Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn học

Tiểu thuyết gốc · 2358 chữ

Chương 07. Bạn học

Tác giả: gakobitmiss

“Bản chất trò chơi? Đó là cái gì?”, Tiêu Tuấn nghi hoặc hỏi.

“Bản chất của trò chơi chính là những con số và công thức tính toán”. Diệp Phong cố gắng dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích cho Tiêu Tuấn. “Trò đã từng chơi vị tướng Yosua chưa?”

“Dạ rồi, từ lúc nhân vật mới ra thì ngày nào ta cũng chơi. Nhưng mãi vẫn chưa thể thành thạo”. Tiêu Tuấn ỉu xìu trả lời.

“Không sao, đây là một nhân vật có độ khó rất cao. Ở đầu trận đấu, nhân vật này chỉ có một kỹ năng gây sát thương và một nội tại có sẵn. Trò có biết nội tại này là gì không?".

“Ta biết a, nội tại này giúp nhân vật có một lượng lá chắn nhờ di chuyển thường xuyên, nhưng không nhớ chính xác là bao nhiêu”.

“Chính xác là 115 lá chắn trong 2 giây, nếu đòn đánh của đối thủ gây ra 60 sát thương thì đồng nghĩa với sẽ đỡ được gần hai đòn đánh”. Diệp Phong hơi dừng lại nhìn về phía chăm chú lắng nghe Tiêu Tuấn.

Hắn biết cảm giác gặp được người có cùng sở thích với mình và trò chuyện một cách hăng say chăm chú quên cả thời gian là như thế nào.

Trước đây hắn và bạn học cũng đã từng có những chủ đề không bao giờ kết thúc khi nói về trò chơi với nhau.

“Vậy ta hỏi trò, nếu như trò có thể kích hoạt nội tại này 3 lần thì trò sẽ có tổng cộng bao nhiêu lá chắn?”.

“Một lần là 115, ba lần là….”, khuôn mặt mập mạp nhăn lại suy nghĩ.

“Đừng ngại, trò có thể lấy giấy bút ra tính”. Diệp Phong cổ vũ hắn.

“Ta còn để giấy bút ở trong cặp sách”. Tiêu Tuấn xấu hổ cười gãi đầu.

“Vậy còn chờ gì nữa không nhanh đi lấy ra”.

Nhìn Tiêu Tuấn hăng hái lục lọi tìm kiếm giấy bút, Diệp Phong trong lòng vui mừng.

Dù đã có chuẩn bị trước, hắn vẫn không chắc phương pháp của mình liệu có hiệu quả hay không.

Hắn biết theo cách này việc dạy học có thể sẽ mất thời gian hơn một chút. Nhưng nếu hứng thú của Tiêu Tuấn được xây dựng lên, tin rằng hiệu quả học tập sẽ ngày càng một đề cao.

“115 cộng 115 là 230, 230 cộng 115 là…”. Tiêu Tuấn chăm chú đặt bút tính.

“Tại sao trò không tính 115 nhân 3, mà lại dùng phép cộng ba lần?”.

“Ta sợ nhân sai, cộng sẽ dễ tính hơn”. Tiêu Tuấn cười đáp ngây ngô.

Diệp Phong thật không biết nói gì, đã gần cuối học kì lớp sáu mà đứa nhỏ này lại không dám dùng phép tính nhân vì sợ sai.

Hắn lắc đầu chỉ đạo Tiêu Tuấn cách làm tính nhân.

“Nếu đang trong trận đấu thì đối thủ đâu cho ta thời gian cầm bút cộng.

Để ta chỉ trò cách nhân nhanh… nhân bình thường thế này sẽ được 345… nếu tách ra thành 100 và 15 như thế này…như này sẽ dễ hơn tính ra 300 và 45 là 345… Trò đã hiểu chưa?”.

“Thưa thầy, ta hiểu một chút”, Tiêu Tuấn hơi xấu hổ.

"Không sao, chúng ta sẽ thực hành lần nữa....Hiểu rồi chứ?"

"Dạ, lần này ta hiểu rồi".

