Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 248: Chiến Tranh (15)

Tiểu thuyết gốc · 2584 chữ

Rầm rập! Rầm rập!

Tiếng bước chân hành quân chấn động đất bằng, số lượng binh sĩ như thủy triều bách tận quét qua thảo nguyên, qua các cánh rừng, đạp đổ, tàn phá hết những gì trên đường hành quân của họ.

Vù... ù...

Những binh sĩ ngự thú phi hành che mờ cả ánh trăng. Không thể không nói bầu trời về đêm là một lá chắn tầm nhìn vô cùng thích hợp, cường giả dưới Hồng Liên hoàn toàn bị khuất tầm nhìn, trong mắt họ, đàn thú phi hành trên không chỉ như bầu trời đêm bình thường.

Bọn họ bắt đầu xâm nhập bìa rừng Yêu Hung, chỉ cần hai trăm dặm nữa sẽ đến biên giới Hưng Nam.

Nổi bật nhất trong đoàn binh vô tận này là con Thiết Sơn Tượng, một linh thú đỉnh phong, thân mang hoàng kim thiết giáp, trên lưng nó là vương tọa của quân chủ và quân hậu Hoa Điêu.

Yêu thú này năm đó thoát khỏi rừng Yêu Hung, gây loạn Hoa Điêu mấy ngày liền, với cấp bậc tiệm cận tiên thú, nó đã giao chiến và giết hại bao nhiêu cường giả Hoa Điêu, Tần Bá Nhật phải đích thân ra trận. Trải qua cửu tử nhất sinh mới thiết lập khế ước với con voi điên này.

Tần Bá Nhật vừa ngồi trên vương tọa vừa nhìn xuống toàn bộ binh sĩ phía dưới, quay sang Vân Giai Kỳ đang quay tay đứng nhìn phía trước, cười hỏi: “Nàng có biết vì sao đoàn viễn chinh Hoa Điêu có nhiều huyền sư như thế mà vẫn để phàm nhân ở tuyến đầu không?”

Vân Giai Kỳ mặc trên người hắc kim giáp của hoàng gia, cùng một bộ với chiến giáp của Tần Bá Nhật. Bộ giáp kết hợp với khí tức thâm trầm, nét đẹp âm u lãnh đạm càng vẽ đậm nét kiêu sa, tôn quý. Chưa ai từng thấy nàng ta ra chiến trường, nhưng khí chất tự tin trên người này thật không thua gì những binh sĩ lão luyện.

Nghe thấy câu hỏi của Tần Bá Nhật, những kiến thức của kiếp trước được lục ra trong đầu, nàng ta từ tốn trả lời: “Bệ hạ muốn bảo toàn thực lực nòng cốt của Hoa Điêu ta.”

“Ồ.” Tần Bá Nhật chống cằm, “ồ” một tiếng kéo dài ý muốn nói Vân Giai Kỳ cứ tiếp tục giải thích.

“Từ gia tộc bình thường đến hoàng gia, từ tông môn nhỏ đến lớn, thành trì cho tới quốc gia, lực lượng nòng cốt luôn là các huyền sư. Con đường phát triển của các huyền sư, đóng góp của họ cho quốc gia vượt xa hoàn toàn so với phàm nhân, cả nghìn, cả trăm nghìn phàm nhân cũng không bằng được một mạng của huyền sư.”

Dừng lại chút, nàng ta nói thêm: “Với thế quân ta vừa đông vừa mạnh, địch vừa yếu lại thưa thì khả năng rất cao là bọn chúng sẽ tìm mọi thủ đoạn để giảm thiểu tổn thất tối đa trước khi chủ lực của chúng đánh với quân ta hòng bảo toàn lực lượng. Ngài sắp xếp như thế để cho binh sĩ phàm nhân dò bẫy, tránh thương tổn tới các huyền sư, ta nói đúng chứ.”

Tần Bá Nhật nhìn Vân Giai Kỳ bằng ánh mắt thưởng thức, đầy tự hào xen lẫn chút thành tựu, hắn mở miệng: “Kỳ nhi, ta phát hiện trên người nàng mang thật nhiều bí ẩn, làm ta thật muốn lột sạch nó ra.”

Vân Giai Kỳ vén mái tóc lên, bắn ánh mắt đầy mị hoặc về phía Tần Bá Nhật, giọng nói trở nên quyến rũ, như li rượu ngọt chảy qua lòng người: “Vậy phải xem khả năng của bệ hạ tới đâu.”

