Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển nguy thành an

Phiên bản Dịch · 1430 chữ

Bởi vì khoảng cách giữa hai người chúng tôi cũng không xa lắm. Tôi mắt thấy chân mình nhũn cả ra rồi, làm gì còn sức mà chạy, cứ như vậy mà trừng mắt nhìn, sắp thấy người phụ nữ đi giày thêu hoa kia đến gần về phía tôi. Lúc này tôi mới nghe rõ âm thanh từ miệng bà ta phát ra.

Hóa ra bà ta đang nghiến răng.

Điều này làm tôi cảm thấy, người phụ nữ này có chút không giống đêm hôm qua.

Vừa mới nảy ra suy nghĩ này, tôi đã bị bà ta bắt được, tóm lấy cổ nhấc lên.

Chỉ là, tình hình trước mắt này vẫn cứ có chút khác trước đây.

Tối hôm qua người phụ nữ đi giày thêu hoa này căn bản không đến gần tôi cũng có thể tóm lấy cổ của tôi, hôm nay bà ta lại tự mình động thủ.

“Yêu nghiệt! Ngươi dám!”

Lúc này, một âm thanh sắc bén vang lên, át cả tiếng mưa vang vọng lại.

Mà người phụ nữ đang tóm cổ kia cũng xoay người lại, nhìn về phía phát ra âm thanh. Tuy rằng tôi không nhìn thấy phía sau nhưng mà tôi biết giọng nói này, chính là Vương bán tiên.

“Ngươi dám giết nó! Ngươi có biết sẽ rơi xuống kết cục như thế nào không, ta đoán ngươi cũng không tưởng tượng được, lẽ nào ngươi muốn tích lũy mấy chục năm của mình biến thành bong bóng hết hay sao?”

Lúc này, tôi nghe được tiếng của Vương bán tiên cách tôi càng ngày càng gần.

Chỉ là, lực từ bàn tay đang bóp cổ tôi vẫn không giảm đi chút nào, ngược lại lại còn bóp mạnh hơn đôi chút. Điều này làm cơ thể tôi co rúm lại, trước mắt dần dần biến thành màu đen, não cũng thiếu khí, dần dần lịm đi.

“Dừng tay! Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không, không muốn chịu ràng buộc của thiên đạo, muốn thoát ly khỏi tam giới nhảy ra khỏi ngũ hành. Ta sẽ nghĩ biện pháp khác giúp ngươi.”

Dù là như vậy tôi vẫn mơ màng nghe được tiếng của Vương bán tiên, đặc biệt là nghe rõ ràng và gần hơn nhiều.

Lần này, những gì Vương bán tiên nói rõ là có tác dụng. Bởi vì bàn tay đang bóp cổ tôi đã nhỏ hơn ban nãy một chút.

Điều này cũng khiến tôi có đủ hô hấp, cảm giác trước mắt mơ màng, đầu óc mụ mị ban nãy cũng đỡ hơn nhiều.

“Biện pháp gì?”

Lúc này, tôi nghe thấy giọng nói lạ lẫm từ một người phụ nữ, phát ra từ miệng của người phụ nữ chân đi giày thêu hoa tay đang bóp cổ tôi.

Vương bán tiên lập tức trả lời: “Ngươi chắc là biết sư phụ của ta, chính là lão hồ ly trên núi Lão Phần Khâu, ông ấy có được một quyển Thiên giáng kỳ thư, bên trong có thứ mà ngươi muốn. Thế nên ngươi không cần phải làm việc giết chóc này, ngược lại sẽ lưu lại họa căn, cuối cùng chỉ hủy đi tích lũy mấy chục năm của ngươi.”

Nghe Vương bán tiên cầu khản như vậy, trong lòng tôi có một loại cảm giác khó tả. Nhưng hiện tại tôi như cá, còn người phụ nữ kia như con dao chặt.

Thế nên, cho dù Vương bán tiên nói gì, ông ấy căn bản cũng không có cách.

“Ngươi nói “thiên thư” sao?”

Lúc này, người phụ nữ kia lại mở miệng hỏi lần nữa.

“Không sai! Chính là “thiên thư”, nội dung trong đó bao quát mọi thứ, ban đầu ta theo Hồ sư học, cũng chỉ học được chút bản lĩnh râu ria mà thôi.”

Vương bán tiên vội vã trả lời.

Theo câu nói của Vương bán tiên, bàn tay đang bóp trên cổ tôi lại nới lỏng thêm một chút. Nhưng mà người phụ nữ đi giày thêu hoa đó vẫn như cũ không có ý buông tha cho tôi, bởi vì bà ta không hề triệt để buông tay.

“Mang cuốn “thiên thư” đó tới phủ của ta, ta sẽ không cần mạng của nó nữa. Nhưng nếu ngươi dám lừa ta, không chỉ hắn phải chết, đến ngươi và người nhà của nó đều phải trả giá bằng mạng.”

