Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 249: Cày tinh thạch

Tiểu thuyết gốc · 2205 chữ

Không vực Đại Thanh về đêm gió thổi se lạnh, đêm nay có chút rét hơn mọi ngày, có thể là vì nơi đây đã không còn hơi ấm con người. Từ khi tà linh thượng cổ kia giáng lâm tại Đại Thanh này, nơi đây đã trở thành một vùng đất bỏ hoang, dù tà linh đã được đánh đuổi nhưng dường như dư âm ngày đó vẫn hiện diện tại đây, dọa khiến cho không ai dám quay lại.

Gió đêm lạnh thổi qua mái tóc đen dài của Bạch Khôi Nguyên, chàng đứng trên mỏm đá lớn, ánh mắt chứa đầy lo lắng nhìn về Hưng Nam.

Phạch... Phạch... Phạch...

Tiếng cánh chim đập vang bên tai, một con bồ câu đen lẩn trong màn đêm mà bay từ dưới mặt đất lên không vực này, đậu lên vai của Bạch Khôi Nguyên, trên chân nó kèm một phù lục.

Bạch Khôi Nguyên cầm phù lục lên, mắt thấy nó phát quang tức nghĩa con bồ câu đã giao đúng người, nó lập tức bay. Trên tấm phù lục, từng dòng chữ từ từ xuất hiện, bay đến trước mặt Bạch Khôi Nguyên.

Bạch Khôi Nguyên đọc xong thì vò nát nó, ném đi. Chàng nhíu mày, xoa xoa mi tâm.

“Chậc, tình hình thật nan giải mà.” Lá thư từ phụ thân chàng kiếp này, ông ấy nói việc chỉnh đốn nội bộ Hưng Nam đã tiêu diệt rất nhiều gia tộc, tông môn huyền sư phản động so với dự tính. Bên cạnh đó, binh sĩ của Hoa Điêu, Thịnh Thế quá đông, sợ rằng khó có thể cầm cự lâu. Ông hi vọng chàng sớm hoàn thành những trái bom kia, kích nổ chúng để quân lực dễ thở hơn.

Bạch Khôi Nguyên nhìn về hướng Hưng Nam mà thở dài lẩm bẩm: “Những trái bom này có mục đích quan trọng hơn.” Chúng vừa dùng để tạo bất ngờ với đạo quân ma giới, vừa dùng để truyền tin đến tiên giới.

Chàng nhớ lại kiếp trước khi giao thủ với bọn chúng, lí do mà các cao tầng cường giả không thể dùng ma pháp tấn công diện rộng được với binh sĩ ma giới. Đó là do những luyện khí sư lão luyện của chúng rèn ra những bộ chiến giáp rất đặc thù, khi để cạnh nhau có thể giảm sát thương từ các công kích diện rộng, số lượng càng lớn thì sát thương đánh vào càng yếu. Cho nên chàng chỉ ôm chút hi vọng gây sát thương với chúng mà thôi, cốt vẫn là để truyền tin.

Bỗng có một con quạ bay phía trên, nó không sà xuống mà thả một lá thư từ trên không. Bạch Khôi Nguyên vừa bắt được liền lật ra, ánh mắt chàng lóe sáng, mang theo chút tán thưởng.

“Đám người mà gia tổ cài ở Hoa Điêu này, khả năng của họ thật sự ngoài sức tưởng tượng. Tấn công hoàng cung Hoa Điêu lúc này có lẽ là một diệu kế.”

Bỗng một ý nghĩ nào đó lóe lên trong đầu chàng. Bạch Khôi Nguyên vội vàng lấy một quyển sách ra, lật đến trang ghi chép về cờ hiệu của An Lạc, sau một giây chàng đã tìm thấy ghi chú mới nhất về dấu hiệu đặc trưng của hoàng gia An Lạc.

Bạch Khôi Nguyên sao chép hình ảnh này, viết một lá thư rồi gửi cho con quạ bay trên trời. Nhìn hướng con chim bay đi, chàng nhếch môi lẩm bẩm: “Có lẽ đây là cách giải nguy cho Hưng Nam hiện tại.”

Bịch! Một tiếng động ở phía sau vang lên, Bạch Khôi Nguyên quay lại thì thấy ám thuẫn đã được giải trừ, Chí Trung đang nằm bệt trên nền đất, cả người bê bết máu.

“Chí Trung huynh...” Bạch Khôi Nguyên kinh hãi, chàng vội vàng bước tới nâng hắn lên, đưa tay kiểm tra mạch đập thì thở nhẹ một hơi.

Cả người Chí Trung bê bết máu, máu nhiễm đỏ y phục, cánh tay, chân cũng có máu. Miệng hắn bỗng phun một ngụm máu lên y phục của Bạch Khôi Nguyên.

Ánh mắt Chí Trung vô cùng nặng nề, muốn mở cũng không được, ngón tay yếu ớt cố gắng chỉ về hướng đông nam rồi thả lỏng xuống đất.