Đơn vị tuyến đầu hơn tám phần là binh sĩ phàm nhân, như Vân Giai Kỳ nói, bọn họ là vật hi sinh bảo toàn cho lực lượng huyền sư chân chính của Hoa Điêu ở cánh giữa và sau. Mười lăm vị triệu hồi sư ở tuyến giữa, xung quanh bọn họ là các ma pháp sư đi cùng và bao bọc tất cả là chiến sĩ.

Tiếng động rền vang, rõ ràng như thế đã làm kinh động tới các yêu thú, thậm chí là những tồn tại mạnh mẽ ẩn núp trong bóng tối của rừng Yêu Hung.

“Tu sĩ nhân loại...”

“Số lượng thật nhiều...”

“Thật đói...”

“...”

Có rất nhiều tộc thú đang nhìn chằm chằm từ xa, những yêu thú cấp thấp bên dưới nếu không có những yêu thú mạnh mẽ bên trên áp chế có lẽ đã xông ra làm loạn.

Cao tầng của những tộc thú này bắt đầu đánh hơi thấy mùi của những cường giả Tử Liên trở lên, mùi vị nội đan của cường giả khiến một vài con sắp mất khống chế, đúng lúc này có năm thân ảnh đen lớn xuất hiện, thả ra khí tức của cường giả cao giai áp chế toàn bộ sự bạo loạn của muôn thú.

Âm thanh mạnh mẽ vọng khắp tai muôn thú: “Kẻ nào xen vào cuộc chiến của nhân loại, ta sẽ xé xác kẻ đó.” Đó là bóng đen với thân hình to lớn, vạm vỡ nhất. Kẻ này phát ra bá khí mạnh mẽ vô cùng, linh lực dao động xung quanh đã ép chết một vài yêu thú bên dưới.

Một kẻ khác mở miệng nói nhỏ với cả năm người: “Thời gian không còn nhiều nữa, “họ” sắp đến nơi này rồi.”

Hắn vừa dứt lời, một sự trầm mặc, yên tĩnh lan ra giữa năm người.

Vài giây sau đó, một kẻ khác lại nói: “Các ngài hãy phân phó xuống bên dưới, tập trung toàn bộ tại Thánh Địa tiếp tục vận lực khai mở Tinh Không Chi Môn.”

“Ừm, không thể để Thú tộc tuyệt diệt tại đây được.”

Cả năm bóng đen rời đi, kéo theo sự ồn ào của cả khu rừng, nói cách khác, tại bìa rừng Yêu Hung lúc này đã không có một bóng yêu thú nào.

Cùng lúc đó tại bìa rừng ven biên giới Hưng Nam, những bóng đen lảng vảng, miệt mài khắp nơi khắc trận pháp.

Bốp! Bốp! Bốp!

Sau tiếng vỗ tay dài hơi là tiếng mắng quát: “Nhanh lên, nhanh lên nào... Các ngươi càng lề mề, chúng ta càng chết lẹ...”

Người nói đó là thất trưởng lão Bạch gia, Bạch Ngưng Mi. Trái với những binh lính này, bà hoàn toàn không mặc chiến giáp mà mặc vét đen, sơ mi trắng như thường lệ, thêm cái kính râm trên mắt khiến cho bà trở nên hung dữ, đáng sợ trong mắt người xung quanh dù cho tính tình bà rất dễ chịu.

“Ở chỗ kia, kéo dài ra hơn nữa... Chỗ này, chỗ này... Chỗ này, mở rộng ra...” Thất trưởng lão đi tới từng địa điểm, chỉ đạo bọn họ vẽ trận pháp. Bà vừa mở mật thư do các tình báo gửi về, ước chừng số lượng binh sĩ phàm nhân mà bày trận.

Ở phía đông bắc Hưng Nam, trên tường thành lớn vang vọng hàng nghìn tiếng động.

Pằng! Pằng! Pằng!

Pằng! Pằng!

“Ngưng...” Gia chủ Bạch gia, Bạch Thiên Ân phất tay ra lệnh, tiếng súng đồng loạt ngừng. Ông nhìn những hồng tâm phía trước bị bắn nổ toàn bộ, khen thưởng: “Các ngươi làm tốt lắm. Chút nữa xuất trận cứ thoải mái xả đạn, Bạch gia chúng ta thứ gì cũng thiếu, mỗi đạn để tiếp khách là không.”

