Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập kích

Tiểu thuyết gốc · 2360 chữ

Chương 4: Tập kích

Tác giả: gakobitmiss

Buổi tối, mây đen che kín bầu trời.

Từng mảng , từng mảng mây như muốn đè ép sập xuống.

Một đạo anh chớp xoẹt qua, chia đôi bầu trời đêm, theo sau là tiếng sấm rền vang.

Xa xôi tinh không, một đoàn vệt sáng đang từ từ tiến tới gần.

Đó là một đoàn mưa sao băng.

Từng viên sao băng vượt qua bầu khí quyển, chúng ma sát với không khí, để lại phía sau một vệt sáng.

Một đám thiên thạch có kích thước nhỏ hơn bỗng tách ra đoàn sao băng, bay về phía các nơi trên Trái Đất.

Trong đó một viên thiên thạch xuyên qua tầng mây sét.

Toàn thân nó bốc cháy, kích thước nhỏ dần đến còn chừng quả bóng.

Quỹ đạo của nó khác thường, dường như có mục đích rơi về phía một khu công trường vắng vẻ.

Thiên thạch va chạm với một đống cát, làm văng tung tóe, hình thành một hố nhỏ.

Một viên hình thù bất quy tắc thiên thạch bị nung nóng đỏ, nằm ở trung tâm hố.

"Rắc".

Bỗng nhiên ở giữa thiên thạch tách ra một đạo khe hở.

Một dòng chất lỏng chảy ra, tràn lên bề mặt thiên thạch làm nhiệt độ của nó giảm dần.

Từ trong khe hở, một chiếc xúc tu dò xét ra ngoài.

Cảm nhận được xung quanh không có nguy hiểm, một sinh vật hình thù kỳ quái tách ra khe hở bò ra ngoài.

Trên bầu trời tia chớp thỉnh thoảng hiện lên, ánh sát rọi sáng cả bầu trời.

Lúc này có thể thấy rõ, sinh vật kích thước không lớn, nhìn như một kỳ nhông da trơn quái dị.

Cái đuôi ngắn ngủn, bốn chân ngắn bò trên mặt đất.

Trên đầu nó mọc ra chín cái thô ngắn xúc tu.

Cơ thể nó màu hồng nhạt. Nhìn kĩ lại thấy như có ánh sáng xuyên qua thân thể, bên trong không hề có cơ quan gì.

Chân của nó như chân tắc kè, năm đầu ngón chân phình ra, phía trên có lông tơ siêu nhỏ, giúp nó dễ dàng bò lên kiến trúc xung quanh.

Chín cái xúc tu thô nhỏ quanh đầu nó không ngừng chuyển động, cảm nhận xung quanh hết thảy.

Trên mỗi cái xúc tu còn che kín những sợi lông tơ đang không ngừng nhúc nhích.

Những chiếc xúc tu này có thể tự mình kéo dài ra thành những sợi mỏng hơn, bám vào phía tường đối diện, giúp nó dễ dàng di chuyển từ nơi này sang nơi khác.

Nó linh hoạt đu lên chỗ cao của một tòa nhà, sau đó biến mất trong bóng đêm.

Trong không khí ngày càng ẩm và lạnh.

Trên đường dòng xe cộ hối hả chạy trốn trước khi cơn dông sắp tới.

“Dự báo thời tiết tối nay trời nhiều mây. Có thể có mưa vài nơi, trong cơn mưa đề phòng sấm chớp xảy ra, người dân cần chú ý an toàn khi ra đường”.

“Tối nay có thể sẽ có hiện tượng mưa sao băng thấy được ở 1 số nơi…”

“Động đất xảy ra ở phía Nam Alisia”

“….”

Trên đường Diệp Phong trở về, từ màn hình tivi ven đường, truyền đến tiếng tin tức.

Lại một mùa mưa sắp tới ở Sài Thành, mùa này trời sẽ mát hơn, nhưng sẽ có nhiều cơn mưa kéo dài.

