Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 247: Chiến Tranh (14)

Tiểu thuyết gốc · 1807 chữ

Khói đen mịt mù giăng trên hoàng cung Hưng Nam, trong trang viên hoàng cung, một bóng đen nhảy xuống, làm hành động phúc thân với người đàn ông đang đứng trong sân: “Bẩm vương gia, nghìn vạn binh sĩ của Hoa Điêu đã khởi binh, trong đó có năm trăm vạn huyền sư, mười vạn ma pháp sư và cả mười lăm triệu hồi sư đều xuất phát; phía đông bắc hiện có trăm vạn chiến sĩ Thịnh Thế tiếp cận biên giới chúng ta.”

“Đã biết! Hãy đi thông báo cho các trưởng lão và gia chủ Bạch gia mau chóng dàn trận.” Hoài Nam Vương phe phẩy cái quạt, xoa xoa cái bụng mập của mình.

Nhận lệnh từ ông, hắc y nhân lập tức phóng đi.

Hoài Nam Vương nhìn sang hai lão bất tử đang nằm bệt ra đất, tên nào tên nấy đều bị thương nặng còn ông thì vẫn bình chân như vại, ánh mắt ông lạnh dần, nói: “Các ngươi sẽ là những con chốt đứng ở tiền tuyến.”

Hoài Nam Vương lấy trong người ra hai điếu thuốc phiện mà Bạch gia chủ đã đưa cho ông. Ông đưa ngón tay ra châm lửa chúng lên rồi chầm chậm bước lại gần hai lão già ấy.

Cả hai lão già thân tàn ma dại những vẫn giữ một tia ý thức, hai lão ta cảm thấy mỗi bước chân của Hoài Nam Vương như tiếng gõ tử thần. Bị tử vong ước thúc khiến toàn thân rét lạnh, mắt trợn to, âm thanh vì sợ hãi mà kéo theo run rẩy: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Đừng... Đừng lại đây...”

Tử vong tới gần, lí trí càng thanh tỉnh, có một số chuyện không cần nói cũng tự thông, thứ trên tay Hoài Nam Vương thực sự là câu liêm đoạt mạng, khói mờ tỏa ra như tử khí vô hình làm tâm thần hai lão già khủng hoảng.

Thế nhưng họ lại không thể làm gì nữa, Hoài Năm Vương khóa cứng toàn bộ thân thể, đến tự bạo cũng không thể thực hiện, chỉ mặc người phán xử.

Hoài Nam Vương nghe thấy âm thanh sợ hãi thì nhếch môi, ông ngồi khom xuống trước mặt hai lão: “Ai dà, các ngươi nói xem, Hưng Nam nhỏ bé chúng ta chỉ có hơn mười vạn binh sĩ, một vạn huyền sư, lắc đác vài trăm ma pháp sư, còn lại chỉ là phàm nhân... Các ngươi nói xem, Hưng Nam chúng ta có cơ hội nào để đương đầu với sức mạnh của tam quốc chứ. Đại trận hộ quốc sao, với binh sĩ nhiều như mây thế kia thì áp chế cảnh giới được gì chứ.”

“Nghĩ lại thì...” Hoài Nam Vương kéo dài âm điệu, làm tâm của hai lão già lạnh xuống: “Các ngươi thật may mắn vì không đeo cái danh phản quốc đấy.” Nói rồi ông liền nhét hai điếu thuốc phiện vào miệng mỗi người, bắt hai lão phải nuốt xuống.

Chỉ vài giây sau, cơ thể hai lão co giật vì bị sốc thuốc, mắt trợn lên xuống, đảo trái phải liên tục. Hoài Nam Vương nhìn bộ dạng hai lão mà chẳng có nửa điểm cảm tình, đối với những kẻ phản quốc, ông chưa từng để chúng sống.

“Quả thật quá tiện nghi cho các ngươi.” Trước mắt đối đầu với tam quốc, những tên này vẫn còn chút tác dụng, chúng có thể sử dụng sinh mạng cuối cùng của mình cống hiến vì quốc gia, sử dụng bí thuật của triệu hồi sư huyền thoại Bạch Trung Quân mà lấy ít đổi nhiều.

