Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 229: Vân Giai Kỳ thu phục thuồng luồng (1)

Tiểu thuyết gốc · 3040 chữ

Gào... Gào...

Hàng trăm, hàng vạn cường giả Hoa Điêu, nay trở thành tà linh giao tranh kịch liệt với ba quân chủ. Con thuồng luồng khổng lồ đã mở ra linh trí nên từ lúc các cánh cổng xuất hiện nó vừa nhắm vào Tần Bá Nhật mà phát động công kích, lại vừa cho một vài đợt tà linh nhỏ thoát li ra ngoài.

Vì số lượng quá nhiều nên các quân chủ chỉ có thể tập trung phòng thủ trước con thuồng luồng này và các tà linh công kích tới, dẫn đến một mảng tà linh thoát ra cắn giết những người dân chạy nạn từ không vực Đại Thanh.

Trong số họ thì Bạch Liên huyền sư là nhiều nhất tới hơn tám nghìn người, gần ba trăm Thanh Liên, có vài người còn tiệm cận Hồng Liên nữa. Với số lượng cường giả như vậy nếu kết hợp lại lũ tà linh kia có thể bị đánh diệt. Thế nhưng bọn họ bị tâm lí sợ hãi của đám đông ảnh hưởng dẫn tới cộng đồng hoảng loạn, khí thế mất đi, ngay cả những con tà linh tu vi thấp hơn cũng có thể giết họ dễ dàng mà bình thường thì không.

Các cường giả Hồng Liên, một là ở trên không vực Đại Thanh di tản dòng người, hai là bình ổn hỗn loạn ở tuyến giữa, tuyến đầu mà dẫn dắt bọn họ. Điều này mặc nhiên bỏ lại những người dân ở phía sau khiến cho đám tà linh nhảy vào xâu xé.

“A... A...”

“A... Cứu ta với...”

“Không, đừng lại đây...”

“Lũ súc sinh...”

“Ta liều mạng với các ngươi.”

“...”

Từng tiếng hét, tiếng kêu gào thảm khốc của những sinh mạng xấu số như tiếp thêm sức mạnh cho con thuồng luồng. Cơ thể nó càng lúc càng lớn, vượt qua kích cỡ ban đầu và vẫn không có dấu hiệu dừng lại, hai cái sừng ghê rợn khác mọc dài ra trên đầu nó.

Những con thuồng luồng nhỏ như hóa thành tro bụi, dung nhập vào cơ thể nó. Từng nơi trên cơ thể nó mọc ra những tử vân như âm ma.

Gào... Thuồng luồng gầm lên một tiếng, tà khí xung quanh hội tụ trước miệng, đạo tà lực mạnh mẽ phóng về phía các quân chủ.

Ngay sau đó, một đạo lục quang không rõ từ đâu phóng xuống. Hai công kích đối đầu, hấp thu, triệt tiêu nhau hoàn toàn.

Dư chấn lan rộng xung quanh giết đi vài con tà linh.

Tần Bá Nhật đã mở mắt, bước ra phía trước các quân chủ, nhìn thẳng vào con thuồng luồng, hắn vẫn giữ cơ thể bằng đá ấy nhưng đôi mắt hoàng kim, khí thế của bậc quân vương tỏa ra mạnh mẽ hơn trước. Bọn họ đều cảm giác được có một loại liên kết vô hình nào đó tồn tại giữa Tần Bá Nhật và cả Đại Thanh rộng lớn này.

“Ngươi thành công?” An Lạc quân chủ hỏi.

“May mắn không phụ kỳ vọng... Chắc các vị đã mệt rồi, giờ thì tới lượt ta.” Vừa nói xong, Tần Bá Nhật vung tay một cái, lục khí phóng ra trảm sát mảng lớn tà linh nhỏ yếu trước mặt.

“Đọa Linh Chi Trận, khởi.”

Lục sắc pháp trận phía dưới hiện thân, từng mũi lao xích lớn bắn lên trời, đâm chết một số tà linh, đâm xuyên qua cơ thể thuồng luồng, đâm vào cổ, tứ chi, cái đuôi dài như vô tận bị mấy mũi lao xích ghim sâu.

Gào... Thuồng luồng gầm vang một tiếng, nó định tập trung tà lực huỷ đi các sợi xích thì hơn mười mũi lao khác phóng lên đâm thẳng vào miệng nó.

