Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người phụ nữ đi giày thêu hoa

Phiên bản Dịch · 1240 chữ

Trên đường về, ông nội vừa đánh xe lừa mặt mũi vừa sa sầm lại, một câu cũng không nói. Tôi cũng đoán ra được, ông đang có tâm sự trong lòng. Đi được nửa đường, lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, mà phía trước vẫn cần đi qua một con sông nữa.

Lúc này tôi thấy buồn tiểu quá, liền nói với ông nội, ông dừng xe lại để tôi đến ven sông giải quyết.

Tôi vừa đi tiểu vừa nhìn ngó xung quanh. Lúc ánh mắt tôi lướt qua mặt sông, thì bỗng giật mình, đang giải quyết vấn đề nhạy cảm mà cũng ngưng lại rồi xử lý nốt được.

“Ông nội, ông mau đến xem này” Tôi vội vàng nhắm mắt, hò hét kéo ông nội qua đây.

Mà ông nội nghe tiếng tôi thì cũng vội chạy ra, vội vã hỏi: “Sao thế?”

Tôi không kịp kéo quần, vẫn tiếp tục nhắm mắt, tay chỉ về phía sống nói: “Ông ơi, có người.”

Ông nội nghe vậy cũng nhìn theo hướng tôi chỉ

“Ở đâu cơ? Hay là cháu hoa mắt?” Ông lại nói với tôi như vậy.

Khi nghe được lời đó, tôi cũng không vội mở mắt ngay bởi vì sợ bản thân lại nhìn thấy cái người trôi nổi trên mặt sông kia. Đặc biệt nhất là, người đó trôi nổi trên mặt nước, trên người mặc một bộ quần áo màu đen, nhưng chân lại đi một đôi giày thêu hoa. Mà đôi giày đó, ước lượng với nắm tay tôi thì không chênh lệch bao nhiêu. Đã vậy, ban nãy khi tôi nhìn thấy người đó, cô ta đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía tôi mà cười một cái.

Chỉ có điều, vì để chắc chắn tôi không hoa mắt, chắc chắn có một người trên sông, tôi cũng cố gắng khích lệ bản thân mở mắt.

Tuy nhiên lần này khi nhìn về phía con sông, lại chẳng thấy có gì cả.

Ban nãy rõ ràng vẫn trôi nổi ở đó, cô gái mặc quần áo đen đi đôi giày thêu hoa, giờ không thấy nữa rồi.

“Cháu xem xem, có phải mặt nước không có ai không.” Ông nội lại nói.

Tôi có chút không tin, tự kéo quần mình lên chạy về phía trước một đoạn nhìn lại, nhưng đúng là không thấy người ở trên mặt sông nữa.

Lần này tôi cũng tin tin, cảm giác hay là bản thân hoa mắt rồi.

Ông nội ra chỗ tôi, kéo tôi quay về xe lừa.

Khi đã ngồi lại lên xe, đi qua cầu, tôi lại tiếp tục ngó nghiêng, do thám nhìn về phía mặt nước. Nhưng tới khi sắp đi hết cây cầu, tôi cũng không tìm thấy gì.

Trong lúc tôi sắp hết hi vọng, chuẩn bị ngoan ngoãn ngồi về chỗ thì đột nhiên ở phía vòm cầu tôi lại nhìn thấy người phụ nữ đang trôi nổi trên mặt nước. Đối phương vẫn như khi nãy, mặc bộ quần áo màu đen, chân đi đôi giày thêu hoa.

Tôi đang muốn nói với ông nội thì xe lừa đã đi qua cầu rồi.

Từ lúc này trở đi, càng lắm chuyện quỷ dị phát sinh.

Người phụ nữ mặc giày đen chân đi đôi giày thêu hoa đang trôi nổi ở mặt hồ bỗng nhiên ngồi dậy. Thậm chí cô ta lại còn khua tay về phía tôi, mặt cũng lộ ra, lộ ra nụ cười làm người ta khiếp sợ.

Tôi bị dọa sợ vội quay đi, dùng quần áo che đầu mình lại. Tôi cứ nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ban nãy.