Nhìn hai lão già đã trở nên điên dại trên đất, cơ thể Hoài Nam Vương không tự chủ run một trận, sống cả nghìn năm, hình như đây là lần đầu tiên ông mới thấy bọn họ lộ móng vuốt của mình ra. So với ông che giấu tu vi của mình nghìn năm qua thì chỉ như một hạt cát nhỏ trước bức màn bí ẩn mà Bạch gia lỡ để lộ ra.

Hoài Nam Vương nhìn bầu trời đỏ hồng, phe phẩy chiếc quạt trên tay mà lẩm bẩm: “Có lẽ bọn họ có cách xoay chuyển cục diện trước mắt này.”

Ngôi chùa cách hoàng cung trăm dặm, ở bên ngoài chùa, những binh lính có thể thấy rõ lam quang chớp nhoáng liên tục. Đó là ánh sáng của trận pháp chuyển đổi, Quốc Hưng quân chủ đang ngồi thiền định tại tâm, lão phương trượng đứng một bên trợ lực cho ông.

Tí tách! Tí tách!

Quả nhiên chuyển đổi linh khí có khả năng bài trừ chí tôn độc, từng giọt máu độc được linh khí bên trong kết hợp với lão phương trượng trợ lực bên ngoài ép từ từ ra khỏi cơ thể thông qua các đầu ngón tay. Giọt máu rơi xuống làm tan chảy cả nền đất bên dưới, đủ thấy được độc tính cấp bậc chí tôn đáng sợ bậc nào.

Mồ hôi thấm ướt toàn thân quân chủ, trái với tình trạng nguy kịch kia, hiện giờ hơi thở của ông rất tốt, nhịp thở đều đặn. Quốc Hưng quân chủ cảm thấy linh lực dao động quanh người mình lúc này đã tương đồng với Hóa Liên tam tinh rồi, thậm chí có vài phần mạnh hơn, nhu hòa hơn, tĩnh hơn huyền khí.

Trải qua gần hai ngày không biết bên ngoài đã thế nào, ông không nhịn được nói: “Đại sư, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Lão phương trượng im lặng vài giây, sau đó cất lời: “Tốt nhất quân chủ nên tập trung hoàn thành việc chuyển đổi. Ta có thể cảm thấy gần tim ngài vẫn còn dư độc tồn đọng, lúc này không nên để tâm tới việc khác.” Phương trượng đã ngồi đây trợ lực cho quân chủ gần hai ngày liền rồi, có thể thấy hơi thở của lão cũng đã thấm mệt, tuy nhiên vì người dân Hưng Nam, quân chủ không thể ngã xuống, lão cũng không.

Đột nhiên một hắc y nhân bất chợt xuất hiện trong khuôn viên, hắn cúi người bẩm báo tình hình. Âm thanh truyền đi quá nhanh, phương trượng chưa kịp mời hắn đi thì đã muộn rồi.

Quốc Hưng quân chủ nghe xong đột nhiên kích động, ông sốt ruột nói: “Bọn chúng đây là muốn tiêu diệt cả Hưng Nam mà... Không được, hiện tại Hưng Nam không có đủ sức để kháng cự với số lượng binh sĩ như thế... Hưng Nam sẽ bị huỷ diệt...”

Quân chủ rung chân, như muốn thoát khỏi thiền định. Phương trượng thầm kêu không tốt, bèn ngăn cản ông: “Quân chủ, độc vẫn còn xung quanh tim ngài, lúc này ngài không thể đi được.”

“Nhưng đại sư, bọn chúng sắp đánh đến rồi, không có ta sao Hưng Nam có thể đón cơn sóng này được. Ta phải phá quan ra.” Quốc Hưng quân chủ là người quyết đoán, vừa có ý nghĩ lóe lên ông lập tức thực hiện.

