Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố

Phiên bản Dịch · 1304 chữ

Tim tôi đập thình thịch, mà tốc độ đập cũng tăng nhanh hơn.

Một luồng khí lạnh rợn lên từ từng sợi lông, xông thẳng lên đỉnh đầu tôi.

Trong lòng sợ hãi đến mức hít thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh động đến cái bóng đang đứng ở trong sân kia.

Tuy rằng bóng dáng đó vẫn cách tôi một đoạn, nhưng tôi luôn cảm giác được bà ấy đột nhiên có thể xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Tất cả những điều này đều vì ở trong sân đã xuất hiện người phụ nữ mái tóc rối bù, toàn thân mặc đồ đen, chân đi đôi giày thêu hoa vô cùng bắt mắt.

Đúng như Vương bán tiên nói, người phụ nữ đi giày thêu hoa ấy thật sự đến, vì muốn giết chết tôi.

Tôi cũng không biết cách của Vương bán tiên rốt cục có dùng được hay không, có thể giúp tôi trụ qua đêm nay hay không. Nhưng hiện tại tôi chỉ có thể chờ, trong đầu là một mảng trắng tinh, cẩn thận mà nhìn qua cái lỗ kia quan sát tình hình bên ngoài.

Nhưng là, tia chớp khiến bên ngoài sáng như ban ngày rất nhanh cũng biến mất, bên ngoài lại một mảnh đen kịt.

Đương nhiên đi cùng tiếng sấm, là một lần nữa đập vào vò nước, phát ra ấm thanh u u. Tôi cứ cảm giác tiếng sấm bên ngoài so với lúc trước dường như phát ra gần hơn. Tôi cũng không rõ cảm giác của mình là sai hay đúng. Nhưng mà tiếng mưa đập vào vò nước cũng dồn dập hơn, dày đặc hơn ban nãy, âm thanh cũng lớn hơn.

Cuối cùng, bên ngoài lại có một tia chớp nữa, tôi cũng có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài vo nước.

Lần này, qua làn mưa dày đặc, tôi mơ hồ nhìn thấy đối diện người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa kia có một bóng dáng. Mà nhìn bóng dáng ấy thấy cũng không cao cho lắm. Quan trọng là mặt của nó, lại khá là trắng.

Điều này làm tôi lập tức nghĩ đến hình nhân bằng giấy dùng để chắn tai họa cho tôi, được Vương bán tiên chọn đúng phương vị đặt ở trong phòng.

Ngay lúc tôi cho rằng người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa kia đã coi hình nhân đó là tôi, tôi có thể trốn được kiếp nạn này.

Thì tôi lại nhìn thấy cảnh khiến cho xương cốt lạnh toát.

Hình nhân bằng giấy treo lơ lửng trước mặt người phụ nữ kia đột nhiên bị xé thành bốn năm mảnh. Tôi lại còn nhìn thấy có một cái gì đó dài dài từ trong miệng người phụ nữ chui ra. Thứ đó nhìn giống như một cái lưỡi.

Nhưng mà cái lưỡi này cũng dài quá.

Hình nhân bằng giấy thay tôi tránh nạn, bị cãi lưỡi kia làm cho tan nát. Tôi cảm giác lông tóc trên người mình từng cọng từng cọng đều dựng đứng.

“Đùng đoàng.”

Đột nhiên, một âm thanh gần trong gang tấc vang lên làm tôi giật mình, tôi bị dọa sợ suýt nữa thì nhảy lên.

Lúc này, vốn dĩ bởi vì điện quang biến mất mà bên ngoài sẽ tối lại, bỗng nhiên có một luồng sáng xanh xuất hiện. Luồng sáng này rõ ràng là sấm sét từ trên trời đánh xuống. Đồng thời, tia sét này không sai không lệch, vừa vặn rơi vào đúng vị trí người phụ nữ đi giày thêu hoa kia đang đứng.

Chỉ tiếc là, sét không đáng trúng đối phương, bởi vì bà tránh kịp.

Tôi chỉ thấy bóng dáng của bà ta ở đó, mà tôi chớp mắt một cái bà ta đã nhẹ nhàng tránh được tia chớp.

Bên cạnh đó, bà ta cũng ẩn vào trong màn đêm.

