Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh

Tiểu thuyết gốc · 1774 chữ

Chương 3. Học sinh

Tác giả: gakobitmiss

Bên trái phòng khách là cầu thang lên lầu.

Quẹo phải đi theo hành lang đến trước một căn phòng.

Hầu hết cửa trong nhà đều lấy màu gỗ nâu làm phong cách chủ đạo.

Riêng cửa của căn phòng này lại sơn màu xanh da trời, trên cửa còn có một số hình vẽ màu nguệch ngoạc.

“Cốc cốc”, cô Sáu nhẹ nhàng gõ cửa, “Tiêu Tuấn, cô Sáu đây, ta mời gia sư đến dạy kèm, ngươi mau mở cửa ra nào!”

Trong phòng trằm mặc chốc lát, sau đó vang lên một giọng nói trẻ con, “Ta không cần gia sư”.

Cô Sáu có chút áy náy nhìn Diệp Phong, “tiểu Tuấn tuy có chút bướng bỉnh nhưng hắn rất là hiểu chuyện”.

Nàng hướng về trong phòng nói, “Để khách nhân ở bên ngoài chờ là không lễ phép, ta đi vào nhé”. Sau đó đẩy cửa phòng tiến vào.

Diệp Phong theo cô Sáu tiến vào phòng.

Trong phòng cũng lấy màu xanh da trời làm chủ, giữa phòng đặt một chiếc giường nhỏ, góc phòng đặt một chiếc bàn học và một đài máy tính cao cấp.

Tủ trên tường trưng bày rất nhiều mô hình đồ chơi lắp ghép, tầng dưới còn có một chiếc xe điều khiển.

Một đứa bé đeo kính cận đang ngồi trên bàn học nhìn chằm chú vào màn hình máy tính.

Hình thể của hắn hơi mập, trên người còn mặc bộ đồng phục đi học chưa thay ra.

Diệp Phong nhận ra hắn đang tập trung chơi Trò Chơi Vương Giả, tiếng click chuột liên tục vang lên, tay trái đặt trên bàn phím gấp rút loạn đánh.

Hai người tiến đến hình như ảnh hưởng đến sự tập trung của hắn, nhân vật của hắn bị đánh bại, màn hình biến thành màu xám.

“Cô Sáu, ta đã nói với ngài là ta có thể tự mình làm bài tập. Ta không muốn học thêm nữa!”. Nhân vật bị đưa lên bảng đếm số khiến đứa bé cho chút cáu kỉnh.

Hắn quay đầu lại nhìn, trong giọng nói của hắn lại mang chút làm nũng với cô Sáu. Nhìn ra được rằng hắn rất tôn trọng người giúp việc của mình.

“Tiêu Tuấn, nếu lần này ngươi thi thành tích vẫn không tốt, giáo viên sẽ tìm đến phụ huynh. Tới lúc đó cha ngươi sẽ rất không vui”. Cô Sáu nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Tiêu Tuấn vừa mới còn bướng bỉnh, rõ ràng xìu xuống khi nhắc tới cha của mình.

Tiểu mập mạp có chút hậm hực khoanh tay, xoay người lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không nói.

Thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, Diệp Phong lúc này lên tiếng điều hòa, “Chào ngươi Tiêu Tuấn, ta là Diệp Phong.

Chúng ta chỉ cần tranh thủ sớm làm xong bài tập hằng ngày, xong càng sớm thì thời gian rảnh còn lại đều có thể chơi”.

Theo hắn thấy, chương trình học hiện hành dành cho học sinh thực sự quá dày đặc.

Một học sinh thường phải học buổi sáng và chiều ở trên lớp từ thứ hai đến thứ bảy.

Ngoài ra còn phải học thêm ngoại ngữ, năng khiếu, thể dục….

Chưa kể một số đứa trẻ còn cần phải học phụ đạo, nếu thành tích các môn không tốt.