Lão phương trượng cắn răng, trong một giây đó vội vàng đưa ra quyết định: “Thật ra... Có một cách có thể đẩy nhanh tiến độ chuyển đổi xuống ít nhất là bốn canh giờ, nhưng trái lại, tu vi của ngài sẽ mãi mãi dừng bước tại đây.”

“Vậy ngài còn chờ gì nữa, hãy lập tức tiến hành đi.” Quốc Hưng quân chủ nghe có cách để đẩy nhanh tiến độ thì mừng rỡ trong lòng.

“Quân chủ...” Lão phương trượng khá bất ngờ vì Quốc Hưng quân chủ không có chút chần chừ khi ra quyết định, thế nhưng lão vẫn phải nhắc một lời: “Theo cách này, con đường tu hành của ngài sẽ hoàn toàn dừng ở đây, mãi mãi không thể tiến giai, thọ nguyên sớm lụi tàn.”

“Thì có sao chứ.” Ánh mắt quân chủ vô cùng kiên định, trong sáng không chút nề hà bản thân.

Mỗi cuộc đời một tu sĩ luôn có một loại truy cầu, là điên cuồng, cố chấp tu luyện để đi đến đỉnh cao của nhân sinh, đến thọ nguyên vĩnh hằng hay tìm ra ý nghĩa nhân sinh, khẳng định sự tồn tại của bản thân, truy cầu đại đạo hư vô mịt mù... Nhưng không phải ông, đạo của ông không nằm ở những điều này.

Phải, tu hành đứt đoạn thì có sao chứ, thời niên thiếu ông tu hành vì bản thân mình, vì muốn làm nên thành tựu khiến Hưng Nam danh chấn tứ phương như những bậc tiền bối. Trải qua năm tháng, khi ở trên quân vị này nhìn xuống quốc gia, nhìn xuống giang sơn, con dân của mình ở phía dưới, ông đã thấy được, có vài thứ trên đời thậm chí còn quan trọng hơn cả tu hành, cả tính mạng của một quân vương cao thượng, khi đó ông đã ngộ ra đạo của bản thân mình.

Vì Hưng Nam, ông sẵn sàng thu nanh vuốt của mình suốt nghìn năm qua, làm rùa rụt cổ mặc thiên hạ cười chê nhưng cũng vì Hưng Nam, ông sẵn lòng đứng lên một lần nữa, dù cho thứ đánh đổi là mạng sống, là tiền đồ của bản thân. Ba ngàn đại đạo, đạo này là đạo của chính bản thân ông.

Nghe thấy câu trả lời không chút do dự của quân chủ, lão phương trượng vừa có chút vui mừng, vừa có chút thở dài thương cảm, lão nói: “Quân chủ, ngài mãi mãi là quân chủ của Hưng Nam.” Mãi là vị thiếu niên năm đó cưu mang lão, khí thế vững vàng tựa thái sơn, không sợ trời không sợ đất, không có nguy hiểm, bất cứ tà tính gì có thể đả động tới tâm cảnh của ngài.

“Quân chủ, ngài hãy nhập thiền trở lại, lão nạp sẽ khởi động ma pháp.”

Quốc Hưng quân chủ nhắm mắt nhập thiền, lão phương trượng ở đằng sau lấy ra chuỗi phật châu. Lão niệm chú ngữ làm mười hạt châu thoát ra, bay lượn xung quanh quân chủ rồi vỡ thành những pháp trận nhỏ.

Lão lẩm bẩm trong lòng: “Quân chủ, trong thứ này chứa một tia lực lượng của Bạch gia tổ truyền lại cho toàn cõi Phật môn, cũng vì thế chúng ta mới bị họ đuổi giết khắp nơi... Ta đã đi, đã gặp vô số người trong nghìn năm dài qua, duy chỉ mình ngài là người xứng đáng nhất nắm giữ phần tiên duyên này.”

Linh khí dao động xung quanh Quốc Hưng quân chủ tinh khiết, từ từ lộ ra kim quang tiên khí.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.