Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 228: Quỷ Tộc (3)

Tiểu thuyết gốc · 1655 chữ

Ầm! Ầm!

Một bức tường lớn cứ thế bị móng vuốt quét qua đổ sập xuống.

Ở trên không vực Đại Thanh có tới hàng chục con quái thú đang vây công một thiếu niên, thiếu niên linh hoạt di chuyển trên các nóc nhà nào thì lũ quái vật đập nát cả ngôi nhà ấy.

Bạch Khôi Nguyên nhảy lên phía trên một con quái, đường kiếm sắc bén ẩn chứa kiếm ý chém xuống chẻ đôi con đầu tiên, chém làm đôi bức tường dày phía sau nó.

Gào... Một con quái khác từ phía bên xông tới.

Bạch Khôi Nguyên ở trên không xoay người, dùng tay bám vào cánh tay con quái, tay phải xoay kiếm chém từ dưới lên cắt đi cái đầu lớn của nó.

Rầm!

Bạch Khôi Nguyên đạp lên xác của nó, lam y nhiễm máu đỏ tươi, mái tóc đen dài lung lay trong gió, hắn vẫn nhìn đám quái vật bằng ánh mắt vô cùng tự tin.

“Hắc Ngục,” sau tiếng quát, thân xác dưới chân Bạch Khôi Nguyên như tan thành cát bụi, liên kết với nhau tạo thành một pháp trận. Từ pháp trận đó, những thạch trụ mọc lên vây khốn hắn, thạch trụ vô cùng chắc chắn kết hợp với không gian kín khiến Bạch Khôi Nguyên không thể vung kiếm được.

“Gì thế này?” Bỗng phía trên Bạch Khôi Nguyên xuất hiện hai con quái.

“Hắc Hỏa.” Bọn chúng phun đạo hắc hỏa về phía Bạch Khôi Nguyên.

“Tạp Phong.” Con khác thì quét ra phong kỹ hợp kích với hắc hỏa khiến lực đạo công kích càng lớn hơn.

Đạo công kích càng tới gần, nhiệt độ xung quanh Bạch Khôi Nguyên càng lúc càng tăng. Đứng trước công kích mãnh liệt sắp tới mà mình không thể tránh né, Bạch Khôi Nguyên vẫn duy trì tâm thế bình tĩnh, hắn nhìn xung quanh để tìm ra điểm đột phá thì thấy trận pháp dưới chân mình.

Phong Quyền! Nắm đấm bao bọc bởi phong nguyên tố giáng xuồng trận pháp dưới chân. Gió xoáy sắc bén xoáy nát cả pháp trận, khiến các thạch trụ vỡ hết ra.

Trong đầu Bạch Khôi Nguyên vừa lóe lên một cái gì đó thì đạo hợp kích kia đã gần ngay trước mắt. Bạch Khôi Nguyên sử dụng thân pháp nhanh nhẹn nhảy lên không thoát chết trong gang tất.

Gào... Một con quái từ phía dưới phóng lên định tấn công thì Bạch Khôi Nguyên dùng chân đạp lên mặt nó, hắn xoay người mượn thế rút kiếm.

Toàn Phong Phá Toái!

Một cơn cuồng phong từ đường kiếm phóng ra. Đây không phải ngọn gió bình thường mà nó còn hợp kích với kiếm ý, khiến cho từng phong nhận bên trong sắc bén như dao.

Cuồng phong mang theo kiếm ý quét ngang qua đàn quái vật, từng con từng con thịt nát xương tan, nhục thân hóa thành vô số hạt bụi nhỏ li ti, máu thịt văng khắp nơi.

Bạch Khôi Nguyên đứng đó nhìn vào thanh kiếm trên tay mình. Vì không chịu nổi uy lực của một kiếm vừa rồi mà lưỡi kiếm nát thành tro bụi.

Hờ hờ... Từng tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ miệng Bạch Khôi Nguyên, trên trán lấm tấm mồ hôi mái tóc dài ướt sũng một mảng, đến cả tay cầm kiếm cũng rỉ nước. Những động tác kia là xuất phát từ bản năng, chưa từng trải qua rèn luyện nên thể lực chưa theo kịp ý nghĩ, đã sắp không chịu nổi rồi.

Trước mặt hắn là một con quái còn sống sót. Nó kinh ngạc nhìn cả bầy bị Bạch Khôi Nguyên xử lí sạch sẽ.

Ở trong không gian ý thức, hai tên dị nhân mở to mắt, tên đại ca hơi run rẩy, miệng lắp bắp: “Là kẻ đó, không sai được... Là kẻ đó...”

“Đại ca, huynh đang nói gì thế?” Dị nhân to lớn bị sự sợ hãi của bóng ma ảnh hưởng mà không tự chủ hồi hộp theo.

“Tiên nhân lĩnh hội được kiếm ý, tiên nhân trẻ tuổi nhất bước chân vào hàng ngũ Thiên Tướng, thái tử Tiên tộc, Hiên Viên Chấn Thiên.” Giọng nói không hề che giấu sự e ngại.

“Không thể nào, sao có thể là tên đó được, đại ca, huynh có nhầm lẫn gì không?” Tộc nhân bọn chúng vẫn bí mật liên lạc với ma giới nên biết được một vài tình báo.

Bọn chúng cũng biết đại chiến chục năm trước giữa ma giới và tiên giới, tuy có vài tin tức không được rõ ràng nhưng chúng biết rằng ma giới lúc đó đã thất bại. Kẻ cầm đầu ma giới, Ma Đế U Minh tử trận, Ma Hậu trọng thương.