“Giỏi lắm, rất tốt”. Diệp Phong khen ngợi hắn, trẻ nhỏ luôn cần sự khích lệ từ người lớn.

Hắn khá hài lòng với kết quả này, chỉ cần đứa bé dành sự tập trung của mình vào việc học, tin chắc rằng mỗi đứa bé đều có thể học tốt.

Hắn tiếp tục hướng dẫn, “Vậy nếu đòn đánh của đối thủ là 60, chiêu thức của đối thủ gây thêm 90 sát thương, đối thủ đánh hai đòn và dùng một kỹ năng, vậy ta sẽ phải chịu bao nhiêu sát thương?”

"60 nhân 2 cộng thêm 90 bằng..."

Trong phòng việc học vẫn tiếp tục diễn ra thuận lợi.

…..

Hơn chín giờ tối, sau khi dạy kèm xong, Diệp Phong bắt taxi tới quán bar The Rock gặp mặt bạn học.

Hôm nay là lần đầu các bạn học tụ họp sau tốt nghiệp, hắn cũng không tốt từ chối.

Hắn hơi chút tiếc tiền, đã muộn nên phải đi taxi, thực không rẻ.

"Reng Reng", đang ngồi trên xe thì có điện thoại gọi đến.

Hắn thấy là số lạ, nhưng vẫn nghe máy.

"Alo, Xin chào, đây có phải là số điện thoại của ngài Diệp Phong không ạ?"

"Vâng, ta chính là Diệp Phong, xin hỏi ngài là".

"Xin chào Diệp Phong, ta gọi điện từ bộ phận nhân sự của Tập Đoàn Lam Thiên.

Xin mời ngài sáng mang đến văn phòng tập đoàn, tham gia buổi phỏng vấn trực tiếp"

"Đương nhiên được, sáng mai ta sẽ có mặt đúng giờ", Diệp Phong vui mừng đáp ứng.

"Vậy hẹn gặp ngài vào sáng mai, ngài có thể liên hệ quầy lễ tân để được hướng dẫn. Chúc ngài một buổi tối vui vẻ."

"Cám ơn ngươi".

Đây quả thật là một tin tức tốt!

Cơ hội này hắn đã chờ rất lâu.

Diệp Phong quyết định tối nay sẽ trở về sớm chuẩn bị cho ngày mai phỏng vấn.

Quán bar cách trường đại học cũ không xa, nên các bạn học mỗi lần tụ hội đều chọn ở đây.

Phần lớn khách hàng là nhân viên văn phòng và sinh viên, vì thế giá cả cũng khá hợp lí.

Diệp Phong rất ít uống bia rượu, vì thế cũng khá ít tham gia các cuộc tụ hội ăn nhậu của bạn bè.

Kẻ phá mồi luôn không phải quá được hoan nghênh.

Đi vào phía trong, âm nhạc ầm ĩ, người người nhộn nhịp.

Anh đèn mờ ảo, kèm theo khói vape thỉnh thoảng bay lên.

Không gian như thế này cộng thêm rượu cồn, rất dễ dàng để người ta thả lỏng ra bản thân, đắm chìm trong đó.

Tại khu vực ghế ngồi gần quầy bar, có một nhóm thân ảnh quen mắt đang ngồi cười nói vui vẻ.

Một người trong đó nhìn thấy Diệp Phong liền đứng lên vẫy tay gọi, “Diệp Phong bên này”.

Diệp Phong giơ tay lên tỏ ý đã thấy hắn.

Đó là bằng hữu tốt nhất của hắn Nguyễn Trung Thành.

Hai người là bạn học từ trung học, lên đại học cũng học cùng chuyên ngành.

Cũng chính là hắn giới thiệu công việc gia sư cho Diệp Phong.

“Diệp Phong, sao người tới muộn như vậy, chúng ta đều đang chờ ngươi”. Một người nam mập mạp, mặt mang tiếu dung bắt chuyện.

Mập mạp này tên Viên Hằng, là bí thư lớp, làm người năng nổ, hài hước, rất thích xã giao, cũng là bạn tốt của hắn.

“Ta hôm nay phải dạy kèm nên tới muộn, xin lỗi mọi người”. Diệp Phong xin lỗi đáp.