Gừ... ừ... ừ...

Tần Bá Nhật lại niệm chú khác, các cảnh cổng, trận pháp, những sợi xích kia bộc phát lực lượng trấn áp mạnh mẽ. Cả ba quân chủ đều cảm thấy như lực lượng của toàn bộ Đại Thanh đang ngưng tụ trong trận pháp này, mạnh mẽ áp chế thuồng luồng.

Thuồng luồng cảm thấy nguy hiểm, điên cuồng giãy ra nhưng càng giãy thì những sợi xích càng siết chặt hơn. Nó liên tục sử dụng ma pháp phân chia thân thể nhưng đều không thành, trận pháp này quá mạnh mẽ.

Tà lực của nó đang bị pháp trận triệt tiêu qua từng giây, tuy tà lực hồi phục nhanh nhưng không bì lại với tốc độ triệt tiêu của pháp trận.

“Sao ta lại có cảm giác khó chịu thế nhỉ?” Bỗng Thịnh Thế quân chủ hô hấp có chút khó khăn hơn trước. Không chỉ hắn mà Quốc Hưng quân chủ, An Lạc quân chủ đều cảm thấy thế.

Tần Bá Nhật khoanh tay giải thích: “Đại trận này lấy huyền khí thiên địa phóng thích ra uy lực của mình, lúc này ta sử dụng nó đồng nghĩa với việc huyền khí ở Đại Thanh này sẽ bị rút cạn.”

An Lạc quân chủ với mái tóc bạc dài, mắt híp thâm sâu cảm nhận rõ tốc độ huyền khí bị rút đi, nói: “Sợ là chưa tới hai khắc nữa thôi là nơi đây sẽ cạn kiệt huyền khí.”

“Này Hoa Điêu quân chủ, ngươi có dám chắc rằng nhiêu đó là đủ để giết nó?” Quốc Hưng quân chủ hỏi.

Tần Bá Nhật lắc đầu, nói: “Không thể, tu vi của ta không đủ để động niệm “sát” trận, chỉ đủ để sử dụng “tịnh hóa” mà thôi. Cho nên khi huyền khí gần cạn kiệt, chúng ta phải giết được nó.”

Các quân chủ cùng thống nhất tập hợp toàn bộ sức mạnh của mình lại. An Lạc quân chủ xuất ra mộc châu lớn, giải thích: “Đây là Ất Mộc Châu có khả năng hấp thu và kết hợp nhiều lực đạo nguyên tố khác nhau, nó có thể để những nguyên tố đối nghịch tồn tại song hành.”

“Các vị, mời xuất lực.”

Trong khi trận pháp vẫn đang duy trì triệt tiêu tà lực thì các quân chủ truyền sức mạnh của mình vào mộc châu ấy. Mộc châu liên tục phát ra tử quang, lục quang, lam quang, bạch quang...

Các cánh cổng bắn ra lục quang kết nối với nhau thành một vùng thống nhất, cắt đứt hoàn toàn với bên ngoài kia, những con tà linh xấu số không chạy thoát kịp bị chết dưới bức tường vô hình.

Trên không vực Đại Thanh, những tuyển thủ tới từ Hưng Nam đều được trang bị truyền tống phù, ngay lúc nó sáng lên thì hnv ra lệnh bọn họ đồng loạt sử dụng phù truyền tống ra khỏi đây, còn mình thì ở lại sau cùng.

Hành động này khiến người của ba quốc gia kia đỏ mắt ghen tị, trong thâm tâm bọn chúng có những cảm giác khó chịu không sao tả được.

Hnv nhìn về phía xa nơi các quân chủ đang giao tranh, Quốc Hưng quân chủ cũng không thể truyền tống được bởi nếu ông bỏ chạy thì những hội nghị mai sau rất khó có tiếng nói, thậm chí có thể bị đàn áp hơn nữa cũng không chừng.

Ở phía xa nơi mà thuồng luồng rơi xuống lúc đó, Bạch Văn Khiêm vẫn đang giao đấu với Vân Giai Kỳ. Vết thương trên cơ thể khá nhiều nhưng không chật vật bằng nàng ta.

