Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phỏng vấn

Tiểu thuyết gốc · 2335 chữ

Chương 10. Phỏng vấn

Tác giả: gakobitmiss

Sáng sớm hôm sau,

Diệp Phong trên đường tới địa điểm phỏng vấn.

Tối hôm qua, hắn chạy chối chết ra khỏi quán bar, chỉ kịp trao đổi số di động với Hổ ca.

Khán giả quá là nhiệt tình, nhất là một vị nào đó.

Đám đông vây kín lại, khiến hắn rất chật vật mới lao ra khỏi vòng vây.

Các bạn học thì tiếp tục ở lại, hắn cần phải về sớm nên cáo từ trước.

Hổ ca tuy thua nhưng rất vui vẻ.

Diệp Phong nhận ra hắn rất thích vui chơi cá cược, nhất là những thể loại mới lạ.

Đến trước tòa nhà Tập Đoàn Lam Thiên, người ra vào tấp nập.

Đây là lần thứ hai hắn tới đây.

Sài Thành nhiều sông ngòi, khu vực Quận 2 trước kia là khu sinh lầy, tài nguyên nước phong phú.

Sau này phát triển đô thị, những vị trí ven sông hình thành dải công viên xanh hóa.

Tòa nhà Tập Đoàn Lam Thiên mặt tiền nhìn về phía sông. Xung quanh đều là khu văn phòng cao cấp.

Phía tây là sân vận động Quận 2, đài truyền hình; phía Nam là bệnh viện quốc tế; phía đông là khu vực dịch vụ công.

Vị trí hoàng kim bảo địa không hơn gì thế này.

Vào cửa, báo danh với lễ tân, Diệp Phong được lễ tân đưa cho một tấm thẻ khách mời đeo lên, hướng dẫn hắn quẹt thẻ, dẫn qua cửa an ninh.

Lên thang máy đi lên tầng số 10, tầng này tập trung bộ phận hành chính nhận sự.

Văn phòng hiện đại, không gian rộng rãi. Hắn để ý thấy nhân viên ở đây không hay ngồi tại chỗ làm việc, mà thường đứng lên đi lại, hoặc tụ tập một tốp nhỏ xì xào thảo luận.

Cảm giác năng động và sôi nổi, mà không quá ồn ào. Tràn đầy khí tức của thời đại mới.

Hắn theo sau lễ tân hăng hái quan sát.

Đi xuyên qua khu là việc, tới một căn phòng, bên trong đã có năm người đang ngồi chờ.

Nhìn tư thái, có lẽ cũng giống hắn đến tham gia phỏng vấn.

Diệp Phong tìm ghế trống ngồi xuống.

“Xin ngài ngồi đợi một lát, đúng 8h30 buổi phóng vấn sẽ bắt đầu. Ta còn phải quay lại đón các thí sinh khác”. Lễ tân rất lễ phép chào hỏi sau đó quay người rời đi.

“Cám ơn ngươi”.

Sau khi lễ tân rời đi, lại dẫn về thêm hai người nữa, trong đó còn có một người Diệp Phong đã từng gặp.

“Nàng trước đó tham gia thi viết cùng với ta”, đó là một cô gái đeo kính cận dày cộm, nàng mặc váy công sở cùng áo sơ mi trắng, đi giày cao gót. Rất tiêu chuẩn và kín đáo.

Chỉ còn vài phút nữa tới giờ, kể cả Diệp Phong và cô gái kia, trong phòng tổng cộng mới có tám người tham gia buổi phỏng vấn sáng nay.

Đúng giờ đến, một nhân viên gọi tên mời người đầu tiên đi đến phòng phỏng vấn.

“Đoàn Nhật Nam, mời ngài theo ta”, sau đó dẫn theo hắn ra ngoài.

Diệp Phong thầm nghĩ, “Có vẻ như không phải theo thứ tự abc, như vậy mọi người sẽ càng hồi hộp hơn, không biết mình có phải người tiếp theo”.