Khi những lời này vang lên, tôi cảm giác bàn tay đang bóp cổ tôi cũng buông ra.

“Uỵch” một tiếng, tôi cứ thế rơi xuống bùn đất.

Lúc này, một tia chớp lại xuất hiện, tôi nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đi giày thêu hoa kia, tốc độ rời đi của bà ta khiến người khác khó mà tưởng tượng được.

“Thiên Tương! Cháu không sao chứ?”

Lúc này, Vương bán tiên chạy về phía tôi, đỡ tôi dậy, gấp gáp hỏi.

Tôi vừa nói “Cháu không sao” thì lại có một tia sét đánh xuống.

Vương bán tiên vội vã kéo tôi đi vào trong phòng.

Mà sau khi vào phòng, Vương bán tiên gội vã bảo tôi thay bộ quần áo trên người, tránh nhiễm lạnh bị cảm mạo.

Lúc này, nhờ vào ánh đèn trong phòng, tôi mới nhìn thấy trên miệng Vương bán tiên cư nhiên có vết máu.”

“Vương bá bá, bá chảy máu rồi?” Thế là tôi liền chỉ vào miệng của ông để hỏi.

Vương bán tiên chỉ nói: “Ừ, bệnh cũ thôi.”

Nghe ông ấy nói như vậy, tôi cảm giác không phải là thật, ông ấy chỉ muốn lừa gạt qua quýt cho xong.

Đồng thời, tôi cũng phát hiện sắc mặt vương bán tiên trắng bệch, so với khi nãy không chỉ là trắng hơn đôi chút, thậm chí so với hình nhân bằng giấy thay tôi thế mạng mặt ông ấy còn trắng hơn.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao sắc mặt của ông ấy lại không tốt như thế, rõ ràng còn thổ huyết nữa.

Mà khi tôi thay quần áo xong, quay lại nhìn Vương bán tiên, tay ông ấy đặt ở vị trí tim, vẻ mặt lộ ra thần sắc đau đớn cực độ.

Thấy vậy, tôi bị dọa sợ rồi. Bởi vì, tôi nghe nói người mắc bệnh tim sẽ có biểu hiện như vậy.

“Vương bá bá, bá bị đau tim đúng không?” Tôi vội hỏi.

Vương bán tiên lắc lắc đầu, trên mặt mang nét cười, tới khi ông ấy ngồi xuống tôi mới nhìn thấy kẽ tay của ông ấy đều là máu tươi.

Mà trên quần áo Vương bán tiên, ngay trước ngực te tua, bị máu nhuộm đỏ một mảng.

Tôi hoàn toàn không nghĩ tới Vương bán tiên sẽ biến thành như vậy. Nhưng tôi lập tức ý thức được rằng, sợ là liên quan tới sự xuất hiện của người phụ nữ đi giày thêu hoa trước đó.

“Vương bá bá, cháu đi gọi người.” Tôi cũng biết tự mình không giúp được gì, nhanh chóng nói với Vương bán tiên như vậy.

Nhưng mà Vương bán tiên vung tay ngăn tôi lại, trầm giọng nói với tôi: “Đừng đi, đêm nay không chỉ có người phụ nữ đi giày thêu hoa thôi đâu, bên ngoài kia vẫn còn nhiều thứ muốn chuộc lợi đấy.”

Nghe vậy tim tôi cũng bất giác trầm xuống. Bởi vì ý của Vương bán tiên là nói, đêm nay vẫn còn thứ khác muốn nhắm vào tôi, ngoài người phụ nữ kia ra, vẫn có thứ muốn tôi phải chết.

Nhưng nhìn tình hình của Vương bán tiên,nghẹn ngào nói: “Vương bá bá, cháu không muốn ông chết.”

Vương bán tiên vẫn một tay đè vào ngực, mặt lộ ra nét cười nói với tôi: “Đừng sợ, Vương bá bá của cháu vẫn chưa chết đâu, thời đó vẫn chưa tới.”

Nhưng hiện tại ông ấy nói những lời này, trong miệng toàn là máu.

Một màn này thật sự làm tôi sợ chết khiếp, tôi càng mặc kệ Vương bán tiên ngăn cản, chạy ra ngoài tìm người nhà.

“Nghe đây! Ta thật sự không chết được! Chỉ là trước đó giao thủ với người phụ nữ kia bị trúng một chiêu của bà ta nên bị thương. Sau đó ta dẫn sấm sét tới đánh bà ta, cuối cùng lại bị thiên lôi phản phệ.”

Vương bán tiên vẫn như cũ không có ý buông tay tôi, mà nói với tôi như thế.

Bạn đang đọc Dân gian quỷ sự : phong thủy cấm kỵ lục của Thành Thần Chi Thời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi telvekiss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.