Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi đấu

Tiểu thuyết gốc · 2102 chữ

Tác giả: gakobitmiss

Sáng thứ bảy, hiếm thấy được trời xanh nắng vàng.

Diệp Phong rất sớm đã có mặt ở trường quốc tế Việt Lạc.

Ngôi trường có diện tích hơn 2000 mét vuông, toạ lạc ngay trung tâm Quận 10. Cơ sở vật chất hiện đại.

Đầy đủ từ phòng học, các phòng bộ môn Âm nhạc, Hội họa, Studio, phòng thí nghiệm, cho đến hồ bơi, sân bóng, nhà thể dục.

Hắn đã hẹn với Tiêu Tuấn sẽ đến cỗ vũ.

Có lẽ vì hôm nay có tổ chức thi đấu, rất nhiều phụ huynh cũng có mặt tại trường.

Đâu đâu cũng có thể thấy được các loại xe ô tô sang trọng, Mex, BMM, Auda, Bentlo…

Hắn còn để ý thấy vài chiếc xe hiệu Dạ Vũ, đây là khoản xe con mới ra mắt của tập đoàn Lam Thiên, được sản xuất tại Việt Quốc.

Kiểu dáng đẹp mắt vì thế ở trong nước có một nhóm người ủng hộ.

Học phí trường này hàng năm tính bằng tiền tỉ, phụ huynh học sinh chắc chắn đều có điều kiện khá giả.

Diệp Phong đi giày thể thao, quần áo trên người đều là hàng vỉa hè.

Đây là mẹ hắn mua cho hắn vào năm ngoái.

Nếu là trước đây, hắn sẽ cảm thấy chút tự ti, nhưng hiện tại không giống.

Hắn sở hữu siêu năng lực, dù không quá cường đại, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy mình đặc biệt.

"Người ta có tài sản, còn ta có tài năng", Diệp Phong tự mình sung sướng.

Sau khi gọi điện thoại hỏi Tiêu Tuấn vị trí, Diệp Phong lơ ngơ tìm đường đến khu nhà thể dục.

"Đường đi hoa cả mắt, đúng là không giống với trường học công".

Diệp Phong còn nhớ thuở nhỏ đi học ở quê nhà, trường học có ba dãy lớp học, mỗi dãy hai tầng, giữa trường là sân rộng.

Kiến trúc đơn giản, tường vàng ngói đỏ, nhìn một cái là thu hết cả khuân viên trường vào tầm mắt.

Trường quốc tế Việt Lạc đối với hắn thật giống như một tòa mê cung.

Mất hơn mười phút, cuối cùng cũng tìm tới khu nhà thể dục.

Bên trong là một sân bóng rổ rất rộng.

Trên khán đài lúc này đã chật ních người, có cả người lớn và học sinh.

Người lớn chủ yếu là phụ huynh . Khu ghế gần sân thi đấu thì là nơi các học sinh ngồi cổ vũ.

"Xin lỗi, cho qua, cho qua". Diệp Phong cố gắng lách người tiến lên khán đài.

Chọn một ghế ngồi còn trống, hắn chú ý quan sát bên dưới.

Bên dưới sân, các tuyển thủ đang tự do làm nóng người.

Hôm nay có bốn đội chia cặp thi đấu, hai đội thắng sẽ tiến vào chung kết tranh giải nhất.

Ánh mắt hắn rất tốt, dễ dàng nhận ra Tiêu Tuấn.

Hôm nay tiểu mập mạp mặc quần đùi đen áo thun xanh.

Trên mắt còn đeo kính thể thao bảo hộ. Nhìn còn khá ra dáng tuyển thủ.

Hắn lẳng lặng đứng ở trong góc, một mình khởi động, bộ dáng ỉu xìu, thỉnh thoảng nhìn về khán đài tìm kiếm.

Diệp Phong hướng hắn vẫy tay gọi, "Tiêu Tuấn, ta ở đây".

Khán đài khá ồn ào, nhưng cách sân không xa. Tiêu Tuấn nghe thoáng thấy có người gọi tên mình liền nhìn lên.

Rất dễ dàng từ trong đám người nhận ra Diệp Phong.

"Thầy Phong!!!", hắn vui mừng vẫy tay đáp lại.

Trên khuôn mặt mập mạp lúc này mới hiện lên nụ cười, động tác cũng nhiệt tình hơn.

Diệp Phong khua nhẹ nắm đấm, tỏ ý cổ vũ. Hôm nay, có thể hắn chính là khán giả duy nhất cổ vũ cho Tiêu Tuấn.

Tiểu mập mạp Tiêu Tuấn cũng làm một thủ thế OK đáp lại hắn.

"Cố lên Văn Trác, đụng ngã hết đối thủ của ngươi, nghiền nát bọn hắn", bên cạnh Diệp Phong vang lên một giọng nam ồm ồm.