Liếc nhìn xung quanh, sáu người còn lại đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, im lặng chờ tới lượt mình.

Diệp Phong cũng không có ý định bắt chuyện.

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, bình thường lúc này hắn sẽ cảm lấy lo lắng, đầu óc không tự chủ được lẩm nhẩm về các thông tin cần chuẩn bị.

Nhưng từ sự việc tối hôm đó, hắn nhận thấy rằng đầu óc mình trở nên rất tỉnh táo và bình tĩnh.

Như tối hôm qua tại quán bar, đối mặt với Hổ ca và khán giả xung quanh, hắn không hề có một cảm giác lo lắng, hồi hộp nào.

Hắn có tìm kiếm trên mạng về các trường hợp bị sét đánh còn sống.

Một số người cũng sẽ mất đi một vài cảm giác nào đó, hay giác quan trở nên khác thường, nhìn thấy những điều người bình thường không thấy….

Nguyên nhân xảy ra là do một vài tổ chức thần kinh bị phá hủy hoặc biến dị bởi dòng điện cực lớn từ sấm sét.

“Chẳng lẽ những thay đổi của ta cũng vì do thần kinh bị ảnh hưởng bởi sét đánh?”

Hắn lại không tự chủ được nhớ tới sinh vật kỳ lạ tối hôm đó, “Hoặc cũng có thể là do nó gây ra”,

Sau hơn hai mươi phút, nhân viên vừa rồi lại đến gọi người thứ hai đến phỏng vấn. Không thấy người thứ nhất quay lại, chắc hẳn đã trực tiếp rời đi.

Sau hơn sáu mươi phút, bốn người đã đi khỏi phòng, tổng thể mỗi người phỏng vấn kéo dài chỉ từ mười tới hai mươi phút.

Lúc này, nhân viên lại quay lại, bên cạnh nàng còn có một người khác mang theo một khay nước, cùng một dĩa bánh bích quy.

“Mời Đỗ Mỹ Linh”, nhân viên nói xong, nhìn về những người còn lại, “Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi, ở đây có nước và một chút bánh, các bạn cứ tự nhiên nhé!”

“Không sao, cũng không lâu lắm”

“Cám ơn ngươi”

Có người đáp lại.

Không hổ là Tập Đoàn Lam Thiên, khéo hiểu lòng người, chuẩn bị còn rất chu đáo.

Cô gái đeo kính cận lúc này đứng lên đi theo nhân viên ra phòng chờ.

“Thì ra là nàng”, Diệp Phong nhìn thoáng qua, xong lại nhìn về phía bánh bích quy.

Trong phòng chỉ còn ba người, hai người kia một nam một nữ đều rất trẻ tuổi, chỉ cầm lên nước uống mà không động đến bánh.

“Còn rất ngại ngùng, vậy thì ta cũng không khách khí!”

Dưới ánh mắt nhìn trân trối của hai người, Diệp Phong lấy ra từ trong túi áo một túi bóng nhăn nhó, đổ hết bánh quy trên bàn vào.

“Lấy hết không được tốt lắm đi!”, thế là hắn rất tốt bụng lấy ra hai cái để lại vào đĩa, để phần lại cho hai người kia.

Từ khi biết sử dụng Trạng Thái Tăng Cường Suy Nghĩ cần tốn nhiều năng lượng, Diệp Phong luôn thủ sẵn trong người một ít kẹo ngọt, thuận tiện bổ sung đường.

Hắn còn đem theo một cái túi bóng để trang bánh kẹo nếu cần thiết.

“Không thể lãng phí đồ ăn, nếu không ai ăn thì ta sẽ ăn”, Diệp Phong hì hì cười với hai người kia.

Hai người thấy hắn mặt dày như vậy cũng không tiện nói gì thêm.

Hiện tại hắn vẫn chưa có tiền lương, tiết kiệm chính là quốc sách hàng đầu.