Giờ đừng nói tôi khẩn trương sợ hãi như thế nào, không ngờ người đàn bà đó lại có thể tránh được sấm sét, rốt cuộc là quái vật gì vậy.

Phải biết là, tôi không ít lần nghe ông nội bà nội kể về các loại yêu quái hóa thành tinh, đều bị sấm sét đánh chết.

“A...a...”

Đột nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài vò nước lại có tiếng cười quỷ dị của người phụ nữ.

Tiếng cười này truyền từ bên ngoài vò nước vào, tôi nghe thấy cảm giác khủng bố không yên.

Bởi vì, đang có âm thanh sắc bén gì đó ở ngoài vò nước truyền vào, âm thanh the thé chói tai rất khó nghe.

Tôi suýt chút nữa kêu lên thất thanh, nếu không phải tôi dùng hai tay tự bịt miệng mình lại sợ là bản thân thật sự đã gào lên rồi.

Nhưng tôi nhớ rõ, Vương bán tiên nói với tôi, mặc dù bên ngoài vò nước có phát ra động tĩnh gì tôi cũng không được để ý.

“Thiên Tường...“

Thế nhưng sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, từ phía ngoài vò nước đang gọi tên của tôi. Đồng thời, người đang gọi tên tôi kia, rõ ràng là đang dán sát vào vò nước mà nói.

Tôi rõ ràng biết người gọi tôi chắc chắn không phải bà nội, nhưng mà nghe được giọng nói này, tôi vẫn có xung động muốn trả lời.

Nhưng lần này, tôi dùng răng cắn chặt vào tay mình, không cho phép chính mình phát ra âm thanh.

Một lúc không lâu sau, trừ tiếng mưa rơi tôi không nghe thấy tiếng gì nữa. Khi tôi vừa nhẹ buông tay ra, bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng nói: “Dương Thiên Tường, cháu trai của ta.”

Vừa nghe thấy tiếng nói giống tiếng của ông nội lúc bình thường hay gọi tôi, tôi suýt chút nữa không nhịn được. Nhưng tôi lại đột nhiên nhớ ra, Vương bán tiên dặn dò tôi không chỉ một lần.

Thế là tôi lại lần nữa ép buộc chính mình, không phát ra tiếng động.

Chỉ là, lúc này tôi có một cảm giác mãnh liệt, cứ như là người đó vẫn ở ngay bên ngoài vò nước, như cũ chưa hề rời đi. Khi tôi nhìn ra bên ngoài qua cái lỗ nhỏ, mạo hiểm bị phát hiện, ngay phía bên ngoài, có một ánh sáng xanh quỷ dị dọa người.

Toàn thân tôi run bần bật, bởi tôi nhận ra ánh sáng màu xanh lục ở ngoài đó, chính là ánh mắt của người phụ nữ đi đôi giày thêu hoa kia.

Ngay lúc tôi cho rằng mình bị bà ta phát hiện rồi. Vò nước tôi đang trốn bị nhấc lên, sau đó tôi bị tóm lấy, ánh mắt màu xanh lục kia bỗng nhiên biến mất không thấy nữa.

Mà tôi vẫn ở yên trong vò nước, không có bất kì chuyện quỷ dị nào xảy ra, vò nước cũng không bị nhấc lên.

“Ầm ầm.“

“Đùng đoàng.”

Cũng đúng vào lúc này, tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc lại vang lên.

Tôi không kịp bịt tai lại, cuối cùng khi tiếng sấm đang ầm vang, tôi lại nghe thấy “rắc rắc” hai tiếng, lọt vào giữa những tiếng sấm kia.

Không kịp đợi tôi phản ứng lại, chiếc vò nước mà tôi đang trốn cứ thế bị vỡ ra làm hai mảnh.

Bên ngoài vẫn có mữa, nước mưa bắn lên người tôi, nháy mắt tôi biến thành một con gà ướt sũng.

Khiến tôi tâm như chết lặng chính là, tôi nhìn thấy không xa trước mặt mình, một mái tóc rối bù, bóng dáng người mặc bộ quần áo đen, chân đi đôi giày thêu hoa.

Bạn đang đọc Dân gian quỷ sự : phong thủy cấm kỵ lục của Thành Thần Chi Thời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi telvekiss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.