Có thể nói nhóm trưởng lão của Bạch gia, dù sắp xảy ra chiến tranh vẫn không bỏ được áo vét đen của họ. Ông đẩy kính đen lên, ung dung nhàn nhã đứng trước hàng nghìn binh sĩ mà lấy điếu thuốc ra hút.

Ông thủ phòng tuyến phía này, nơi mà các chiến sĩ của Thịnh Thế sẽ đánh vào, vì vậy chỉ cần huấn luyện những binh sĩ phàm nhân sử dụng súng với đạn dược cấp bậc linh phẩm là đủ rồi, còn các huyền sư thì dồn lực thủ ở phía bắc, nơi mà Hoa Điêu sẽ đánh vào.

Bạch Thiên Ân nhìn về đống đạn dược chất đống như núi mà gật đầu hài lòng. Nhiêu đó có thể làm thịt cả nghìn, cả trăm vạn chiến sĩ Thịnh Thế rồi.

“Ngũ đệ... Ngũ đệ...” Một thân ảnh mập mạp bay xuống bên cạnh Bạch Thiên Ân, liên tục gọi ông, đó là tứ trưởng lão.

“Hoàn thành rồi, “nó” đã hoàn thành rồi...” Lão đẩy kính đen lên báo cáo. Tứ trưởng lão mập mạp, mặc bộ vét đen trên người có vẻ không hợp thời trang nhưng lão vẫn cố theo thẩm mĩ của mọi người.

Những đàn Thủy Ngưu rầm rộ đi tới, trên lưng chúng là các bao bố nặng trịch bí ẩn. Bạch Thiên Ân hút nhanh điếu thuốc rồi quăng đi. Ông lại gần mở bao kiểm hàng.

Các bao phủ mở ra, ánh kim sáng bóng đập vào mắt Bạch Thiên Ân, đó là vật trông giống súng nhưng lớn hơn rất nhiều, lại có nhiều nòng gắn chung một đầu.

“Theo gia tổ thì thứ này gọi là súng đại liên, mặc dù bản thiết kế còn vài chỗ khó hiểu khiến cho một phát bắn ra lượng đạn không nhiều như thiết kế nhưng về cơ bản không sai lệch nhiều.” Tứ trưởng lão giải thích.

“Bao nhiêu viên một lần?” Bạch Thiên Ân vừa đi xung quanh, sờ sờ ổng súng vừa hỏi.

“Lí thuyết là hai trăm viên một phát, thực tế chỉ được tầm một trăm sáu mươi viên.” Tứ trưởng lão gãi đầu nói.

“Được, ta còn tưởng chỉ được một nửa là cùng.” Bạch Thiên Ân nói xong thì áp mặt vào khối kim loại, đưa mũi ngửi ngửi.

Tứ trưởng lão thấy khó hiểu với hành động này của ông, nhíu mi hỏi: “Ngũ đệ, đệ đang ngửi gì thế?”

“Mùi của sự tàn nhẫn, sức mạnh...” Khịt khịt, “Mùi của chiến thắng...”

“Tứ ca, huynh hãy lập tức phân phó người, trang bị mấy món đồ chơi này lên các tường thành.” Bạch Thiên Ân thắt sâu cà vạt đỏ, lấy điếu thuốc khác ra hút.

“Tuân lệnh.” Tứ trưởng lão lập tức dời các trụ súng đi đến lắp đặt cho từng vị trí cố định trên thành. Những người sử dụng những trụ súng này đa số đều là người được Bạch gia huấn luyện.

Nội loạn bên trong Hưng Nam đều bị thế lực khổng lồ của Bạch gia chèn ép, như thế tiền tuyến mới được tập trung trăm phần trăm sức mạnh đối phó với ngoại xâm. Để đề phòng những trường hợp xấu nhất, người dân cũng được yêu cầu di tản xuống những căn hầm bí mật mà bọn họ đào những năm qua.

Bầu trời càng tối, ánh trăng càng sáng dần, những ngôi sao nhỏ nép bóng mặt trời cũng dần hiện diện trên tinh không, một sự im lặng bao trùm lên toàn bộ nhân thủ nơi tiền tuyến, đặc biệt là những chỉ huy. Mỗi quyết định của chỉ huy, tướng lĩnh tiền tuyến vô cùng nặng nề, họ có thể làm các nữ nhân trở thành góa phụ, có thể khiến đám trẻ mồ côi cha, áp lực trên vai các chỉ huy, tướng lĩnh là vô cùng lớn.