Không lâu sau đó cũng tới phiên Diệp Phong, hắn là người thứ năm phỏng vấn. Đi ra khỏi phòng chờ, theo sau nhân viên tới một gian phòng khác gần đó.

Bên trong là một phòng họp, đã ngồi sẵn ba vị giám khảo. Diệp Phong ngồi vào đối diện ghế trống.

Ngồi ở giữa là người nam nhân trung niên, cằm để râu ngắn. Bên trái là một nam nhân đẹp trai đeo kính mắt tròn, bên phải là một nữ nhân trẻ tuổi, tóc dài ngang vai.

Nam nhân trung niên lên tiếng, “Chào ngươi, rất xin lỗi vì để ngươi chờ lâu.

Ta là Trần Trung Lý, trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Lam Thiên, vị này là Dương Quang Nhật, trợ lý giám đốc, vị này là Lữ Gia Hân, trưởng phòng đào tạo.

Hôm nay ba chúng ta sẽ phụ trách buổi phỏng vấn”

“Chào các ngài, ta là Diệp Phong, mới tốt nghiệp khoa kinh doanh quốc tế tại đại học kinh tế Sài Thành”.

“Ngươi cũng là học kinh tế sao, vậy ngươi và Quang Nhật chính là đồng môn rồi”, trưởng phòng Lý nhìn về phía bên trái nam nhân trẻ tuổi.

Trợ lý Quang Nhật mỉm cười gật đầu với Diệp Phong. “Ta thuộc khóa 31, ngươi thuộc khóa nào?”

“Ta thuộc khóa 38, xin chào học trưởng”.

“Cứ thoải mái phỏng vấn, mọi người ở đây đều rất công bình”.

“Cám ơn ngài, ta sẽ ghi nhớ”,

Lúc này ngồi bên trái Lữ Gia Hân lên tiếng, “Trước tiên chúc mừng ngươi đã vượt qua vòng thi viết.

Chúng ta đánh giá rất cao kết quả của ngươi, IQ cao, khả năng phân tích tổng kết tốt.

Tuy ít tham gia các hoạt động xã hội, bù lại các kiến thức chung và tiếng Anh khá”.

“Xin hỏi ngươi thường xuyên đọc sách sao?”

Diệp Phong đáp, “Ta thường đọc các thể loại tiểu thuyết, truyện ngắn cả trong nước và của nước ngoài. Ta cũng yêu thích xem phim tài liệu bằng tiếng Anh để rèn luyện ngoại ngữ”.

Thật ra, hắn toàn đọc truyện online và xem phim phụ đề.

“Trong thời gian đi học ngươi không nhiều tham gia các hoạt động xã hội, ngươi không thích các hoạt động này sao?”

“Ta thích tự mình tìm hiểu và chiêm nghiệm hơn, nếu cần ta thường tham gia một số diễn đàn để thảo luận.”

Thật ra là hắn lười ra ngoài xã giao.

“Khuyết điểm của ngươi cũng khá rõ ràng, chưa hề có kinh nghiệm làm việc, vì sao ngươi không làm thêm trong thời gian đại học?”

“Ta không đi làm nhưng có đi dạy kèm gia sư, ta thấy công việc này không liên quan đến chuyên ngành hiện học lắm nên không có liệt kê ra”.

Thực ra hắn chỉ mới dạy học một buổi đầu tiên.

“Ngươi có thể giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh sao?”

“Sure…”

Tiếng anh với hắn không phải là vấn đề, hắn toàn chơi trò chơi bằng tiếng Anh.

Buổi phỏng vấn diễn ra rất quy củ.

Diệp Phong đã tham gia nhiều lần phỏng vấn, nên đối đáp cũng quy củ trôi chảy.

“Ngươi có câu hỏi nào dành cho chúng ta sao?”

“Tiền lương của ta là bao nhiêu”, Diệp Phong nghĩ thầm trong lòng nhưng không dám nói ra, hắn đánh đưa ra một câu đã chuẩn bị trước.