Hắn mới để ý bên cạnh hắn có một nam nhân cao to mặc áo thun đen, cơ bắp lực lưỡng, râu quai nón trên mặt phát triển.

Thấy Diệp Phong nhìn sang, hắn rất tự hào chỉ dưới sân, "Thấy được em trai ta sao, chính là tên cao lớn nhất trên sân".

Nhìn về phía hắn chỉ, Diệp Phong mới để ý dưới sân, trong đám tuyển thủ có một người cực kỳ nổi bật.

Chiều cao của hắn phải tới 1m75, hình thể to lớn, so với xung quanh đồng đội đều phải cao hơn một hai cái đầu.

"Ăn gian, đây không phải học sinh lớp sáu thi đấu sao?", Diệp Phong kỳ quái hỏi.

"Hắn chính là học lớp sáu," nam nhân cao to đương nhiên nói, "Có phải hay không rất ngưỡng mộ? Ta đã giúp hắn rèn luyện cơ bắp, chỉ cần ném trúng đảm bảo đám nhóc con kia đổ như rơm rạ".

"Vị đại ca này, hắn vẫn là trẻ con, rèn luyện cơ bắp không tốt cho thân thể", Diệp Phong có chút không chắc chắn lắm nhắc nhở hắn.

Nếu hắn còn tính là trẻ con.

"Trong thể thao sức mạnh chính là vua. Cơ bắp mới là thứ nam nhân theo đuổi", hắn phối hợp gồng lên hai bắp tay, biểu diễn từng khối cơ của mình.

Diệp Phong rùng mình, "Tên này không có sở thích kỳ quái gì đi".

Trân sân, các tuyển thủ đều đã trở về lại vị trí ngồi của đội mình.

Trận đấu đầu tiên sắp bắt đầu. Sau màn giới thiệu, hai đội đầu tiên ra sân chào khán giả mở màn.

Đội của Tiêu Tuấn thi đấu trận thứ hai.

Dodgeball (ném bóng hay bóng né) là một môn thể thao mới du nhập vào Việt Quốc những năm gần đây.

Luật chơi đơn giản dễ hiểu, khi trọng tài bắt đầu trận đấu, cả hai đội sẽ cùng xông lên giữa sân cướp bóng về cho đội mình.

Phương thức chơi là loại dần đối thủ, người chơi có được bóng cần ném bóng trúng đối thủ, nếu đối thủ bị ném trúng sẽ bị loại, còn nếu đối thủ chụp được bóng thì người ném bị loại, đồng thời một đồng đội sẽ được cứu vào sân.

Đội nào bị loại hết tất cả thành viên trước sẽ thua.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phong xem tranh tài trực tiệp môn thể thao này. Hắn cũng cảm thấy mới lạ.

Mỗi đội có sáu tuyển thủ trên sân của mình. Ở đường kẻ giữa sân cũng đặt vào sáu trái bóng mềm, ba bên trái, ba bên phải.

Trên khán đài các phụ huynh nhiệt tình cổ vũ cho con cái nhà mình.

"Tiểu Thần cố lên!!"

"Hàn Nha cố lên!!"

Nam nhân râu quai nón cũng ra sức, "Văn Trác cố lên! Cho bọn hắn biết thế nào là nam nhân chân chính!".

Hai bên tuyển thủ đều đã chuẩn bị vào vị trí. Trọng tài chính thổi còi ra hiệu trận đấu bắt đầu.

"Tuýt!!!!"

Mỗi đội rất nhanh cử ra hai người nhanh nhẹn nhất ở cánh phải, tiến lên cướp lấy bóng.

Vừa lấy được bóng, bọn hắn liền chuyền về cho đồng đội phía sau, hoặc là chú ý quan sát đối thủ, chuẩn bị tránh né.

Tiêu Tuấn không thi đấu, nên Diệp Phong cũng tạm ngồi xuống quan sát.

Trên sân thiếu niên Văn Trác cực kỳ nổi bật.

Thân hình hắn cao lớn, nhưng động tác không hề chậm.

Nhất là lực ném bóng mạnh, các đồng đội đều cố ý cướp bóng đưa cho hắn tấn công.

Đối thủ bị hắn ném trúng, í ới gọi liên tục, chắc hẳn bị đau không nhẹ.

Quả bóng ném khá mềm, không thể gây ra thương tích, nhưng bị ném trúng ở tốc độ cao, bị đau là không tránh khỏi.

Đúng như dự đoán, đội của Văn Trác nhờ vào hắn mà dễ dàng chiến thắng cả hai hiệp đấu.

Trận đấu tiếp theo chính là đội Tiêu Tuấn ra sân. Đội hắn mặc áo xanh, đối thủ mặc áo trắng.

Trọng tài thổi còi vang, trận đấu bắt đầu.

