Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Bích Y

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Chương 11. Lý Bích Y

Tác giả: gakobitmiss

Sáng nay, Hoàng Quân dậy từ rất sớm.

Tốt đẹp giáo dục từ nhỏ để hắn dưỡng thành thói quen tập thể dục mỗi sáng.

Chín giờ sáng ghé tiệm cà phê thưởng thức.

Đến gần mười giờ, mang theo một túi điểm tâm ngọt cùng một khay cà phê mang về, hắn tiến về cao ốc Lam Thiên.

Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, nữ thần trong lòng vừa đi công tác trở về, lát nữa thôi là hắn sẽ gặp được nàng.

Dù rằng nàng luôn không có cho hắn sắc mặt tốt, nhưng băng sơn nữ thần mà, lạnh lùng là có thể hiểu.

Hắn tin rằng tình cảm chân thành tha thiết của mình sẽ cảm động được đối phương.

Cha mẹ đều không quá coi trọng hắn có thể thành công đưa mỹ nhân về dinh, nhưng hắn không nản lòng.

Băng vạn năm cũng có ngày tan chảy.

Hắn nhất định phải có được nàng.

Vừa bước chân vào tòa nhà, mải mê ảo tưởng tương lai hạnh phúc, Hoàng Quân không để ý phía trước có người đang đi về phía hắn.

Diệp Phong vừa đi vừa thất thần suy nghĩ về quá trình phỏng vấn.

Hắn biết chưa có kinh nghiệm làm việc, lý lịch không nổi trội là điểm yếu của mình.

Nhưng một thí sinh bình tĩnh, tự tin trả lời phỏng vấn, hỏi đáp trôi chảy cũng sẽ tăng điểm cộng trong lòng giám khảo.

Dù vậy hắn không chắc chắn lắm liệu mình thể hiện có được tính là thành công hay không.

Lúc này phía trước có người tiến lại, Diệp Phong mải mê suy nghĩ nên không hề để ý.

Bóng người kia va vào người, làm hắn giật mình một cái, não bộ không tự chủ được căng thẳng.

Trạng Thái Tăng Cường Suy Nghĩ kích hoạt!

Thời gian biến chậm lại.

Ánh mắt tức thời nhìn về phía trước.

Một nam nhân va phải hắn, nét mắt kinh hoảng còn đọng lại trên mặt.

Trên tay người này một bên cầm theo một khay giấy có bốn ly cà phê take-away, tay kia cầm một túi bánh được gói lại cẩn thận.

Hắn vì tránh né Diệp Phong, mất thăng bằng ngã sang một bên.

Miệng há to, mắt trợn tròn nhìn trên tay cà phê rời khỏi khay giấy, bay ra ngoài.

“Ta va phải người rồi”, Diệp Phong thầm kêu khổ.

Hắn không muốn mình gây ra ấn tượng xấu ngay trước cửa nơi phỏng vấn.

Diệp Phong nhanh chóng đưa tay phải vòng qua eo đối phương, hai chân tạo thế đứng vững chãi, đầu gối hơi gom giảm lực, thuận thế tay trái tiếp lấy khay giấy, đưa ra đón về phía ly cà phê trên không.

Sức nặng của đối phương làm người hắn hơi khuỵu xuống, tay trái đồng thời cũng hạ xuống theo, vừa vặn hứng lại từng ly cà phê.

Thực tế sự việc diễn ra trong chớp mắt.

Chỉ nghe kinh hoảng một tiếng la lên, hai người đã va vào nhau.

Nam nhân ngã về một bên. Diệp Phong một tay ôm eo đối phương, một tay tiếp trọn bốn ly cà phê.

Nam nhân mất thăng bằng, không tự chủ được lấy cả hai tay ôm lấy cổ hắn giữ vững thân thể.

Hai người bốn mắt nhìn nhau lúng túng.

“Người này quá nặng”, Diệp Phong khóc ròng trong lòng, tư thế này khiến hắn rất mỏi chân a.

Đây lần đầu hắn ôm một nam nhân như vậy.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của người xung quanh.

Hai người mất tự nhiên tách ra.

“Đây là cà phê của ngươi. Thật xin lỗi, vừa nãy ta mải suy nghĩ nên va phải ngươi”, Diệp Phong đưa cà phê trả lại nam nhân.

Người này mặc một bộ tây trang màu sáng, chất liệu cao cấp. Dáng người cao ráo, thân hình cân đối, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ sang trọng.