“Nếu ta muốn được đào tạo ở nước ngoài, công ty có dành cơ hội không?”

“Đây là đương nhiên, tập đoàn Lam Thiên có rất nhiều nghiệp vụ tại nước ngoài, chỉ cần cá nhận có biểu hiện xuất sắc, chúng ta luôn tạo mọi điều kiện”

“Vậy thì thật tốt, ta không còn vấn đề gì”

Toàn bộ quá trình đều là Lữ Gia Hân đặt câu hỏi phỏng vấn, hai vị còn lại đều nghe và đánh giá vào giấy trên bàn.

Nàng nhìn về phía hai người còn lại hỏi ý kiến, hai người gật đầu đáp lại.

“Cám ơn ngươi, chúng ta đã phỏng vấn xong. Ngươi có thể trở lại chờ kết quả, chúng ta sẽ thông báo với người qua email và số điện thoại”.

“Cảm tạ các ngươi, mong có cơ hội gặp lại”. Diệp Phong đứng dậy cáo từ.

Dường như phỏng vấn diễn ra quá trôi chảy và ngắn gọn. Hắn không biết biểu hiện của mình đã tính là tốt hay chưa.

Tham gia nhiều lần phỏng vấn giúp hắn có chút kinh nghiệm đối mặt với giảm khảo, nhưng mỗi nơi đều có sự khác nhau. Không chỉ vì ngươi đã tham gia nhiều lần là ngươi chắc chắn sẽ biểu hiện tốt.

Sau khi Diệp Phong ra khỏi phòng, ba vị giám khảo thảo luận.

Trưởng phòng Lý mở đầu trước, “Các ngươi đánh giá hắn như thế nào?”

“Ta thấy cũng không tệ, trả lời tự tin lưu loát, kiến thức cơ bản vững chắc, ngoại ngữ không thành vấn đề”, thư ký Quang Nhật đưa ra ý kiến.

“Lý lịch của hắn không quá nổi trội, thành tích học tập cũng bình thường. Nhất là kinh nghiệm gần như là không”, Trưởng phòng Lý tiếp lời, “So sánh với các thí sinh khác không có nhiều nổi trội”

“Bằng cấp không thể chứng mình năng lực, thành tích viết của hắn rất tốt, IQ cao chứng tỏ tiềm năng lớn”, thư ký Quang Nhật giúp đỡ nói.

“Thư ký Quang Nhật có vẻ đánh giá rất cao hắn”, Trưởng phòng Lý có chút dò xét, “hai ngươi kiểu gì cũng là đồng môn”.

“Ta chỉ cho ra đánh giá khách quan. Thời đại này bằng cấp không phải là tất cả. Rất nhiều người có năng lực không cần bằng cấp”.

“Nhưng bằng cấp cao cũng chứng tỏ người ta bỏ ra nhiều công sức và cố gắng, thi thật bút thật đạt được”

“Vậy còn phải xem là bằng ở trường nào, nếu là những trường uy tín hàng đầu ta không có ý kiến. Còn là các trường chỉ có tiếng không có thực học thì cũng không có ý nghĩa gì”

Hai người này mỗi người một câu, không ai nhường ai. Một bên Lữ Gia Hân thở dài không chen miệng vào.

Một người nắm giữ bộ phận nhân sự của cả tập đoàn, một người là thư ký thân cận bên cạnh Tổng Giám Đốc. Nàng ai cũng không dám đắc tội.

“Theo ta chúng ta chỉ cần từng người đánh giá hắn, sau khi chờ kết thúc phỏng vấn, nếu hắn xếp hạng trong hai mươi vị trí đầu, thì có thể tuyển, nếu không thì không tuyển”, nàng đưa ra ý kiến.

Hai người nghe vậy không có tiếp tục tranh luận nữa.

“Mời người tiếp theo tới”.

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.