Tiêu Tuấn ngoan ngoãn đứng ở cuối sân bên mình không nhúc nhích.

Có vẻ như nhiệm vụ của hắn được giao duy nhất chính là cố gắng cách xa đối thủ nhất có thể và né bóng.

Diệp Phong rõ ràng thấy được tiểu mập mạp tuy thân hình không tính nhanh nhẹn, nhưng phản xạ còn rất tốt.

Mập mạp này né tránh biên độ không lớn, hạn chế di chuyển nhiều, để tránh tiêu hao thể lực và mất trọng tâm.

Hắn chăm chú quan sát đối thủ, nhếch cái mông nhỏ, nghiêng người trái phải tránh né.

"Tốt, biết phát huy thế mạnh của chính mình", Diệp Phong thầm khen.

"Ha ha, ngươi nhìn tên nhóc mập kia, hắn lắc mông thật buồn cười", tên râu quai nón chỉ tay chế giễu Tiêu Tuấn.

"Nói xấu người khác trước mặt người quen của hắn là không hề lễ phép", Diệp Phong ngữ khí không khách khí.

"Ngươi là gì của hắn a?"

"Ta chính là anh họ của hắn".

"Thật trùng hợp, em trai của hai chúng ta đều thi đấu hôm nay".

"Có khi còn có cơ hội gặp nhau ở trận chung kết đây".

"Vậy thì chưa chắc, ta thấy mập mạp này không chừng phải thua ở trận này".

Diệp Phong cũng khá lo lắng.

Nhìn tình hình hiện tại, Tiêu Tuấn cũng không phải là tuyển thủ mạnh trong đội.

Đúng như hắn nghĩ, một lát sau Tiêu Tuấn vừa né được một trái bóng, thân hình chưa kịp điều chỉnh lại.

Đối thủ bắt được cơ hội, một trái bóng khác ngay lập tức bay tới, đập vào vai hắn.

Tiểu mập mạp bị loại.

Rất nhanh đội của hắn chỉ còn một người cuối cùng, đối thủ còn đến bốn người.

Tuyển thủ cuối cùng cực kỳ linh hoạt, một mình hắn đối mặt với bốn người, nhưng không hề hoảng hốt.

Hắn hai tay cầm hai trái bóng, dùng mặt bóng che chắn, lúc thì né tránh, lúc thì dùng bóng trong tay đẩy ra bóng bay tới.

Kiên trì loại thêm hai đối thủ.

Cuối cùng mới bị hai người còn lại hợp lực, dồn về góc sân, hết không gian di chuyển, bị bóng ném trúng.

Trận đấu có hai hiệp, mỗi hiệp hai mươi phút. Rất nhanh hiệp một đã kết thúc.

Đội của Tiêu Tuấn bị dẫn trước với tỉ số 2-7.

"Ha ha, ta đã nói, mập mạp kia chắc chắn sẽ thua", tên râu quai nón cười nói, "trò chơi này yêu cầu sự tập trung và phản xạ rất cao, hình thể của hắn quyết định hắn không có quá nhiều ưu thế".

"Ngươi cũng chơi bóng né?", Diệp Phong thấy hắn có vẻ khá hiểu về môn này.

"Đương nhiên, trường học chúng ta cũng có môn này. Chính ta còn huấn luyện cho em trai mình", nói đến sở trường của mình, nam nhân rất hăng hái, "Hôm nay hắn chắc chắn sẽ cầm giải nhất".

"Cũng chưa chắ, trong thể thao, chuyện gì cũng có thể xảy ra". Diệp Phong bất bình thay Tiêu Tuấn.

"Hai chúng ta cá cược nhỏ một phát như thế nào?"

"Lại là cá cược? Sao nhiều người thích cá cược với ta như vậy?", Diệp Phong thầm nghĩ.

Hắn không nhịn được tò mò hỏi, "Cá cược như thế nào?".

"Nếu em trai ta vô địch, ngươi chỉ cần thua ta năm triệu. Còn nếu em trai ngươi vô địch, ta bồi ngươi mười triệu", tên râu quai nón rất có thành ý đề nghị, "không đáng bao nhiêu tiền, vui là chính".

"Năm triệu mà không đáng bao nhiêu? Đồ nhà giàu !!!", Diệp Phong nhổ nước bọt trong lòng, "báo cho ngươi ngạc nhiên, trong túi ta còn không có tới hai trăm ngàn đồng".

Nếu thắng hắn có thể lấy mười triệu a! Diệp Phong tiếc nuối thèm thuồng.

"Nhưng Tiêu Tuấn thật sự không thể… Ai, khoan đã !!", Diệp Phong nảy ra một ý hay.

Hắn có năng lực tăng cường suy nghĩ đây, nếu lợi dụng tốt hoàn toàn có thể giúp Tiêu Tuấn chiến thắng.

"Được thôi, ta đồng ý cá cược".

...

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.