Dông tố kèm sấm chớp thường sẽ xảy ra mỗi khi chuyển mùa.

Trong một đến hai tháng tới sẽ cần chuẩn bị áo mưa mỗi khi ra đường.

Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo hơi lạnh, khiến Diệp Phong rụt cổ một cái.

"Ta cần tranh thủ về nhà trước khi mưa xuống".

Hắn ghé tiệm bánh mì ngay gần trạm xuống, vội vàng mua bữa tối.

Từ đây về tới phòng trọ của hắn còn có một đoạn đường.

Phòng trọ của hắn nằm ở Quận 8, phía Nam thành phố.

Gần đó hơi vắng vẻ, bù lại giá phòng lại rẻ, ăn uống cũng tiện nghi.

Từ đây về tới còn có một đoạn đường phải đi bộ.

Bên đường là những khu công trường tòa nhà đang xây dựng rất lớn.

Quẹo vào hẻm nhỏ, đi thêm tầm năm mươi mét là tới chỗ ở.

Lúc này, Diệp Phong không biết rằng có một sinh vật bí ẩn vừa lúc đang di chuyển trên nóc nhà.

Các xúc tu trên đầu nó không ngừng đung đưa trong không khí.

Một con kỳ nhông ngoài hành tinh linh hoạt di chuyển trên các nóc nhà.

Lúc này bỗng dưng nó ngừng lại, hướng về một phương hướng nhìn, dường như tìm thấy thứ gì đó.

Phía dưới con hẻm, có một người đàn ông mặc quần tây, áo sơ mi đang đi vào.

Trên mặt hắn có đeo kính cận, sau lưng còn mang theo một cái balo, trên tay mang theo một túi bánh mì.

Sau khi đánh giá vài giây, quái dị kỳ nhông bò tiến đến trên một đầu dây điện bắc ngang qua con hẻm.

Bốn chân của nó bám vào trên dây điện, chín cái xúc tu kéo dài, tỏa ra bốn phía.

Đầu mỗi xúc tu trở nên nhọn như kim đâm, sẵn sàng phục kích nhân loại phía dưới.

Diệp Phong không hề hay biết mình đã bị để ý tới.

Hắn chỉ muốn tranh thủ về nhà trước khi trời đổ mưa.

Trong hẻm nhỏ hơi tối, hai bên là thùng rác của các hộ gia đình.

Vài bóng đèn nằm rải rác bên dưới hiên nhà.

Nhiều lần đã đi về qua đây, nên hắn không có lo lắng gì nhiều.

Tâm tình còn rất tốt vì tạm thời tìm được việc làm thêm.

Đúng lúc này một ánh chớp sáng lên, chiếu sáng cả con hẻm.

Diệp Phong lơ đãng thấy một hình bóng chiếu lên mặt đường phía trước.

Cái bóng có hình thù một sinh vât, quanh đầu mọc đầy gai nhọn đang không ngừng tung bay.

Ánh sáng vừa lóe lên liền biến mất.

Hắn giật mình một cái, vô ý thức ngước đầu nhìn lên.

Đúng lúc này, hắn thấy một bóng đen từ phía trên lao xuống, nhắm thẳng về phía mình.

Những gai nhọn kia bắn ra đâm về phía hắn.

Diệp Phong vô ý thức nghiêng người, tránh qua một bên.

Bóng đen sượt qua sát bên người hắn.

Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa may mắn.

Nếu không phải vừa rồi đúng lúc ánh chớp xuất hiện, hắn đã bị bóng đen kia đánh trúng.

Dù không biết nó là cái gì, nhưng từ hình dáng đến xem chắc không phải là thứ tốt lành gì.

Tập kích thất bại, sinh vật kia không hề dừng lại.

Hai cái xúc tu bắn ra bám vào hai bên vách tường, sau đó kéo lấy thân thể của nó như một cây cung, bắn bản thân về phía Diệp Phong.

Lần này tốc độ quá nhanh, hắn chỉ kịp đưa tay phải ra chặn ngay trước mặt mình.