Hắn nhìn về phía các bạn học.

Hôm nay đến có mười lăm người, trong đó có hai nữ hơi lạ mặt, còn lại đều là bạn đại học của hắn.

Lớp đại học có hơn ba mười người, tụ tập mười ba người cũng đã khá là tốt.

Kể từ năm cuối đại học bắt đầu thực tập cuối khóa và chuẩn bị tốt nghiệp, thì lớp hắn đã rất ít khi tụ tập được quá mười người.

“Dạy kèm? Chẳng lẽ người vẫn chưa tìm được việc làm?”. Một nam có giọng nói có châm chọc hỏi.

Tóc tai hắn chải chuốt bóng loáng, trên người đều là hàng hiệu.

Tên hắn là La Cường, tính cách có chút khôn vặt, tham tài, hay thích khoe khoang.

Thoạt nhìn khá gian xảo, nhưng quen lâu sẽ nhận ra hắn cũng không xấu, chỉ là hay thói quen xỉa xói người khác.

Diệp Phong vì thế cũng không để trong lòng, “Ta vẫn đang tìm, thà chậm chứ không ẩu”.

“Ta khuyên ngươi cũng không cần quá kén chọn”. Khuôn mặt La Cường tự đắc, “Nếu ngươi không ngại ta có thể giới thiệu cho ngươi một vị trí tại công ty ta đang làm”.

“Đúng vậy, La Cường hiện đã làm chính thức ở công ty nước ngoài”.

“Nghe bảo lương tháng có hơn mười lăm triệu”,

Có bạn học phụ họa theo hắn.

“Mọi người cứ yên tâm, anh rể ta chính là làm quản lí ở công ty. Ta đều biết năng lực của các ngươi, việc khác không dám chắc, chứ giới thiệu đến phỏng vấn là hoàn toàn không có vấn đề.”

La Cường cũng không dám nói vẹn toàn.

Nhưng có cơ hội vào phòng vấn ở một công ty nước ngoài có đãi ngộ tốt, cũng đã là rất hấp dẫn với sinh viên ra trường.

Lời nói của hắn kích thích nhiệt tình của các bạn học, nhất là những người vẫn còn đang lo nghĩ tìm kiếm công việc.

.

Thế là mọi người nhao nhao chúc rượu hắn, “Chúc mừng La Cường bạn học, sau này còn phải làm phiền ngươi”.

“Dễ nói, chúng ta đều là bạn học”, La Cường đắc ý đáp ứng.

Trung Thành tiến về phía Diệp Phong nói với hắn, “Tên này vẫn thích khoe khoang như vậy”

“Không có gì, hắn cũng là muốn giúp đỡ các bạn học khác”, Diệp Phong cười đáp.

Bạn học có mặt tại đây đều là những người nhiệt tình vì bạn bè.

Không phải vậy cũng không cất công đến tham gia tụ họp. Nhất là sau khi đi làm, mỗi người đều bận rộn.

Lúc này Viên Hằng nhìn về phía hai nữ sinh lạ mắt giới thiệu, ”Diệp Phong đến sau nên chưa biết hai vị mỹ nữ này đi nha”.

“Giới thiệu với hai ngươi đây là Diệp Phong, bạn học của chúng ta”, sau đó nhìn về phía Diệp Phong nói, “Diệp Phong, hai vị mỹ nữ này là Thảo Nguyên và Ngọc Loan, đều là sư muội khóa dưới, các nàng cũng chuẩn bị đi thực tập”.

Diệp Phong nhìn về phía hai nàng, Ngọc Loan đeo kính, khuôn mặt tròn trĩnh, điềm đạm đáng yêu.

Bên cạnh Thảo Nguyên thì đúng thật sự là một đại mỹ nữ, dáng người cao gầy, tóc dài cột cao, mắt sáng có thần.

Nàng cho người ta cảm giác hoạt bát, năng động.

Mặc một chiếc quần jean ôm trọn đôi chân săn chắc thon dài, áo thun trắng ôm gọn vòng eo khỏe khoắn.