Tôi cứ giữ như thế một lúc, cho đến khi sắp không thở được mới bỏ áo ra, nói với ông nội đang đánh xe: “Ông ơi, thật sự có một người phụ nữ đang trôi nổi ở trên sông.”

Lúc này ông dừng xe, ông xuống xe, tay vẫn cầm roi đi về phía sau. Tôi thấy vậy vội vã nhảy xuống xe, đuổi theo ông nội.

Khi hai người chúng tôi một lần nữa quay lại ven sông, nhìn thấy trên mặt nước vẫn như cũ không có gì.

“Thiên Tường, cháu khẳng định mình không hoa mắt chứ?”

Lúc này, ông nội nhìn về phía tôi, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.

Tôi hết sức gật đầu: “Không hoa mắt. Một người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen, chân đi giày thêu hoa, ban nãy còn ở ngay dưới vòm cầu ấy ạ.”

Nghe tôi miêu tả, tôi phát hiện sắc mặt ông nội lại tái thêm vài phần. Ông nội tay đang cầm roi nắm chặt tay tôi, xoay người đi.

“Ông ơi, sao thế ạ?”

Tôi bị hành động của ông nội làm cho giật mình.

“Cháu vừa nói làm ông nhớ lại một chuyện, ngày trước có bà vợ nhỏ của một địa chủ, cũng ăn mặc và đi đôi giày như vậy nhảy xuống sông tự vẫn.”

Ông nội nhanh chóng trả lời tôi.

Tôi nghe ông nói vậy bị dọa hết hồn, bước chân cũng gia tăng tốc độ.

Đợi khi tôi lại ngồi trên xe lừa rồi, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Ông nội cầm roi vụt mạnh vào mông lừa, để nó chạy nhanh hơn.

Khi tôi và ông quay về nhà thì trời cũng đã tối đen. Vừa vào đến cửa bà nội đã chạy ra hỏi chuyện hôm nay đến nhà Vương bán tiên như thế nào.

Nhưng ông nội lại không nói gì mà vội vã đi vào trong phòng.

Khi ông đi ra, trên tay đã cầm theo thứ gì đó.

“ông cầm cái này làm gì?” Bà nội nhìn thấy thế cũng không hiểu gì.

Bởi vì thứ ở trong tay ông nội, chính là một tấm gương đồng bát quái.

Ông nội không trả lời, trực tiếp đi ra ngoài, treo tấm gương ấy lên trên cổng.

Làm xong đâu đấy ông mới lộ vẻ thoải mái, thở nhẹ ra.

Bà nội tiếp tục truy hỏi: “Rốt cục là có chuyện gì thế? Hỏi ông chuyện Vương bán tiên ông cũng không trả lời.”

Ông nội thở phào nói: “Chuyện dài lắm, đợi một chút tôi kể cho bà. Thiên tường, tối nay cháu ngủ lại với ông, đừng quay về nhà với bố mẹ nữa.”

Nghe ông nói vậy tôi ngay lập tức gật đầu.

Bà nội cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ bảo tôi ở lại ăn cơm với ông bà, bà mang đồ ra cho chúng tôi.

Lúc ăn, ông nội cũng kể chuyện hôm nay đi gặp Vương bán tiên, và cả những chuyện sau đó chúng tôi gặp trên đường về, tất cả đều nói ra. Bà nội ngồi bên cạnh, sau khi nghe chuyện về người phụ nữ trên sông cũng bị dọa một trận.

Từ miệng của bà nội tôi càng hiểu rõ hơn, người phụ nữ đó không chỉ là vợ nhỏ của địa chủ mà còn là một bà đồng.

Mà sau khi bà ta chết chìm được vớt lên để trong nhà xác, chuẩn bị làm tang sự. Buổi tối địa chủ quay lại lại không thấy xác của bà vợ đâu nữa.

Kỳ dị nhất là cứ như cái xác đó tự động rời khỏi chỗ đấy.

Bạn đang đọc Dân gian quỷ sự : phong thủy cấm kỵ lục của Thành Thần Chi Thời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi telvekiss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.