Nó đánh lên cánh tay hắn, bốn chân ôm chặt, xúc tu trên đầu nhanh chóng quấn quanh cánh tay.

Những sợi râu nhỏ trên xúc tu dính sát vào làn da.

Diệp Phong cảm thấy như có dòng điện chui vào cánh tay mình.

Tay phải lập tức tê dại, trong tay bánh mì rơi xuống đất.

Dưới ánh đèn mờ, Diệp Phong mới nhìn rõ bám trên tay mình là thứ gì.

Một con kỳ nhông da trơn quái dị đang ôm lấy tay phải hắn.

Trên đầu nó xúc tu quấn quanh cánh tay, dần dần tiến lên bờ vai hắn.

Theo phản xạ, Diệp Phong dùng tay trái bắt lại phần bụng của nó. Hắn muốn gỡ nó ra khỏi tay mình.

Trong lòng bàn tay trái truyền lại cảm giác có chút đàn hồi, làn da của nó rất dai và rít như bề mặt cao su.

Bị nắm chặt cơ thể, thân thể nó giãy giụa, xúc tu cũng đình chỉ tiến lên.

Diệp Phong cùng nó giằng co không dám thả lỏng một chút nào.

Hắn dùng hết sức bình sinh nắm chặt phần thân thể nhô ra của nó.

Lúc này, một cái xúc tu trong đó tách ra khỏi tay phải, hướng về phía tay trái quấn tới.

Diệp Phong có chút hối hận. Trước đó vì thoải mái mà đã xắn hai tay áo lên cao, để lộ ra cả hai bên cánh tay.

Chỉ cần xúc tu chạm vào làn da của hắn, tay trái rất có thể cũng sẽ bị vô hiệu hóa.

Lúc này không kịp nghĩ nhiều.

Theo bản năng, Diệp Phong chỉ có thể dùng vũ khí nguyên thủy nhất của giống loài để phản kích.

Hắn há to miệng, nhếch cao môi, rụt lại đầu lưỡi, hung ác cắn về phía vòi xúc tu đang lao tới.

Hai hàm răng cắn chặt vào xúc tu, cảm giác dai dai đàn hồi, Diệp Phong trong lúc nguy cấp dùng hết sức lực, hàm răng nghiến chặt cắn sâu vào.

Dù rằng không biết vì sao mình bị con kỳ nhông này tấn công.

Nhưng bản năng cảm nhận được nguy hiểm tới sinh mệnh, nổi dậy dũng khí trong lòng hắn.

“Reeeé”. Kỳ nhông quái dị đau đớn ré lên.

Nó đã bị đau, xúc tu nới lỏng, thân thể nó kịch liệt giãy dụa.

Diệp Phong nhân cơ hội nhả miệng ra, tay trái cầm nó, ném mạnh ra ngoài.

Kỳ Nhông Quái Dị đập vào bên tường.

Xúc tu của nó duỗi ra bám vào kiến trúc xung quanh ổn định thân hình.

Các xúc tu này rất linh hoạt, có thể giúp nó di chuyển, đồng thời có vẻ cũng rất nhạy cảm.

Hai mắt nhỏ của nó nhìn chăm chú nhân loại phía dưới.

Việc tập kích tưởng chừng rất dễ dàng thành công, lại bị thất bại trong gang tấc.

Đôi mắt nó trở nên hung ác.

Toàn thân Kỳ Nhông Quái Dị rung lên và bắt đầu phát sáng.

Từ trong thân thể nửa trong suốt có hồng quang hiện lên. Trên đầu xúc tu như có tia điện màu đỏ xoẹt xoẹt lưu chuyển.

Diệp Phong nuốt ngụm nước bọt. Bó dường như đã tức giận.

Thân thể hắn nhanh chóng làm ra phản ứng, “Tẩu vi thượng sách”.

Diệp Phong quay đầu chạy chối chết. Hắn cảm thấy không lành, thằng này muốn ra tuyệt chiêu với hắn.