“May mà chưa té thật, không thì phải đền tiền”. Diệp Phong âm thầm may mắn.

“Không có chuyện gì, ta còn phải cám ơn ngươi đây, nếu không hôm nay ta chắc chắn gặp xui xẻo”, Hoàng Quân cảm khái, quan sát Diệp Phong.

Nhìn quần áo hình như là nhân viên ở đây.

Hắn còn đang định chào hỏi Diệp Phong thì có một đoàn người chạy tới.

“Hoàng Quân thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?” Một người đàn ông bụng phệ, tóc trán hơi hói, ân cần hỏi han.

“Ta không có chuyện gì Hoàng chủ quản! Vị anh em này đã giúp ta một đại ân, không phải vậy cà phê cho Bích Y đã đổ mất”.

“Ai da, lần sau ngài cứ phân phó ta một tiếng là được. Ta sẽ chuẩn bị cà phê tốt cho ngài”, Hoàng chủ quản gấp gáp, nếu vị này mà té ra chuyện gì ở đây, hắn chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Hắn nóng nảy nhìn sang phía Diệp Phong, “Sao ngươi đi đứng không cẩn thận như vậy. Nói cho ta biết ngươi ở bộ phận nào, suýt chút nữa đụng ngã Quân thiếu gia, không muốn làm nữa phải không?”.

Diệp Phong xui xẻo nghĩ thầm, “Ta còn đang lo lắng phỏng vấn không tốt, lần này xong thật rồi, khỏi cần lo lắng nữa.”

“Hoàng chủ quản không nên làm khó hắn, là ta không để ý nên va phải hắn, rất may vị huynh đệ này nhanh tay, đỡ được ta và cả đồ uống nữa”, Hoàng Quân rất có phong độ nói giúp Diệp Phong, “Thật rất cám ơn ngươi!”

“Ta cũng có lỗi, hai ta coi như huề nhau đi”, Diệp Phong không chịu nổi ánh mắt ai oán của Hoàng chủ quản, nên cáo từ trước.

“Ta còn có việc bận, ta đi trước”. Hắn nhanh chóng quay người rời đi.

Mong rằng vị kia Hoàng chủ quản không nhớ mặt hắn, nếu không dù có vào làm, chưa chắc đã có quả ngon để ăn.

Thấy Diệp Phong rời đi, Hoàng Quân hơi nghiền ngẫm, quay về hỏi Hoàng chủ quản, “Hắn là nhân viên của Lam Thiên sao?”

“Ta nhìn hắn lạ mặt, hình như không phải”, Hoàng chủ quản cũng nghi hoặc đáp.

“Hắn hẳn là hôm nay đến tham gia phỏng vấn”, phía sau Hoàng chủ quản, một vị lễ tân lúc này lên tiếng.

“Tham gia phỏng vấn?”

“Dạ đúng, hôm nay có buổi phỏng vấn tuyển dụng thường niên vào buổi sáng và buổi chiều”

“Hèn gì ta nhìn hắn khá lạ mặt”, Hoàng chủ quản mới nhớ ra công ty đang tuyển dụng.

Hoàng Quân nghe vào cảm khái, “Lam Thiên đúng là hấp dẫn nhiều nhân tài, người này thân thủ rất không tệ”.

Lúc nãy, hắn cứ tưởng rằng đồ uống mình mua đã làm rơi mất.

Nhưng chỉ thoáng một chớp mắt, người kia đã dễ dàng tiếp được, còn đỡ hắn không bị té ngã.

Hắn nhớ tới nhiệm vụ chính của mình hôm nay liền hỏi, “Giám đốc Bích Y có ở văn phòng a? Ta muốn đi tìm nàng”.

Hoàng chủ quản một mặt nịnh nọt, “Tổng Giám đốc đang ở phòng làm việc, để ta đưa ngài đến”.

“Không cần, ta muốn tự tay đưa đồ cho nàng”, Hoàng Quân nhanh chân bước đi.

Thấy hắn rời đi vội vàng, Hoàng chủ quản phân phó bên người nhân viên, “Ngươi cũng theo sau Quân thiếu gia, nếu hắn cần gì hỗ trợ!”

“Dạ vâng”, nhân viên nhanh chóng đi theo.

“Ngươi đi tra một chút người kia tên gọi gì, lý lịch ra sao!”, Hoàng chủ quản phân phó tâm phúc bên người.

“Dạ vâng, ta sẽ liên hệ bộ phận nhân sự kiểm tra”. Tâm phúc nghe lệnh rời đi.