Trong đó tin tức đáng chú ý nhất là số lượng ma tướng nằm xuống trong trận chiến ấy, hơn năm trăm cường giả Thiên Ma. Trong năm trăm kẻ này, quá nửa là bị giết bởi Hiên Viên Chấn Thiên. Nếu không có sự giấu giếm của lão tướng quá cố kia, sợ là con số còn lớn hơn nữa.

“Qua âm dương nhãn, ta có thể nhìn thấy trên cánh tay của linh hồn hắn, có ký hiệu hoàng gia Tiên tộc.” Ngừng lại chút, bóng ma kia nói: “Đệ đệ, dốc toàn lực thôi.”

“Được.”

Bọn chúng sợ thì có sợ, nhưng nếu có thể ăn được linh hồn của tiên nhân, nhất là của một trong các Thiên Tướng Tiên tộc nữa thì sẽ rất có lợi cho việc cường hóa linh hồn Quỷ tộc bọn chúng.

“Nghe lời hiệu triệu, nguyên hồn của ta, Giang Kì, hãy hiện thân.” Vừa dứt lời, một sinh vật lớn màu lục từ từ ngoi lên khỏi mặt đất, với hình hài rất giống với loài điệt hay thấy ở các con sông.

“Hửm, yêu thú gì thế?” Bạch Khôi Nguyên nghi hoặc nhìn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu thú hình thù kỳ lạ như vậy, hình như chưa từng có trong sách.

Ở trên mặt đất cũng có những con tương tự xuất hiện, tất cả chúng đều phát ra lục khí xung quanh. Bọn chúng vừa xuất hiện đã hấp thụ từng mảnh máu thịt trên đất, những con quái vật bị Bạch Khôi Nguyên giết trước kia đã nhanh chóng sống lại.

“Hừ, tiên nhân, kiếm thuật siêu việt thì thế nào chứ, còn không phải chịu thua trước sinh mệnh bất tử sao?” Con quái cười một cách ghê rợn.

Mặc dù không biết nó đang nói về cái gì nhưng Bạch Khôi Nguyên đã xác định được mục tiêu của mình, hắn ném cán kiếm trong tay đi, hai mắt khóa chặt lấy con quái kia.

Ánh nhìn của Bạch Khôi Nguyên làm cho bóng ma cảm thấy không ổn, quát lớn trong không gian ý thức: “Đệ đệ, mau chạy...”

Chưa kịp nói hết câu thì ánh mắt đó đã xuất hiện ngay trước mặt con quái lớn ấy.

Dị nhân kia cảm thấy phía ngực mình lạnh lẽo, từ bao giờ đã có một lỗ thủng ở đó, vết thương do phong nhận gây ra.

“Ngươi...” Miệng chảy đầy máu, hắn ta không nói được thêm câu nào khác thì cơ thể đổ “rầm” xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.

Bạch Khôi Nguyên lạnh lùng nhìn thân xác cao nửa trượng dưới thân mình, im lặng một hồi thì lên tiếng: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi vẫn còn ở đó.” Lúc đó dù có hơi mơ hồ, nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy một bóng đen xuất hiện rồi nhập vào thân thể tên dị nhân, khiến hắn biến thành quái vật kia.

Một cái đầu lúc nhúc đen ngòm ở trên lưng con quái vật lộ ra, kinh hãi nói: “Làm sao ngươi biết?”

“Hừ, mỗi tộc nhân của Bạch gia từ khi sinh ra luôn được được nghe về các câu chuyện kỳ quái, trong số đó có kể về một sinh vật không phải người cũng chẳng phải yêu, sống dạng linh thể. Ngươi... Là Quỷ đúng không?” Ánh mắt của Bạch Khôi Nguyên lạnh lùng nhìn cái đầu đen kia.

Bóng ma đó không hề che giấu nỗi sợ hãi trong mắt: “Bạch gia? Người Hưng Nam? Ngươi là hậu nhân của Bạch Trung Quân?”

Nghe thấy thế khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên càng trùng xuống, hắn ấy trong không gian giới chỉ ra một tấm phù, nói: “Nếu biết về gia tổ của ta thì ngươi càng không thể thoát.”

Bạch Khôi Nguyên niệm chú, tấm phù bay lên đỉnh đầu, kéo cả linh thể đó vào trong phù.

“Không... Tha cho ta... Không...”

Dù tiếng kêu gào có thảm thiết cỡ nào Bạch Khôi Nguyên vẫn dửng dưng như thế. Toàn bộ linh thể bị hút vào trong khiến tấm phù từ trắng đổi thành đen hoàn toàn.

Bạch Khôi Nguyên cẩn thận cất tấm phù vào nhẫn không gian.

Đột nhiên cả Đại Thanh rung chuyển ầm ầm, không chỉ mặt đất mà cả khung trung nữa. Từng dãy nhà đổ rầm xuống khắp nơi, Bạch Khôi Nguyên kinh hãi, hắn vội vàng chạy tới chỗ Bạch Văn Khiêm.

“Mình đã dùng hết hai cái truyền tống phù rồi, hi vọng huynh ấy có mang theo phù dự phòng”

Ở trên không phía xa ngoài không vực Đại Thanh, chém giết giữa ba quân chủ và đám thuồng luồng vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Bọn họ vừa phải lo đám tà linh này, vừa phải bảo vệ Tần Bá Nhật dẫn đến vết thương trên người chi chít, máu nhuộm đỏ y phục.

Giữa cảnh tượng ấy, tượng nhân Tần Bá Nhật đã mở mắt, báo hiệu cho việc đại trận đã hoàn thành...

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.