Bốn chân nó bám trên tường, tám cái xúc tu bám vào tám phía, kéo căng thân thể của nó.

Cái xúc tu thứ chín nằm ngay đỉnh đầu nó thì ngắm thẳng về phía Diệp Phong.

Bốn chân buông ra, Kỳ Nhông Quái Dị như một tia chớp đỏ bắn về phía hắn.

Vừa lúc Diệp Phong ngoái đầu lại nhìn, thì nó đã cách hắn chỉ còn trong gang tấc.

Cái xúc tu thứ chín gần như chỉ cách ánh mắt hắn vài cm nữa.

Đúng lúc này, một đạo tia sét từ cao cao tầng mây giáng xuống.

Thời gian như đọng lại tại giây phút đó.

Dòng điện của tia sét lan truyền trong không khí, tê tê dị hưởng.

Kỳ Nhông Quái Dị toàn thân sáng hồng, khuôn mặt hung dữ. Các xúc tu tích đầy dòng điện đỏ ngòe xen lẫn xanh lam.

Diệp Phong ánh mắt hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, thân thể căng cứng. Lông tơ trên người nhiễm vào điện tích, tách tách dựng đứng.

Tia điện trên người quái vật là vũ khí giúp nó tê liệt con mồi.

Nhưng tại dưới trời dông sét, lại khiến nó trở thành mục tiêu của sấm sét.

Diệp Phong thật là quá xui xẻo, vừa bị sinh vật không biết từ đâu tới tấn công, thời khắc nguy cấp nhất còn bị sét đánh.

“Lần này tiêu thật rồi”.

Tất cả chỉ trong chớp mắt, tốc độ tia sét quá nhanh.

Vận tốc sét đánh trong không khí là 100.000 km/s.

Ngay khi xúc tu chạm đến Diệp Phong, tia sét đánh vào trên người Kỳ Nhông Quái Dị.

Ánh sáng trên người nó cấp tấp chuyển thành màu trắng xanh.

Dòng điện 126 triệu Vôn chạy khắp người nó, dập tắt nguyên bản trên người nó màu đỏ tia điện.

Làn da dẻo dai bên ngoài thân thể nó nhanh chóng cháy đen.

Dòng điện lan tràn từ quái dị kỳ nhông đến trên người Diệp Phong.

Thân thể hắn ngay lập tức cứng đờ, ý thức một mảnh trống không, hai mắt trắng xóa mất đi ý thức.

Tia sét chỉ đến trong tích tắc rồi tiêu tán.

Kỳ Nhông Quái Dị bí sét đánh toàn thân cháy đen, bay đập thẳng vào mặt Diệp Phong.

Cả hai cùng bay ra, rơi vào một bên đống rác.

Lúc này, Diệp Phong đã hoàn toàn bất tỉnh. Một cái xúc tu vẫn còn dính lấy trên mặt hắn,

Làn da trơn nhẵn của Kỳ Nhông Quái Dị hiện đã như vỏ cây khô bị cháy đen.

Bỗng nhiên làn da cháy đen nứt ra từng đạo vết rạn, một đoàn chất lỏng rút ra khỏi xác ngoài.

Đoàn chất lỏng nhanh chóng tụ lại, vặn vẹo một chỗ, mơ hồ hình dạng như một đầu kỳ nhông nhỏ.

Nó vẫn chưa chết.

Tuy nhiên thân thể nhỏ hơn một vòng, chỉ còn một phần ba lúc trước.

Không còn xác ngoài bảo vệ, nó như một cục slime lỏng lẻo, bất kỳ lúc nào cũng sẽ tan vỡ mất.

Đoàn chất lỏng kéo duỗi thân thể một cách khó khăn.

Nó bò lên mặt Diệp Phong, sau đó nhanh chóng kéo nhỏ cơ thể chui vào mũi của hắn.

Trời ngày càng tối hơn, mây đen mỗi lúc một thâm trầm.

“Tí tách”, những hạt mưa đầu tiên của mùa mưa rơi xuống.

…..

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.