Bạch Khôi Nguyên không để ý máu trên y phục mình, chàng vội kiểm tra linh lực dao động trong cơ thể Chí Trung, chàng phát hiện nó không chỉ cạn kiệt, tu vi của Chí Trung trước đó là Đại Tiên cũng bị giảm một bậc xuống Tiểu Tiên, đan điền có dấu hiệu vỡ nát. Quan trọng hơn... Dường như sinh mệnh lực của Chí Trung đang giảm dần.

Bạch Khôi Nguyên dựng người Chí Trung dậy, truyền cho hắn linh lực của bản thân, rót vào bảo vệ đan điền, đồng thời thúc đẩy nó liền lại.

“Chí Trung huynh, cố gắng lên.”

Tại biên giới Hưng Nam lúc này, ở phía đông bắc, các chiến sĩ Thịnh Thế tràn vào với thế công dũng mãnh, chúng như một con sóng thần càn quét qua tất cả, giẫm nát cây cối, sinh cơ phía trước. Khi thấy được tường thành, chúng càng tăng tốc hơn.

Pằng! Pằng!

Pằng! Pằng! Pằng!

“...”

Tiếng xả súng liên tục phát ra từ tường thành, hàng trăm chiến sĩ Thịnh Thế ngã xuống, máu chảy nhuộm đỏ cả khu vực.

A... a...

A...

Tiếng binh sĩ gào thét cỡ nào cũng không thể dừng lại thương vong. Đạn dược thông qua chế luyện chuyên dùng để đối phó với chiến sĩ đang phát huy hiệu quả cực tốt, đạn xuyên qua các chiến sĩ cấp Bạch Liên, Thanh Liên đi tiên phong rất dễ dàng.

“Thống soái, trinh sát chúng ta báo cáo, những lính thủ thành phía này đều là thường dân nhưng chúng lại có khả năng sử dụng những pháp bảo rất kỳ dị, có thể sát thương chiến sĩ quân ta.” Một viên chỉ huy báo cáo cấp trên.

Một chỉ huy khác cũng vội xen vào: “Chỉ huy, chỉ mới bắt đầu trận chiến thôi nhưng quả thật pháp bảo kì dị của chúng đã gây thương vong quá lớn cho chúng ta. Hạ quan đề xuất tạm thời lui binh, xem xét tình hình.”

Tên thống soái kia nghe đến chữ lui binh, không chần chừ quát mắng: “Tên hèn nhát này, mới bắt đầu mà đã có tâm ý rút lui, bệ hạ không cần những kẻ hèn nhát.” Nói rồi hắn ta rút thanh đao đâm chết viên chỉ huy kia.

Sau đó hắn ta quay sang tên còn lại, ra lệnh: “Mau chóng tăng chiến sĩ, dồn lực thành một mũi nhọn, đánh thẳng vào tường thành. Ta không tin người thường sử dụng pháp bảo lại mạnh hơn chiến sĩ chúng ta.”

“Vâ... Vâng ạ.” Chỉ huy sợ hãi, vội vàng lui ra.

Thế công của quân Thịnh Thế càng mạnh mẽ hơn, xác nằm lại trên đất cũng nhiều hơn.

Pằng! Pằng!

Pằng! Pằng! Pằng!

Các binh sĩ Hưng Nam trên tường thành cầm súng nã đạn vào các chiến sĩ xa xa phía dưới mà kinh hãi không ngừng, thứ vũ khí trên tay họ quả thật rất tuyệt, một phàm nhân cầm nó hạ được cả chục, cả trăm tên chiến sĩ. Điều này không khỏi làm các binh sĩ phàm nhân sinh ra chút thành tựu.

“Con bà nó, thứ đồ này đã thật.” Một binh sĩ trung niên bật thốt lên.

“Còn phải nói, hôm nay lão tử phải giết cả vạn chiến sĩ, không giết đủ ta không làm người.” Một binh sĩ khác sôi máu, càng bắn, người càng ngã xuống nhiều kích phát điên cuồng trong thân thể.

"Sảng khoái... Thật sảng khoái..."

“Ta giết ta giết ta giết...” Những lão binh sĩ phàm nhân lần đầu tiên được nếm trải thứ sức mạnh tuyệt diệu này, như hồi quang phản chiếu trở lại thời trai tráng, vừa xả súng vừa la hét in ỏi, như điên cuồng hòa mình vào trong những bữa nhậu.

“...”

Bốp! Bốp! Bốp!

Bạch Thiên Ân vừa vỗ tay vừa quát to: “Đúng rồi đúng rồi. Xả đạn nhiều vào... Mỗi trăm chiến sĩ các ngươi sẽ lấy được một viên tinh thạch trung phẩm từ Bạch gia ta.” Âm thanh lớn từ miệng cường giả Tử Liên phát ra vọng khắp thành trì phía đông bắc này, khiến cho những binh sĩ kia càng sôi máu hơn nữa.

"Tinh thạch... Là tinh thạch trung phẩm đấy mọi người..."

"Hoan hô Bạch gia..."

"Phía này là của ta..."

"Của ta..."

"..."