Vào lúc này, sự im lặng là lựa chọn tốt nhất để kìm hãm sự sợ hãi, tỉnh táo mà đưa ra quyết định.

Vù... ù...

Gió đêm thổi lạnh bên ngoài, tiếng côn trùng kêu, sự im lặng của màng đêm càng lúc càng nặng nề.

Tiếng cây đưa xào xạc, tiếng gió cứa nhẹ bên tai, tiếng mồ hôi chạm đất, tiếng thở dồn nén, tiếng tim đập thịch...

Những lính trinh sát lượn lờ trên không trung, họ quan sát thấy cánh rừng cách đây trăm dặm có dị động, từng mảng rừng bị đốn đi, phi cầm vỗ cánh bay rần trời...

“Địch tới rồi... Địch tới rồi...”

“Địch tới...”

“Địch tới...”

Tiếng báo hiệu vang vọng khắp các tường thành, nối đuôi nhau chấn động cả màn đêm.

Chỉ huy, tướng lĩnh khắp nơi đồng loạt quát lớn: “Tất cả, vào vị trí...”

Tường thành phía bắc có tam trưởng lão, thất trưởng lão tọa trấn. Hai người đứng ở nơi cao nhất quan sát cục diện.

“Quả nhiên, bọn chúng thật sự để phàm nhân lên phía trước.” Thất trưởng lão nghiến răng nói.

“Thật đê hèn.” Tam trưởng lão cũng mang tâm tình khó chịu như bà, lão lại nói: “Với quân lực mạnh như thế mà chúng vẫn bắt dân phàm đi chịu chết... Thất muội, chuẩn bị khởi trận.”

Thất trưởng lão gật đầu, chỉ cần chờ đợi tín hiệu, bà lập tức khởi trận.

Ở bên phía đoàn binh Hoa Điêu, các binh sĩ ngự không đã lờ mờ thấy được thành trì lớn phía xa.

Tần Bá Nhật ở trên lưng voi ra lệnh: “Thả chậm tốc độ hành quân lại, cẩn thận xung quanh.” Dù sao thì phàm dân cũng là người Hoa Điêu, chết vô ích cũng rất khó coi.

Khu rừng tối tăm được những ánh lửa từ các huyền sư thắp sáng, những con thú đều đã rời đi khiến nơi đây thật sự rất tĩnh lặng.

Bọn chúng chú ý xung quanh, bên trên mà lại không chú ý phía dưới, cây cối xung quanh. Ngay khi binh lính đầu tiên bước vào một khu vực, ánh sáng trên tấm phù của thất trưởng lão cũng lóe lên, bà bắt đầu tính toán thời điểm kết trận.

Ở phía đông bắc, đoàn quân Thịnh Thế cũng tương tự như Hoa Điêu, bọn họ để phàm nhân tuyến đầu thế mạng, trận pháp dưới chân cũng đã kích hoạt.

Đoàn binh hai phe càng lúc càng lấn sâu vô, áp sát lãnh thổ Hưng Nam. Mọi tính toán đã hoàn thành, thất trưởng lão và những người khác lập tức khai trận.

Chú ngữ niệm xuống, một trận pháp khổng lồ giăng xung quanh tiền tuyến hai cánh quân xuất hiện, trước khi bọn họ kịp hành động thì toàn bộ binh sĩ phàm nhân đồng loạt biến mất.

Từ Tần Bá Nhật, Vân Giai Kỳ, Thịnh Thế quân chủ cho đến những tướng lĩnh, chỉ huy đều kinh ngạc, đứng lặng một nhịp thở. Tất cả binh sĩ tuyến đầu đều biến mất trước mắt bọn họ.

“Là trận pháp dịch chuyển.” Những pháp trận sư xoi xét văn minh trên đất, rõ ràng đây là trận pháp dịch chuyển đặc thù, chỉ dịch chuyển những thứ được chỉ định.

Không chần chừ nhiều, Tần Bá Nhật quát lớn: “Giết...” Phàm nhân chỉ chiếm hai mươi phần toàn bộ binh sĩ, chết không đáng kể.

“Giết...” Đoàn binh sĩ huyền sư hét lớn, phóng huyền lực đốn sạch cây rừng, đoàn quân như thủy triều một đường xông pha vào Hưng Nam.

Ở phía đông bắc, Thịnh Thế quân chủ cũng đưa ra quyết định tương tự, bỏ qua sự biến mất của đám phàm nhân mà lập tức tấn công.

Khói lửa chiến tranh phủ khắp tiền tuyến.

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.