Bạch Văn Khiêm định dùng hỏa kích thì bỗng nhiên lôi điện từ đâu phóng tới khiến hắn phải bỏ lỡ cơ hội mà tránh đi.

“Kỳ nhi.” Lãnh Hàn Phong tới bên cạnh Vân Giai Kỳ, đỡ nàng ta dậy rồi lo lắng hỏi. Ánh mắt hắn nhìn Vân Giai Kỳ không hề có chút lạnh lẽo như nhìn những kẻ khác, đó là ánh mắt nâng niu bảo vật, đau lòng vì những sức mẻ không đáng có.

Bạch Văn Khiêm liên tục dùng hỏa kích tấn công, Lãnh Hàn Phong vừa ôm Vân Giai Kỳ trong lòng vừa né tránh hỏa công. Vì vừa bảo vệ Vân Giai Kỳ vừa đấu với Bạch Văn Khiêm nên hắn liên tục bị ngọn lửa xẹt qua cánh tay trắng tuyết của mình, gây ra các vết bỏng khó nhìn.

Dù đang chật vật vậy nhưng cả hai vẫn không đánh mất khí chất tiên thiên tuyệt sắc của mình. Nam thâm trầm ấm áp, nữ lạnh lùng ma mị, hình ảnh này không hiểu sao làm Bạch Văn Khiêm rất ngứa mắt, muốn dùng ngọn lửa của mình đánh văng họ ra.

Hình ảnh Lãnh Hàn Phong không màng nguy hiểm bản thân mà bảo vệ Vân Giai Kỳ trong giây phút đó như chạm tới trái tim lạnh giá của nàng ta. Nàng ta nhìn Lãnh Hàn Phong bằng ánh mắt khó tả, rất muốn hỏi là tại sao lại muốn bảo vệ nàng ta chứ. Hai người vốn là hai đường thẳng song song, nàng ta là tiểu thư của một gia tộc xuống cấp trong khi hắn lại là một vương gia tôn quý của Hoa Điêu.

Đột nhiên một giọng nói lấn át cả những cảm xúc sắp bùng lên của Vân Giai Kỳ: “Ký chủ, đại trận đang liên tục tịnh hóa thuồng luồng, khiến cho nó suy yếu, phần trăm ngài thu phục được sẽ tăng cao rất nhiều.”

Ánh mắt Vân Giai Kỳ lóe sáng lên, lúc này, so với thứ cảm xúc nóng bỏng kia thì truy cầu lực lượng vẫn chiếm hơn một phần, nàng ta hỏi: “Bao nhiêu phần trăm rồi?”

“Đã được mười lăm phần trăm.” 419 trả lời.

“Tốt rồi, chờ cho trăm phần trăm ta sẽ rút khỏi đây.” Vân Giai Kỳ mừng rỡ nói nhưng 419 dội nước lạnh vào mộng ảo của nàng ta: “E rằng ngài sẽ thất vọng rồi vì các vị quân chủ đang tích tụ sức mạnh của họ lại, theo tính toán có lẽ bọn họ sẽ ra tay tiêu diệt thuồng luồng trong hai khắc nữa.”

Vân Giai Kỳ cắn răng, trong lúc đó, một ý tưởng lóe lên trên đầu, Vân Giai Kỳ nói: “419, từ đây tới chỗ con thuồng luồng mất bao nhiêu?”

“Với thể lực hiện tại của ngài thì hơn một khắc...” Dừng lại chút, 419 kinh ngạc: “Ký chủ, ngài định...”

“Không sai, ta sẽ tới đó.” Vân Giai Kỳ nở nụ cười đầy mị hoặc.

“Nhưng các quân chủ sẽ sớm ra tay tiêu diệt.” 419 lo lắng nói. Nó rất khó khăn để tìm ra người có cơ địa phù hợp như Vân Giai Kỳ để thực hiện nhiệm vụ. Nếu Vân Giai Kỳ chết sẽ rất khó để tìm ra một ứng viên khác thay thế.

“Không, ta chắc chắn khi mình thu phục nó quân chủ sẽ bảo vệ ta.” Giọng nói của Vân Giai Kỳ tràng trề tự tin, đây là một vụ đánh cược, với kẻ luôn muốn làm bá chủ Thiên Ngân đại lục như Tần Bá Nhật chắc chắn sẽ trọng dụng nhân tài.