Gần như hầu hết thời gian trong tuần chúng đều phải dành cho việc học.

Nhớ lại thời của hắn trước kia, học sinh chỉ cần đi học một buổi mỗi ngày.

Còn được nghỉ nguyên ngày thứ bảy và chủ nhật.

Hắn nghĩ mỗi đứa trẻ trước mười lăm tuổi, đều cần dành nhiều thời gian hơn để vui chơi, hoạt động thể chất, và dành cho gia đình.

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh chung của xã hội, hắn thật sự không có khả năng thay đổi được gì.

Một học sinh kém thường sẽ phải đối mặt với một đống áp lực từ bạn bè, nhà trường và cha mẹ.

Những lời chê bai và phàn nàn, thường khiến đứa trẻ cảm thấy lạc lõng và buồn tủi.

Trong đầu hắn đã vạch ra một vài phương án khả thi, để giúp Tiêu Tuấn có thể nhanh hơn tiếp thu kiến thức và theo kịp với lớp học.

Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Tuấn trở nên tinh thần hơn một chút, hắn quay đầu nhìn Diệp Phong, “Thật chứ?”

“Đương nhiên là thật, nếu ngươi có thể làm hết bài tập trong một giờ, vậy một giờ còn lại có thể tùy ý chơi”.

Trên gương mặt tròn của mập mạp Tiêu Tuấn tỏ vẻ ngơ ngác.ơ

Đây là lần đầu tiên có người nói vắn hắn, học tập tốt sẽ được chơi nhiều hơn.

Trước đây khi cô Sáu yêu cầu hắn học bài mỗi tối, hắn đều là nghĩ mọi biện pháp lười biếng cho qua hết giờ học.

Mong chờ mòn mỏi từng giây kết thúc, để được chơi trò chơi.

Hắn thật sự rất chán ghét làm bài tập. Hứng thú chỉ nằm ở trò chơi.

Nhưng nếu như hắn có thể dùng càng nhanh hơn làm xong bài tập và được chơi game nhiều hơn, thì cũng thật là không tệ.

“Nhưng nếu trong giờ học mà ta vẫn không làm xong bài tập, vậy chẳng phải là vẫn sẽ không được chơi sao?”. Hai mắt Tiêu Tuấn híp lại.

Đứa bé này vẫn rất tỉnh táo. Dù trước mặt là một chuyện rất dụ hoặc, hắn vẫn có thể rất nhanh phản ứng lại.

“Vậy còn phải xem là ai, nếu như người khác ta không chắc chắn.

Nhưng ta tin tưởng ngươi có thể rất tốt làm xong bài tập trong thời gian cực ngắn”.

Lúc nãy Diệp Phong đã để ý quét qua màn hình máy tính, tỉ số trong trò chơi của hắn rất cao.

Trước đây khi còn học đại học, Diệp Phong cũng từng chơi trò chơi này.

Chỉ là từ năm cuối phải chuẩn bị cho tốt nghiệp, đến sau này tốt nghiệp phải tìm việc làm, khiến hắn không còn nhiều hứng thú chơi nữa.

Đây là một trò chơi trực tuyến yêu cầu phản xạ nhanh, khả năng tính toán và hiểu biết tốt về các nhận vật trong đó, mới có thể chơi giỏi.

Người chơi thường sẽ phải dành nhiều thời gian luyện tập từng nhân vật, học thuộc các kỹ năng và thuộc tính.

Để khi vào trận đấu đồi đầu với đối thủ, có thể chiếm được ưu thế và đánh bại đối phương.

Nhân vật Tiêu Tuấn vừa chơi có độ khó rất cao, mà hắn lại có thể sử dụng và đạt tỉ số tốt.

Chứng tỏ hắn có khả năng học hỏi và tính toán tốt, cũng như có kiên trì luyện tập.

Tất nhiên là nhiều người nghĩ rằng chỉ cần dành nhiều thời gian chơi là kỹ năng sẽ đương nhiên lên cao.