Hoàng chủ quản liên tưởng lại lời nói lúc rời đi của Hoàng Quân thiếu gia, hắn có một ý định.

Hoàng Quân đi lên tầng cao nhất, ra khỏi tháng máy.

Quen thuộc đi đến bàn thư ký. Một cô gái xinh đẹp đang ngồi trực.

Thấy hắn đến liền vội vàng đứng lên định chào hỏi.

“Suỵt”, Hoàng Quân ra thủ thế im lặng, nhỏ giọng nói, “Ta đến đưa cà phê cho giám đốc Bích Y, hai ly này cho ngươi và thư ký Quang Nhật”.

Thư ký tiếp nhận cà phê nói, “Cám ơn Quân thiếu gia, Tổng Giám Đốc Lý Bích Y đang ở trong phòng làm việc. Để ta đi thông báo giúp ngài”.

“Không cần, ta muốn tạo bất ngờ cho nàng. Ngươi cứ làm việc tiếp”, Hoàng Quân nghe vậy liền cản lại.

Thư ký khó xử, Tổng Giám Đốc rất nghiêm khắc trong công việc.

Nàng sợ bị trách phạt.

“Ngươi yên tâm, ta đến có công chuyện, nàng sẽ không trách phạt ngươi”

Thư ký đành gật đầu tiếp nhận, nàng cũng không dám thật làm khó Quân thiếu gia.

Hoàng Quân lúc này mới mang đồ theo, nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó tiến vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.

Trong phòng rộng rãi, trên tường bày rất nhiều kệ sách.

Gian phòng sạch sẽ, đơn giản, không có quá nhiều vật dụng trang trí. Nhưng mỗi kiện đồ đạc đều được thiết kế tinh xảo, chất liệu xa hoa.

Giữa phòng là một bàn làm việc lớn, một cô gái đang ngồi chăm chú cầm đọc tài liệu, thỉnh thoảng ghi chép.

Nàng có mái tóc đen dài, làn da trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài.

Sống mũi cao, môi hồng đỏ thắm.

Hôm nay nàng mặc một bộ vest trắng dành cho nữ tính.

Khi làm việc, thần tình chăm chú, tư thái hiên ngang, trên người có một cỗ khí tràng lạnh lùng tháo vát do nhiều năm cầm lái tập đoàn dưỡng thành.

Hoàng Quân tiến đến, nhưng nàng ánh mắt vẫn không thay đổi, chăm chú vào công việc.

Lông mày nàng hơi nhíu lại, dường đang đang gặp vấn đề khó nghĩ.

Hắn cũng không có làm phiền nàng, để đồ uống và bánh một bên bàn, tiện tay cầm lên một quyển sách trên tủ, đôi mắt thì lại tập trung nhìn mỹ nữ.

Qua hơn mười phút thấy nàng vẫn không có dấu hiệu dừng công việc. Hoàng Quân mới bất đắc dĩ bỏ sách xuống, cầm đồ ăn đưa đến bên bàn làm việc.

“Bích Y, ta mang cà phê và bánh đến cho ngươi ăn sáng a. Buổi sáng nên ăn sáng đúng giờ mới tốt cho bao tử”.

Lý Bích Y vẫn chăm chú vào văn kiện, đầu không ngẩng lên, ngữ khí xa cách nói, “Ta không phải nói với ngươi, trong lúc ta làm việc không cần đến làm phiền sao?”.

"Tất nhiên ta có chính sự cần bàn với ngươi a! Thuận tiện biết ngươi chắc chắn chưa ăn sáng nên mua cho ngươi”, Hoàng Quân tặc cười đáp lại.

Hắn biết tính tình của nàng nên đã có chuẩn bị công sự trước khi đến, nếu không chắc chắn sẽ phải xám xịt đi về.

“Ngươi không phải vẫn muốn quảng bá cho dòng xe ô tô mới ra mắt của tập đoàn Lam Thiên sao?”, hắn thần bí lấy ra một tờ danh thiếp đặt lên bàn.

Lý Bích Y nghi hoặc nhìn qua trên danh thiếp tên, “Alexandro Patro? Đây là ai?”

“Một tay đua xe ô tô rất có tiếng trong giới chơi xe. Lam Thiên nếu muốn quảng bá ô tô của mình ra nước ngoài, ta đề nghị có thể mời hắn hợp tác làm đại sứ hình ảnh”.

….

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.