” này cô đã nếm trải, tư vị, không ngu dại lập lại lần thứ hai trong đời. Cả đêm mất ngủ, lăn qua lộn lại cả chục tiếng mà ngỡ chưa từng ngủ, con mắt cay xè, đỏ khè. Lại còn bị bóng đè.

An Bình thở ra một hơi dài, tiếp thêm năng lượng cho bản thân. Lột đồ, bước chân vào bồn tắm, nước bốc khói nghi ngút, An Bình còn sợ chưa đủ độ nóng, ném thêm một lá bùa có chữ hỏa xuống, nước lập tức sôi ùng ục. An Bình thoải mái ngụp lặn bên trong. Nhanh tay giải quyết mái tóc dính bết, không có dầu gội.

Mới sung sướng được vài phút, nước trong bồn tắm, bằng mắt thường có thể nhìn thấy. Độ ấm của nước sụt giảm đột ngột. An Bình cũng lật đật bước ra khỏi bồn tắm tránh hàn khí của nước ngấm ngược vào mình.

Suốt hành trình chuyến đi kéo dài hai ba ngày. An Bình chưa nhét cái gì vào bụng. Cộng thêm việc sử dụng năng lượng lành quá độ trong lúc châm cứu. Thành thật mà nói “cô muốn yên giấc ngàn thu thay Tiểu Hắc không biết bao nhiêu lần. Thế mà trời xanh lại ép người thích sống đi “ngủ” còn người thích “ngủ” phải sống.”

Cả người An Bình lả đi vì mệt, bàn chân lạnh toát, tay run rẩy, chóng mặt. Vậy mà vẫn phải cố sức lôi ấm siêu tốc ra cắm nước nóng, pha cháo ăn liền, ăn cầm hơi. Ngủ cho ngon giấc. Đây là cái giá của người trưởng thành “tự lập cánh sinh” trong mọi hoàn cảnh sẽ ít bị tổn thương hơn so với mong chờ điều gì ở người khác. “Ai rồi cũng phải đi một mình.” An Bình mỉm cười nhớ lại châm ngôn sống của mình.

Bạn đang đọc Dẫn Độ Vong Linh sáng tác bởi MocTueQua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MocTueQua
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.