“Hai nàng đều là ở câu lạc bộ võ thuật, Thảo Nguyên còn là hội phó”. Viên Hằng giới thiệu.

Ánh mắt nhìn về phía Ngọc Loan rất là lấy lòng.

“Tên mập này lại dại gái rồi”. Diệp Phong nghĩ thầm, hắn nhìn ra được Viên Hằng có lẽ đang có ý tưởng với Ngọc Loan.

Đồng thời cũng ngạc nhiên, cô bé Thảo Nguyên này còn luyện võ, hèn chi dáng người rất tốt.

Sau khi check map kín đáo, hắn không quên chào hỏi, “Chào hai ngươi, ta là Diệp Phong, rất vui được gặp mặt”.

“Chào ngươi, chúng ta cũng rất vui được biết học trưởng”. Hai người thân thiện đáp lại.

Sau khi chào hỏi, mọi người lại bắt đầu trò chuyện nổi lên công việc. Diệp Phong cũng nhân cơ hội hỏi han tình hình của các bạn học.

Hắn cảm khái, trước đây mỗi lần tụ họp, mọi người thường hay nói về việc học, trò chơi, ăn uống linh tinh.

Hiện tại mới ra trường hơn sáu tháng, chủ đề đã biến thành công việc, tình hình kinh tế, thời sự.

Nhưng vẫn có thể thấy được La Cường và Thảo Nguyên luôn nằm trong chủ đề trò chuyện. Một người hiện đang có công việc tốt nhất, một người là đại mỹ nhân.

Diệp Phong cùng Trung Thành hai người bọn họ trong đám không quá nổi bật.

Đều xuất thân gia đình bình thường, hiện tại còn chưa có việc làm.

“Hai nàng theo La Cường đến, nói là muốn nghe chút kinh nghiệm thực tập và đi làm”. Trung Thành nói với Diệp Phong. “Hắn là đang theo đuổi Thảo Nguyên học muội”.

Diệp Phong nhìn thấy La Cường mỗi lần khoe khoang đều có ý nhìn trộm về phía Thảo Nguyên, nhưng vị học muội này có vẻ không quá để ý hắn.

“Cũng không phải chuyện của chúng ta. Ngươi tìm việc tới đâu rồi?”

“Vẫn chưa tìm được, ta dự tính nhận thêm vài lớp dạy thêm nữa. Dù gì cũng chưa có việc làm”. Trung Thành cũng như hắn, đều đang sầu não chuyện việc làm.

“Ta mới nhận được Lam Thiên mời phỏng vấn vào sáng ngày mai”. Diệp Phong chia sẻ tin tốt với bằng hữu, “Ngày mai ta còn phải dậy sớm đi phỏng vấn đây.”

“Tập đoàn Lam Thiên sao?”, Trung Thành ngạc nhiên lớn giọng hỏi lại. “Diệp Phong ngươi thật được đó.”

Các bạn học khác cũng nghe được hắn nói, nhất thời đều kinh ngạc.

“Lam Thiên nghe bảo tuyển vào rất khó”.

“Đúng vậy a, ta cũng nộp hồ sơ nhưng đều không có đáp lại”.

“Diệp Phong, ngươi thật cừ a”.

Diệp Phong xấu hổ đáp, “Chỉ là đến phỏng vấn, còn chưa biết có được nhận hay không”

“Vậy cũng đã là rất tốt”.

“Nghe bảo đãi ngộ ở đó cực cao, ta cũng muốn được làm việc ở Lam Thiên”

“Còn có thể gặp mặt mỹ nữ tổng tài trong truyền thuyết nữa”.

“Học trưởng, chúng ta có thể hỏi ngươi một chúng kinh nghiệm phỏng vấn sao”. Ngọc Loan hai mắt tỏa sáng, mong đợi hỏi hắn.

“Ta rất thần tượng vị kia nữ tổng tài, ngươi nếu gặp nàng nhất định phải kể cho ta biết”, Thảo Nguyên học muội hai mắt tinh tinh truy tìm thần tượng.

Bạn đang đọc Dạng Thức Tâm Trí sáng tác bởi gakobitmiss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gakobitmiss
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.