Có vài cường giả cao cường ở Hoa Điêu này làm nhiều việc xấu nhưng đều bị hắn ta ép xuống, bọn chúng được hưởng khoan hồng và vẫn đang làm việc bình thường là một ví dụ. Trận cược này khả năng thắng tới tám mươi phần trăm.

“419, một khắc tới phần trăm thu phục là bao nhiêu?” Vân Giai Kỳ hỏi.

“Bốn mươi phần trăm.” 419 trả lời.

“Đủ, quá đủ rồi. Xác suất là ba mươi hai phần trăm, quá nhiều.”

Vân Giai Kỳ bỗng thì thầm vào tai Lãnh Hàn Phong: “Ngài hãy yểm trợ ta.” Nói xong nàng ta nhảy khỏi vòng tay của Lãnh Hàn Phong, chạy nhanh về phía trước rồi thả mình xuống dưới.

Hình ảnh này như làm trái tim Lãnh Hàn Phong thắt lại, hắn không màng đến đối thủ trước mắt nữa mà phóng ra nhảy theo Vân Giai Kỳ.

“Lũ điên này...” Bạch Văn Khiêm đi tới trước vực, hắn chỉ thấy toàn mây là mây. Bạch Văn Khiêm khó hiểu, tại sao chúng lại muốn nhảy xuống nhỉ? Có phải là Tử Liên đâu mà đằng không phi hành.

Lộp cộp lộp cộp! Tiếng bước chân người chạy tới, đó là Bạch Khôi Nguyên.

“Hộc hộc...” Bạch Khôi Nguyên thở dốc một hơi rồi nói: “Khiêm ca, Vân Giai Kỳ, Lãnh Hàn Phong đâu rồi?”

Bạch Văn Khiêm đổi sang ánh mắt đầy kiêu ngạo, chỉ xuống đám mây mù kia, chống tay nói: “Bọn họ bị ta đánh cho rơi xuống rồi. Lão đệ, đệ nên giữ lời hứa đấy, ta muốn chọn thanh kiếm linh phẩm.”

Bạch Khôi Nguyên:...

Thật sao? Sao nhìn thế nào cũng không giống như người có khả năng đánh với cả hai thiên tài như bọn chúng vậy?

Bạch Khôi Nguyên chẳng thể nào tin được lời hoang đường ấy, xua xua tay, nói: “Bỏ đi, vậy huynh còn mang theo truyền tống phù nào không?”

Bạch Văn Khiêm khịt khịt mũi, ngại ngùng nói: “Ta tưởng đệ luôn mang dự trữ nên không mang theo.”

Bạch Khôi Nguyên:...

Hầy, đúng là chẳng trông mong được gì mà. Bỗng hắn chỉ tay phía sau, quát lớn: “Tam trưỡng lão, sao ngài lại ở đây?”

Nhắc tới tam trưởng lão, đột nhiên như có một dòng điện chạy dọc cơ thể làm Bạch Văn Khiêm run lên một cái, theo bản năng quay đầu lại nhìn, ở đó không có ai cả, chỉ toàn mây bay.

Bạch Khôi Nguyên ở phía sau lấy đà, trong giây phút ấy, hắn nhào về phía Bạch Văn Khiêm làm cả hai rơi xuống tầng mây.

“A... Bạch Khôi Nguyên, tên khốn này...” Bạch Văn Khiêm hét to.

A... a... a...

Vù... ù... ù...

Mây mù, gió liên tục ùa vào mặt cả hai.

Bạch Khôi Nguyên đang trong tư thế rơi vẫn nói chuyện với Bạch Văn Khiêm, còn cười rất tươi: “Khiêm ca, nếu để bọn họ sống sót e là Hưng Nam ta sẽ có biến đấy.” Lúc nãy Bạch Khôi Nguyên không thấy vị trí rơi của hai người kia nên hiện tại bọn họ đang rơi theo hướng ngược lại.

Những lời nói lúc này Bạch Văn Khiêm chẳng nghe lọt gì cả, hắn vẫn đang chìm trong sự hoảng loạn vì rơi ở độ cao này, thịt nát xương tan là cái chắc. Hắn sắp chết, sắp chết rồi... Hu hu...