Một viên tinh thạch hạ phẩm đủ cho gia đình bình thường ăn một tuần, thế mà đây còn là loại trung phẩm nữa. Tiền thưởng làm máu nóng trong người sôi trào, các động tác cũng chuẩn xác hơn, nhanh hơn. Ai nấy đều mang tinh thần hăng hái, nhiệt huyết vô cùng.

Tần số nạp đạn, tiếng súng xuất hiện càng nhiều hơn, nhanh hơn. Câu nói của Bạch gia chủ bỗng chốc biến cuộc chiến phòng vệ quốc gia trở thành sự kiện cày cuốc tinh thạch cho các binh sĩ phàm trần.

Bạch Thiên Ân đẩy kính đen, châm lửa tranh thủ hút điếu thuốc, tiềm lực kinh tế của Bạch gia mạnh, dư sức gánh lần này. Cách tăng sĩ khí này chỉ mỗi Bạch gia bọn họ mới đủ sức làm, gia tộc bình thường chẳng dại gì mà chọn phá sản nuôi binh hết.

Ở phía sau, những thùng đạn dược liên tục được vận chuyển lên.

Bạch Thiên Ân quan sát chiến cuộc, ông cảm thấy quân ta xả đạn càng hăng hơn, nhưng đồng thời trận hình của đối phương cũng thay đổi. Bọn họ tạo thành những mũi nhọn giảm thiểu thương vong. Chiến sĩ Bạch Liên, Thanh Liên đang giảm dần, chết chóc cũng thế khi những chiến sĩ cấp cao hơn đang dần tiến lên.

Ông cảm nhận được lợi thế bắt đầu mất đi, lập tức ra lệnh cho các binh sĩ vào vị trí, sử dụng trụ súng đại liên.

“Khai hỏa.” Bạch Thiên Ân quát to, những trụ súng đồng loạt khai hỏa, hỏa lực từ chúng vượt xa những cây súng nhỏ lẻ kia, đạn dược đốt cháy cũng nhiều hơn.

Không dừng lại ở đó, những bình nước, trụ kim loại khổng lồ đang được vận chuyển tới các thành trì phía này.

Các trưởng lão Bạch gia hướng dẫn lắp đặt, hai khối kim loại đặt hai bên bình nước. Chỉ chục giây sau, nước trong bình đột nhiên quay vòng, xoắn ốc tại tâm tạo thành một lốc xoáy nhỏ trong bình.

Vù... ù... ù...

Lốc xoảy nhỏ trong các bình chứa càng lúc càng mạnh, qua từng giây càng lớn hơn.

Răng rắc! Răng rắc!

Những bình chứa có dấu hiệu vỡ nứt, các lốc xoáy phá toang bình ra, mỗi giây gió mỗi mạnh, sắp trở thành những vòi rồng nguy hiểm. Khi thời điểm chín mùi, các trưởng lão hạ lệnh cho những huyền sư xuất lực, đẩy những cơn lốc về phía quân Thịnh Thế.

Vòi rồng phóng đi lớn hơn qua mỗi giây, chúng cuốn phăng mọi thứ trên đường đi, bao gồm cả những vũ khí sắc nhọn...

Vù... ù... ù...

Cuồng phong gào thét cuốn phăng hàng chục mũi nhọn tiến công của Thịnh Thế, những binh sĩ chúng tung bay trên trời, bị những vũ khí trôi nổi trong vòi rồng đâm chết hàng loạt. Đòn tấn công bất ngờ này khiến binh sĩ Thịnh Thế trở tay không kịp, cả đội hình tan tác, giẫm đạp lên nhau chạy loạn xạ trước cơn cuồng phong ập đến.

Bạch Thiên Ân phả khói thuốc ra, ông nhìn về phía bắc cách đây trăm dặm, khung trời mịt mù khói lửa, có thể thấy chiến sự bên đó cũng tàn khốc không kém nơi này.

Bạch Thiên Ân nhìn về phía quân địch rồi nhìn lại những xe vận chuyển đạn dược ngày một chậm mà lo nghĩ, theo ước tính của ông, tối đa cầm cự được hai canh giờ nữa thôi, nhưng những chiến sĩ nòng cốt của chúng là Hồng Liên, Tử liên vẫn chưa hề đánh đến.

Bạch Thiên Ân quay sang các trưởng lão Bạch gia và các huyền sư có mặt tại đây, nói: “Mọi người hãy giữ sức, chúng ta sắp chạm mặt với chủ lực của chúng.”

Nghe ông thông báo, đám người phía dưới bắt đầu hối thúc bản thân nạp đầy huyền khí, chuẩn bị nghênh chiến.

Huyền sư phía đông bắc này không mạnh, chủ yếu là Bạch Liên và Thanh Liên, lác đác vài Tử Liên là các trưởng lão Bạch gia, còn lại số lượng huyền sư đều dồn về trấn thủ phía bắc, nơi mà Hoa Điêu, quốc gia trung tâm của huyền sư Thiên Ngân đánh vào.

“Quân chủ à, ngài hãy mau chóng nhanh lên thôi.”

Bạn đang đọc Minh Hoa Thiên Tuệ sáng tác bởi MậtvụVương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtvụVương
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.