Đây là một quan điểm khá sai lầm, thực ra giữa trò chơi và việc học có rất nhiều điểm giống nhau.

Đều cần phải có quá trình tìm hiểu, học hỏi và rèn luyện hằng ngày để ngày càng giỏi hơn.

Hai điểm khác biệt lớn nhất có thể kể đến chính là:

Thứ nhất là sự hấp dẫn, thường thì các trò chơi được xây dựng hấp dẫn hơn, khơi gợi nhiều hứng thú từ trẻ con hơn là việc học ở trường lớp.

Khiến trẻ dễ dàng tập trung và theo đuổi.

Điều khác biệt thứ hai cũng thường khiến phụ huynh và nhiều người đánh giá thấp việc chơi game của trẻ.

Là các kiến thức và kỹ năng trẻ học được từ trò chơi thường là hư cấu, không có khả năng áp dụng vào thực tế giống như kiến thức trong sách vở.

Tuy vậy, Diệp Phong cho rằng kỹ năng như tự học hỏi, khả năng tính toán, tìm kiếm giải pháp, phân tích tình huống... học được từ trò chơi là hoàn toàn hữu ích.

Tiêu Tuấn học kém không phải vì hắn không thông minh.

Chỉ là hắn không có hứng thú với việc học, nên kiến thức từ nhà trường đều không được hắn tiếp nhận vào não bộ.

Nếu có thể khiến hắn có hứng thú hơn, Diệp Phong tin rằng hắn sẽ dễ dàng hoàn thành yêu cầu.

“Đây là lần đầu tiên có người nói tin rằng ta có thể học tốt”. Tiêu Tuấn có chút không tin

Vì từ nhỏ đã không hứng thú với học hành, Tiêu Tuấn đã quen với việc thầy cô và người thân phàn nàn về hắn.

Mỗi khi điểm thấp, không ai động viên, mà thường lấy hắn ra so sánh với những bạn học tốt hơn.

Lấy đó làm gương muốn hắn noi theo.

Hắn mới không muốn noi theo.

Diệp Phong nhận thấy ánh mắt của Tiêu Tuấn đã có chút dao động, nhưng vẫn còn chưa đủ.

Mập mạp lại không nói gì nữa mà quay đầu nhìn về phía máy tính, tiếp tục chơi trò chơi của mình.

“Cô Sáu ngài cứ yên tâm giao Tiêu Tuấn cho ta, hắn rất thông minh, ta sẽ giúp hắn đạt thành tích tốt trong kỳ thi tới”.

Biết rằng hắn đã không còn kháng cự như trước nữa, Diệp Phong nói với cô Sáu. “Trời không còn sớm, ta không làm phiền nữa. Ngày mai ta sẽ quay trở lại bắt đầu công việc”.

Cô Sáu có chút cảm kích đối với Diệp Phong, “Cám ơn ngươi, để ta đưa ngươi xuống nhà”.

Ra tới cổng, Diệp Phong chào tạm biệt, sau đó đi ra khỏi tiểu khu.

Hắn cũng đã từng ở độ tuổi của Tiêu Tuấn, nên có thể hiểu được chút ít suy nghĩ của đứa bé kia.

Cha mẹ thường xuyên vắng nhà, ít quan tâm đến.

Hầu hết thời gian đều là gắn bó với người giúp việc của mình.

Tiêu Tuấn rất thân thiết với cô Sáu. Hắn vừa bướng bỉnh muốn làm theo ý mình, lại không muốn làm cô Sáu thất vọng.

Đứa bé này nếu có thể có thành tích học tập tốt hơn và có thêm nhiều bạn bè, hắn sẽ có nhiều niềm vui hơn.

Không như hiện tại chỉ muốn ở trong phòng của mình và chăm chú vào trò chơi.

Trời đã tối, Diệp Phong tranh thủ bắt chuyến xe buýt trở lại phòng trọ.

...

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.