Vụt! Vượt qua tầng tầng lớp lớp mây mù, lúc này cả hai có thể thấy rõ mặt đất với nhiều rễ cây xanh ở phía dưới, đó là những cánh tay cây An Lạc quân chủ sử dụng để nâng đỡ không vực Đại Thanh.

Bạch Văn Khiêm sợ hãi nhắm tịt mắt, trong khi đó Bạch Khôi Nguyên vẫn mở to mắt nhìn khoản cách hai người và mặt đất đang xích lại gần nhau với tốc độ không tưởng, hai tay đã kết ấn.

Vù... ù... ù...

Lúc chỉ còn cách mặt đất năm trượng, Bạch Khôi Nguyên động niệm: “Lam phong, khởi.”

Một cơn gió lốc lớn xoay vòng xoay vòng, tạo thành tấm nệm nâng đỡ phía dưới cả hai, bọn họ an toàn đáp xuống mặt đất.

Bạch Văn Khiêm vẫn còn đang nhắm mắt, Bạch Khôi Nguyên phải vỗ vai, nói: “Khiêm ca, đến nơi rồi.”

Khuôn mặt Bạch Văn Khiêm nhễ nhãi mồ hôi, tim đập loạn nhịp, tay chân run rẫy, từ từ mở mắt ra. Hắn nhìn quanh một lượt, ngơ ngát hỏi: “Đây là địa giới sao?”

“Sắp rồi.” Bạch Khôi Nguyên quay lưng trả lời, xung quanh bọn họ lúc này, bốn phương tám hướng đều xuất hiện tà linh đói khát.

Bọn chúng đánh hơi thấy dư vị con người nên bao vậy hai người, số lượng này phải lên tới hàng nghìn con. Vài trăm con trong đó còn là huyền sư tu vi Thanh Liên đỉnh cấp nữa.

“Bọn chúng là...” Khuôn mặt Bạch Văn Khiêm hiện lên vẻ cẩn trọng, e dè.

“Tà linh...” Bạch Khôi Nguyên trả lời, lại nói thêm: “Lão ca, huynh còn Hồi Huyền Đan không?”

Bạch Văn Khiêm lấy ra một lọ đựng đan dược, đổ ra tay một viên, cái miệng theo bản năng đọc lên: “Một viên một tinh thạch, mua một tặng một tính tiền hai không chiết khấu, không ghi nợ, không hoàn tiền, miễn trừ trách nhiệm.”

Bạch Khôi Nguyên:...

Bạch Khôi Nguyên ném ra khối tinh thạch rồi lấy một viên. Nuốt đan dược vào, huyền khí trong cơ thể đang khôi phục dần dần, các vết thương bên ngoài cũng từ từ liền lại, lại nói: “Huynh có mang theo thanh kiếm nào không?”

“À, hình như có thì phải.” Bạch Văn Khiêm lấy trong không gian giới chỉ ra một thanh kiếm huyền phẩm, miệng lại nhanh nhảu: “Thuê kiếm trong một giờ trả một...” chưa kịp nói hết thì một xấp ngân phiếu đập vào mặt.

Bạch Khôi Nguyên lấy thanh kiếm đi, thanh kiếm này có phần uy lực hơn thanh kiếm bình thường ở trên không vực nhiều.

Bạch Văn Khiêm cũng nuốt viên đan dược, nhìn thấy Bạch Khôi Nguyên cầm kiếm, hắn không nhịn được mà hỏi: “Lão đệ, từ lúc nào đệ biết kiếm thuật thế?” Theo hắn biết thì từ bé đến giờ Bạch Khôi Nguyên chỉ chuyên luyện quyền, lấy thiết phiến làm vũ khí chủ đạo, chưa từng thấy hắn luyện kiếm bao giờ.

Bạch Khôi Nguyên chỉ cười, nói: “Là do ta lén luyện thôi.” Đùa sao, sao có thể kể cho lão ca này chuyện đã xảy ra ở trên kia được, đến cả chính hắn cũng thấy rất khó tin nữa mà.

Gào... Những con tà linh gầm lên một tiếng, đồng loạt xông vào tấn công hai người.

Bên lề:

Bạch Văn Khiêm: Chuyện làm ăn thì không có quen biết gì hết. (▰_▰)

Bạch Khôi Nguyên: Ta là người nhà huynh.

Bạch Văn Khiêm: Không ngoại lệ (▰_▰)

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.